*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng vậy, còn có lều rau củ nữa!”
Lợi nhuận của lều rau củ này mọi người đều biết rõ, bây giờ nếu đã biến thành tài sản riêng, ai làm lều rau, không phải người đó sẽ kiếm bộn sao?
Chuyện này trưởng thôn cũng đã mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa.
Trưởng thôn nói: “Ruộng dựa theo nhân khẩu để chia, mỗi người đều có!”
Thôn dân nghe vậy: “Chia đều, nếu chia trúng đất xấu thì phải làm sao?”
Thu hoạch giữa đất tốt và đất xấu khác biệt rất lớn.
Trưởng thôn nói: “Nếu chia trúng đất xấu, sẽ bù thêm một số thứ khác cho mọi người.”
“Vậy lều rau củ quả thì sao?”
Trưởng thôn nói: “Sau này lều rau củ quả này giải tán toàn bộ. Mọi người có thể tự dựng lều, chuyện sau này thì tự mình quyết định, muốn làm ruộng thì làm, muốn trồng rau thì trồng, các giáo sư cũng đều đi hết!” Mọi người vốn còn đang nghĩ lều rau củ sẽ quy về ai, nghe nói các giáo sư sẽ giải tán, trong lòng lập tức mất tự tin: “Vì sao họ lại đi? Là chúng ta làm sai rồi sao?”
Trong lòng tất cả mọi người căng thẳng và lo lắng.
Trưởng thôn nói: “Không phải là bởi vì chúng ta, các giáo sư phải chuyển đi rồi, nghe nói cũng bắt đầu gây trồng riêng rồi!” Mô thức hợp tác trước đây dần giải tán, họ sản xuất, buôn bán đều tách lẻ.
Trưởng thôn có hơi tiếc: “Nghe lãnh đạo huyện nói, những kinh nghiệm dựng lều này và một số giống cũng phát cho các thôn khác!” Trong đó tài liệu trồng rau rất chi tiết, chỉ cần dựa theo làm đều có thể làm ra.
Lời này quả thực là một giọt nước vào trong chảo dầu. Đây là lều rau, là thứ kiếm tiền chính nhất, họ đã giữ bí mật hai năm mới làm ra quy mô này. Nếu phổ biến khắp nơi còn có thể bán được cái giá này sao?
Trưởng thôn nói: “Khi thời cục tới, các người chắn nổi sao? Mặc kệ như thế nào, dù sao chúng ta cũng nhiều kinh nghiệm hơn người khác hai năm, cùng lắm bán rẻ một chút, chung quy sẽ không lỗ vốn!”
Người già trong thôn nói: “Làm tập thể nhiều năm như vậy, tổ chức mặc kệ chúng tôi, chúng tôi sợ!” Giống như người tới tuổi trung niên lại mất đi nhà vậy.
Trưởng thôn nói: “Cái này cũng hết cách, thôn nào cũng phải chỉnh sửa, sau này sẽ tốt hơn!” Ông ta nói lời này, nhưng trong lòng cũng không có tự tin.
Trưởng thôn không cho người khác thời gian phản ứng, nói: “Tất cả cán bộ thôn tới ủy ban thôn họp, cố gắng sắp xếp một chút, chia đất như thế nào, hôm nay sẽ chia xuống.” Chuyện này nếu đã bắt đầu thì phải nhanh chóng dứt khoát.
Lục Ngọc đồng ý, lập tức bận rộn lên.
Rất nhiều thứ của tập thể đều phải kiểm kê, Lục Ngọc đưa ra một ỷ tưởng cho trưởng thôn.
Giải quyết vấn đề lớn nhất giúp trưởng thôn.
Qua một lúc, các cán bộ thôn đều đi ra, tiếng thảo luận bên ngoài vẫn còn náo nhiệt.
Trưởng thôn dẫn mấy cụ già quyền uy nhất thôn đi vẽ đất.
Trưởng thôn vẫn rất công chính, cộng thêm có trưởng bối trong thôn, mọi người cũng không có ý kiến gì quá lớn.
Ruộng đất đều chia đều, Lục Ngọc, Phó Cầm Duy và Tiểu Tích Niên cũng được chia đất.
Nhân khẩu càng nhiều càng chiếm hời, giống như nhà họ Phó, được chia nhiều hơn.
Lục Ngọc nói mình cũng không làm ruộng, số đất này đều giao cho mẹ chồng làm!
Mẹ chồng lập tức cười nói: “Vậy được, mẹ đưa con tiền thuê.” Chung quy là đủ chi tiêu một năm của họ.
Chia đất rất nhanh, tiếp theo chính là khâu quan trọng nhất.
Thứ mọi người muốn nhất chính là cổ phần ba phần của chuồng heo, nông cụ và máy kéo.
Trưởng thôn nói: “Những thứ này trong thôn đấu giá, chỉ nhận tiền không nhận người, không có chuyện ghi nợ, bán ra tiền chia cho thôn.” May mà Lục Ngọc đưa ra ý tưởng này cho trưởng thôn.
Nói như vậy trong lòng mọi người hơi ổn định, cảm thấy rất công bằng.
Bây giờ đã xuất hiện biến hóa to lớn trong chính sách, thôn dân đều có hơi không vững tâm.
Rõ ràng đã thông báo xong, cũng chia đất rồi, có thể về nhà, nhưng tất cả mọi người đều không đi, sau này ruộng chính là của nhà mình, có người vui, cũng có người thất vọng mất mát.
Thôn dân thấy gia đình ba người Lục Ngọc đều ở đây, vội vàng chặn Lục Ngọc lại hỏi: “Ruộng nhà các cô cho mẹ chồng cô làm, vậy cô phải làm sao?”
Lục Ngọc nói: “Tôi có thể sẽ vào huyện mở một cửa hàng.” Vừa nãy cô đến chỗ trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ từ chức rồi, hai người cũng không khuyên ngăn cô.