*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối với người thôn Đại Vũ mà nói, tuyết rơi nhỏ không tính là gì, mọi người đều muốn lập nhóm ra ngoài dạo.
Có người ở bên ngoài bị lạnh, liền mời mọi người tụm năm tụm ba về nhà cắn hạt dưa.
Hạt dưa trong thôn chỉ có hai loại. Một loại là hạt bí, gom hạt bí già lại, bỏ vào trong nồi sắt rang một chút có thể ăn rất lâu.
Còn có người tùy ý trồng chút hướng dương trong sân nhà mình, hạt thu lại mình ăn.
Vừa rẻ vừa đỡ tốn công.
Lục Ngọc nhìn Tiêu Thái Liên và hai chị dâu, đều bị mọi người bao vây rồi, muốn hỏi kỹ chuyện này.
Lục Ngọc đánh tiếng về trước.
Mọi người đều muốn vào huyện mua đồ, cũng không ai chú ý tới cô.
Rất nhanh về tới nhà, Lục Ngọc vừa về tới cổng nhà đã nhìn thấy mẹ Lục hớt ha hớt hải chạy tới.
Lục Ngọc hỏi: “Sao vậy?”
Vành mắt mẹ Lục hơi đỏ: “Xin con một chuyện!” Lục Ngọc vội vàng bảo mẹ Lục vào nhà nói.
“Rốt cuộc là làm sao? Mẹ từ từ nói, đừng vội!”
Mẹ Lục nói: “Dì Phó Chi của con đang ở Bạch Gia Thôn chịu khổ, chúng ta cũng đón bà ấy về đi, bà ấy không con không cái rất đáng thương.” Chuyện này bà nói không rõ ràng, nhưng Lục Ngọc lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.
Trước đây mẹ Lục với Phó Chi là chị em bạn dì. Bà cũng vừa mới nhận được tin, mới biết Phó Chi thế mà lại ở Bạch Gia Thôn.
Mấy năm qua bà luôn nghe ngóng, nhưng không có tin tức.
Phó Chi?
Lục Ngọc nghĩ một chút, đột nhiên nhớ lại tình tiết quan trọng!
Trong sách viết sau này đôi chân của bà ấy bị cắt bỏ, nhưng lại là nữ đại lão truyền kỳ thương nghiệp ở thập niên 90.
Mẹ Lục đã khóc nức nở.
Lúc hai người còn trẻ chơi với nhau rất thân, nhưng sau đó mất liên lạc.
Mẹ Lục ở trong thôn cũng không có cảm giác tồn tại gì, cộng thêm vẫn luôn bị nhà chồng chèn ép, cuộc sống của mình không ra sao, thực sự không còn hơi sức đi tìm người nữa. Nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ mở trại heo, cuộc sống dần chuyển biến tốt, vừa thấy chị em tốt nhất ngày xưa vẫn đang chịu khổ, có chút không chịu nổi.
Chuyện quá khứ đều đã qua, muốn đón người về sống tốt hơn.
Phó Chi lại bởi vì không có con cái không thể lo liệu, thật sự sợ bà ấy sẽ ở đó.
Nơi đó có hoàn cảnh gì, cho dù bọn họ không biết, ít nhiều cũng đã nghe qua.
Lục Ngọc không ngờ còn có cảnh ngộ này, đây là đại lão tương lai đó.
Cô nói: “Mẹ khoan lo lắng đã, con vào trong thôn điều tra một chút!”
Bây giờ cô là cán bộ thôn, có một số quyền hạn, càng huống hồ thôn họ với Bạch Gia Thôn có quan hệ cực tốt, có một số chuyện vẫn có thể thương lượng với trưởng thôn.
Mẹ Lục nói: “Được, vậy thì nhờ con. Cố hết sức giúp đỡ, mẹ chuẩn bị đồ ăn thức uống và quần áo chăn đệm trước.”
Năm đó khi mẹ Lục chơi chung với Phó Chi, Phó Chi là người tới từ tỉnh thành.
Thường sẽ chia sẻ với bà một số kẹo bánh người khác không có ăn.
Trước đây khi mẹ Lục chưa xuất giá, đã ở nhà chịu uất ức.
Ăn cơm đều là ăn cơm thừa, mặc cũng đều là mặc đồ rách nát, lần đầu tiên gặp được đồ tốt có thể tới tay mình. Đó là người bạn tốt trong đời bà, bà cực kỳ coi trọng Phó Chi, hận không thể chịu khổ thay Phó Chi.
Lục Ngọc tới tìm trưởng thôn, trưởng thôn đang ngồi nói với bí thư thôn chuyện hủy bỏ phiếu lương thực này.
Nếu thật sự có thể hủy bỏ, ông ta cũng có rất nhiều thứ muốn mua, ví dụ xe đạp, nếu hủy bỏ phiếu xe đạp, ông ta muốn mua một cái.
Lúc Lục Ngọc tới liền nhìn thấy trưởng thôn rạng rỡ nói: “Cô tới đúng lúc.”
Trước đây Phó Cầm Duy làm việc ở cung tiêu xã, họ cũng mua xe đạp rồi.
Trưởng thôn muốn biết mua xe đạp như thế nào, có cho chọn hay không.
Lục Ngọc tâm sự trùng trùng nói với ông ta: “Trưởng thôn cháu có chuyện muốn tìm hiểu một chút.”
Trưởng thôn cũng nghiêm túc lên, hỏi: “Sao vậy? Cô nói đi.”
Lục Ngọc hỏi: “Chú biết Phó Chi không?”
Trưởng thôn: “Tôi biết người này, năm đó suýt chút phân tới thôn chúng ta, sau đó không biết sao lại phân tới Bạch Gia Thôn.” Đối với ông ta mà nói, kiểu người phức tạp này tới càng ít càng tốt.
Không phân tới, ông ta cũng vui.