*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bây giờ trong thôn có lều rau, trưởng thôn cũng vui, nói: “Thôn cũng cho cô hai mươi tệ!”
Lục Ngọc không chê tiền nhiều, có lương cộng thêm hai khoản tiền thưởng, đủ cho cả nhà mua thịt ăn.
Lục Ngọc vừa tới, trưởng thôn cũng kiểm kê thu hoạch trong chuyến ra ngoài lần này của họ.
Mang về tận mấy đơn lớn, còn có một số đơn nhỏ. Trong đó dưa leo đối phương lấy năm trăm cân, dưa lưới một ngày lấy hai ngàn cân, liên tục suốt nửa tháng!
Đây thật sự là một đơn lớn, thôn nhỏ không ai biết đến như họ dần đi vào thành phố, nghĩ thôi đã thích.
Trưởng thôn đã sớm hái loại tốt nhất, bảo Đại Tráng và Thiết Ngưu chở đi.
Đồ vừa hái, cái lều vốn đầy ắp càng thêm thuận mắt.
Đây nào phải là lều rau củ, quả thực là một cái ‘mỏ vàng’, lúc nào cũng có thể bán ra tiền.
Chủ nhiệm phụ nữ ở bên cạnh cười nói: “Trưởng thôn canh lều rau giống như bảo vệ con ngươi của mình vậy.”
Trưởng thôn bị vợ nói như vậy cũng không tức giận, cười nói với Lục Ngọc: “Cô mau đi nghỉ ngơi đi!” Nếu để người khác thấy, chắc chắn sẽ nổi da gà đầy người, trưởng thôn ôn hòa như vậy từ khi nào.
Bây giờ Lục Ngọc đóng góp nhiều, còn phải chăm con, rất vất vả, lại lập công lao lớn như vậy cho thôn.
Không cần cô làm gì, chỉ cần cô có thể đưa ra sách lược cho thôn vào thời khắc quan trọng là được.
Trưởng thôn vô cùng thiên vị cô, nhưng trong thôn không một ai so bì, đều biết Lục Ngọc đã đóng góp không ít cho thôn.
Sợ đối xử không tốt với Lục Ngọc, sau này Lục Ngọc bị người khác đào đi mất. Tới lúc đó đi đâu khóc.
Lục Ngọc từ ủy ban thôn đi ra, rất nhiều người nhìn thấy cô đều lần lượt chào hỏi.
Đều nghe Thiết Ngưu và Đại Tráng kể hành động không sợ cường quyền của Lục Ngọc trong thành phố, mọi người nghe mãi không chán.
Đặc biệt là khi Lục Ngọc chửi giám đốc Lý và cô gái trước quầy, quá đã.
Những người đó xem thường người nông thôn, thật sự không nên, không có thôn, bọn họ ăn gì uống gì.
Uy vọng của Lục Ngọc trong thôn thoắt cái tăng vọt. Người trong thôn không tìm được Lục Ngọc, đều đi khen người nhà họ Phó.
Chị ba Phó bày ra dáng vẻ cảm thấy vinh hạnh, nói: “Chứ gì nữa, vẫn là Lục Ngọc cơ trí, nếu người khác gặp phải chuyện này dã tê tay rồi, nào có phản ứng nhanh như em ấy?”
“Đúng thật!” Người trong thôn khen ngợi không ngớt.
Đặc biệt là Đại Tráng và Thiết Ngưu, hoàn toàn phục Lục Ngọc.
Họ kể chuyện xảy ra ở thành phố rất nhiều lần. Nhắc tới Lục Ngọc, trên mặt liền mang theo vẻ sùng bái không thể che đậy được.
Buổi trưa, Lục Ngọc cho Tiểu Tích Niên ti sữa một lần, đứa nhỏ ở nhà ngủ.
Cô không rảnh, bảo Phó Cầm Duy tới trông con một lúc, cô ra ngoài dạo.
Ai biết vừa dạo tới bên ruộng, đúng lúc người trong thôn ở dưới bóng râm nghỉ ngơi. Họ không có thói quen ngủ trưa.
Đều ở dưới bóng râm tụm năm tụm ba nói chuyện, vừa nhìn thấy Lục Ngọc liền xúm lại.
Hôm nay đã bàn luận cả ngày, người đương sự cuối cùng cũng tới.
“Này, khi đó cô tranh cãi với người thành phố, không sợ sao?”
Lục Ngọc nghe vậy, nói: “Có gì mà sợ, không phải mọi người đều là người sao!” Đối phương cũng không có ba đầu sáu tay.
Mấy thím cười nói: “Nói là nói như vậy, nhưng người thành phố bình thường mắt đều mọc trên trời!” bày ra dáng vẻ không coi ai ra gì.
Người xuất thân từ nông thôn, mặc cũng không được, ăn cũng rất kém, đi ra ngoài không khỏi sẽ có hơi tự ti.
Còn có người nói: “Nghe Thiết Ngưu kể còn có người muốn đào cô đi, là thật sao?” Nếu vào thành phố, chuyển hộ khẩu đi, vậy tức là một bước lên trời, trở thành người thành phố rồi.
Nghĩ thôi đã thấy bừng bừng trong lòng.
Thời này hộ khẩu đắt giá, nghe nói cô gái ở thôn khác chính vì hộ khẩu mà đồng ý kết hôn.
Mới đầu người trong thôn nghe nói Bạch Gia Thôn muốn đào Lục Ngọc đi, còn cảm thấy mới mẻ.
Sau đó dần dần chai lì, lãnh đạo huyện cũng muốn đào Lục Ngọc tới, còn có các xưởng.
Đều là chỗ tốt, muốn bỏ tiền nhờ người tìm quan hệ còn không vào được, Lục Ngọc ngược lại, ai cũng muốn cô.
Trước đây trong lòng còn mang theo nghi vấn, bây giờ đã hoàn toàn phục rồi, Lục Ngọc người ta quả thực có bản lĩnh.