*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong thôn mới bắt đầu làm rau củ trái vụ, nhưng so với tỉnh mà nói, rau củ quả trái vụ đã không phải là chuyện mới mẻ gì nữa.
Chỉ là không ngờ họ cũng sẽ tới huyện bán. Đoán chừng là họ mở đường, khiến những người khác nóng mắt.
Trong huyện cũng đầy người có bản lĩnh, ngọa hổ tàng long!
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Giá của họ còn rẻ hơn chúng ta năm xu.” Đừng xem thường năm xu này, rau là đồ ăn hằng ngày, chỗ nào rẻ người dân sẽ mua chỗ đó.
Cho dù quả thực rau chỗ họ tươi non bóng bẩy, đối với người dân bình thường mà nói, cũng không có chênh lệch nhiều mấy, bất luận rau gì họ đều ăn như thường.
Lục Ngọc cũng nhíu mày: “Cháu biết việc bán rau này không thể làm lâu dài, nhưng không ngờ lại ngắn như vậy.”
Chuyện bán rau này không phải chuyện mới mẻ gì, không chỉ trong huyện bọn họ, bọn họ bán chạy, thời gian dài không khỏi khiến người ta đố kỵ.
Nhưng bây giờ đã bị nhắm tới, ảnh hưởng rất lớn tới thôn họ.
Chủ nhiệm phụ nữ vô cùng sốt ruột: “Trưởng thôn mới mua mặt tiền bên đó, năm nay vừa mua mặt tiền vừa xây hai cái lều lớn, đã tốn không ít tiền rồi.” Đầu tư không nhỏ, nếu làm tới cuối cùng lỗ vốn, làm sao giải thích với mọi người?
Lục Ngọc nói: “Họ bán của họ, chúng ta bán của chúng ta.”
Chủ nhiệm phụ nữ thở dài một hơi: “Đâu có chuyện tốt như thế, đã chịu ảnh hưởng rồi, kéo dài như vậy, sợ cũng không bán được bao nhiêu.”
Bà ấy còn nói: “Tôi mới nói với trưởng thôn, ông ấy cũng lung luôn rồi.” Trên đầu bị người ta hắt nước lạnh.
Trong lòng bà ấy vô cùng lo lắng, rất nhiều lời không biết nói với ai, liền tìm tới Lục Ngọc, muốn Lục Ngọc giải sầu giúp bà ấy.
Lục Ngọc nói: “Vậy chúng ta cũng hạ giá theo, cũng hạ năm xu, chúng ta không thể kháng giá đến mất khách được.”
Năm xu lợi nhuận vẫn có thể áp xuống.
Phải củng cố số khách hàng quen này trước.
Ở mức giá giống nhau, rau của họ tốt hơn, trong lòng người dân cũng hiểu rõ. Còn người tỉnh thành bọn họ không thể đánh cuộc chiến giá cả với họ được, bởi vì rau ở tỉnh vận chuyển tới đây, chi phí vận chuyển cũng rất cao. Còn thôn họ là rau vườn, chi phí có thể giảm thấp.
Lục Ngọc nói: “Đây đều là chuyện không thể tránh khỏi.” Thị trường hóa sao có thể không có cạnh tranh chứ.
Chủ nhiệm phụ nữ thấy Lục Ngọc rất bình tĩnh, bà ấy hơi yên tâm, không còn sốt ruột như trước nữa.
Bà ấy có chút hổ thẹn, rõ ràng tuổi của mình lớn hơn Lục Ngọc rất nhiều, nhưng trong tình huống này, lại không bình tĩnh bằng một người trẻ như cô.
Bà ấy nói: “Cô nói như vậy, tôi cũng yên tâm.”
Bà ấy dễ mất bình tĩnh, có đôi lúc nguyện ý đi vào bế tắc! Không vững vàng bằng Lục Ngọc.
Lục Ngọc nói: “Sau này còn phải tặng ít rau cho lãnh đạo.” Lần trước tặng rau đã rất lâu rồi.
Chủ nhiệm phụ nữ lập tức đồng ý, nói: “Được, cô còn cần làm thế nào? Tôi sẽ đi sắp xếp!”
Lục Ngọc nói: “Nhất thời không nghĩ được toàn diện như thế, sau này cháu nghĩ thêm.”
Mấy hôm nay Lục Ngọc hơi gầy đi một chút, bây giờ còn phải bận lòng chuyện này, chủ nhiệm phụ nữ lại có chút ngượng ngùng: “Bây giờ cô dưỡng thai quan trọng hơn.’
Lục Ngọc đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác: “Chúng ta còn có một chuyện có thể cân nhắc, chính là bán sỉ! Giống như kiểu bán rau cho xưởng lò xo vậy.”
Lãi ít bán nhiều, một tay giao tiền một tay giao hàng, yên tâm hơn bán lẻ nhiều.
Hơn nữa một khi hình thành quy mô, người nên nóng giận là đối phương.
Chủ nhiệm phụ nữ nghe xong liền sáng mắt, nói: “Hay cho chiêu rút củi dưới đáy nồi.” Trước đây bà ấy chưa từng nghĩ tới.
Chủ nhiệm phụ nữ lập tức hưng phấn: “Tôi đi nói với trưởng thôn.”
Bây giờ sản lượng trong thôn tăng mạnh, chỉ sợ nhiều như vậy ngược lại không bán ra được, vừa nói chuyện bán sỉ này, ngược lại khiến người ta kinh hỉ.
Dù sao chủ nhiệm phụ nữ cũng đã làm nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn có chút tính toán, giống như trước đây trưởng thôn Bạch dốc sức muốn hợp tác với họ, tới lúc đó có thể bán sỉ cho ông ta, có thể bán bao nhiêu dựa vào bản lĩnh của ông ta.
Còn có các xưởng, chỉ cần họ bàn bạc xong với những xưởng lớn này, những cái lặt vặt khác có thể để người khác bán.