*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Tích Niên vốn không biết giặt đồ, chỉ thay đồ ra, bỏ vào trong chậu nước, học theo dáng vẻ của người lớn làm này làm kia, giống như chơi.
Lục Ngọc cũng biết cậu không phải đang giặt đồ, nhưng cô cũng chỉ muốn bồi dưỡng năng lực tự làm việc của Tích Niên từ nhỏ thôi.
Bây giờ đều sủng cậu, sau này nếu nuôi ra một đứa trẻ ngang tàng thì phải làm sao?
Lục Ngọc đều bảo cậu tự làm chuyện của mình.
Vào lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài.
Thằng nhóc lập tức ném đồ trong chậu, chạy ra ngoài, nhìn thấy một người đàn ông bảnh bao từ trên xe đi xuống, Tiểu Tích Niên lập tức hét to: “Cha!”
Lục Ngọc không nhìn cũng biết là Phó Cầm Duy về.
Quả nhiên Phó Cầm Duy quay về sau cuộc họp ở tỉnh, là nhà doanh nghiệp ưu tú đại biểu, anh còn gặp một số lãnh đạo và một số xưởng trưởng khác. Lần này tổng cộng đi ba ngày, cộng thêm hai ngày đường, tổng cộng năm ngày.
Bình thường tham gia hội nghị quan trọng như thế này, quay về sẽ ăn chút đồ ở nhà ăn nhỏ trong huyện. Nhưng Lục Ngọc thấy anh về sớm hơn thời gian dự kiến, liền biết chắc chắn anh không ăn cơm ở huyện.
Mỗi lần anh đi xa đều sẽ ngay lập tức về nhà.
Hai năm nay, sau khi Phó Cầm Duy làm xưởng trưởng, khí chất càng thêm trầm ổn.
Bản thân anh vốn đã điển trai, cộng thêm tôi luyện, khí chất cũng khác hẳn, người cũng trở nên có tinh thần hơn.
Bây giờ nói năng thận trọng, đeo một cặp kính không độ, trông thật sự có vài phần tinh anh.
Lục Ngọc còn cố gắng sửa soạn cho anh, đặt may cho anh các loại tây trang, quần dài thẳng tắp, giày da bóng loáng, kiểu tóc đơn giản tinh xảo, trông giống như tinh anh nước ngoài.
Phó Cầm Duy vừa xuống xe, xe trực tiếp lái đi.
Mỗi lần Phó Cầm Duy về đều trở thành tiêu điểm trong thôn. Dù sao anh là xưởng trưởng, trong thôn có không ít người đều muốn vào xưởng của Phó Cầm Duy, càng thêm cung kính anh.
Phó Cầm Duy nhìn thấy Lục Ngọc, hầu kết chuyển động, nói: “Nhớ em rồi!” Nói xong trực tiếp ôm Lục Ngọc từ phía sau. Năm ngày không gặp, đối với anh mà nói đã rất dài rồi.
Từ sau khi kết hôn, trong lòng anh có ràng buộc, quá lâu không về nhà, còn có một cảm giác ấm ức khó hiểu, ôm chặt eo Lục Ngọc.
Họ ở trong sân, dễ bị người khác nhìn thấy, Lục Ngọc nhẹ nhàng vỗ tay anh một cái: “Được rồi!”
Cho dù là ở nhà mình cũng không thể lôi lôi kéo kéo, bị người khác nhìn thấy cũng không hay.
Bảo Phó Cầm Duy mau đi thay đồ, đây là đồ mặc ở ngoài, ở trong thôn trông có hơi quá chính thức, không phù hợp.
Anh thay một bộ đồ bình thường.
Đều giống với người khác, nhưng Phó Cầm Duy đẹp trai, mặc vào trông lại khác.
Lục Ngọc nói: “Trong nồi có màn thầu và thịt kho!” Thịt kho này là thịt cô làm lần trước, rất ngon, bên trong đặc biệt bỏ thêm trứng cút, ăn không ngấy.
Vừa hay kẹp màn thầu ăn, ngay cả Tiểu Tích Niên cũng có thể ăn hết một cái.
Phó Cầm Duy nói: “Anh chỉ thèm khẩu vị này!” Ra ngoài cho dù ăn sơn hào hải vị, cũng không bằng Lục Ngọc tùy ý nấu chút mì.
Lục Ngọc nhìn anh ra ngoài một chuyến đã gầy đi nhiều, nói: “Cái tật kén ăn này của anh thật sự nên sửa đi.” Trước đây lúc Lục Ngọc không bận còn sẽ đưa cơm cho anh.
Sau đó phát hiện thà rằng không đưa cơm, sau khi anh ăn quen rồi, không ăn cơm người khác nấu.
Phó Cầm Duy là kiểu người không mập, dáng người của anh vốn rất tiêu chuẩn, gầy thêm khiến Lục Ngọc rất xót.
Phó Cầm Duy dỗ dành Lục Ngọc vào nhà, muốn tặng quà cho cô.
Lục Ngọc đi vào, còn chưa thấy bóng dáng quà đâu, đã bị anh ôm lên giường, hôn lên má Lục Ngọc một cái, chỉ cảm thấy có thể ở bên cạnh vợ chính là hạnh phúc to lớn nhất.
Lục Ngọc nói: “Tích Niên giống anh, dính người như vậy.”
Đều nói xa cách nhớ nhung, nhưng họ mới tách nhau năm ngày, cũng không tính là gì.
Phó Cầm Duy nói: “Năm ngày đó, đã đủ dài rồi, em có nhớ anh không?”