*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bây giờ đang là lúc củ cải cải trắng tích dồn, ăn chút rau xanh vẫn ngon hơn ăn hai thứ đó.
Bây giờ mọi người mới biết, thứ nào cũng có thể bán được tiền, ngay cả cải con cũng có thể bán được hai hào một cân, khiến người trong thôn Đại Vũ sướng muốn .
Bây giờ vào lều lớn làm việc, cái họ nhìn thấy không phải là rau củ quả, đó rõ ràng là núi vàng núi bạc.
Người trong thôn muốn ăn cũng phải bỏ tiền ra mua. Nhưng giá sẽ ưu đãi hơn thành phố một chút.
Chủ nhiệm phụ nữ nói rất vui, thấy Tiêu Thái Liên và mẹ Lục đều ở đây, nói: “Bây giờ không biết tôi làm sao, luôn thích nói lều rau.”
Bây giờ lều rau quả thực là cục cưng của bà ấy.
Lúc đầu là Lục Ngọc kiến nghị làm, những lão giáo sư này cũng đều do cô mời về, càng cảm thấy Lục Ngọc có tầm nhìn xa.
Nếu là trước đây, ai có thể ngờ được, bán rau cũng có thể bán sảng khoái như vậy.
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Cô thông minh, đứa nhỏ trong bụng chắc chắn cũng thông minh.”
Tất cả mọi người đều thích nghe lời khen, câu nói này của chủ nhiệm phụ nữ khiến cả mẹ ruột và mẹ chồng nghe xong đều tươi cười rạng rỡ. Lục Ngọc nói: “Nhưng cũng có một chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, bán như vậy cũng không phải cách.”
Chủ nhiệm phụ nữ đang vui, ai nói như vậy bà ấy đều tức giận. Nhưng người nói lại là Lục Ngọc.
Chủ nhiệm phụ nữ lập tức sững ra: “Sao vậy?”
Bà ấy không nhìn ra có tai họa gì, rất tốt mà, đang ngày càng khá lên.
Lục Ngọc nói: “Bây giờ đã là cuối thu rồi, qua thêm vài ngày nữa là vào đông, bán rau phải làm sao?” Người nhà nông trong thôn đều nói không ngoài bảy ngày chắc chắn sẽ có tuyết rơi.
Đều là người làm ruộng quanh năm suốt tháng, luyện được bản lĩnh biết xem trời.
Chủ nhiệm phụ nữ bọn họ chỉ muốn bán số rau này trước khi vào đông, không định bán bao lâu.
Lục Ngọc lại nói, rau càng tới mùa đông mới càng có giá trị.
Vào đông, ngay cả chút màu xanh cũng không nhìn thấy được, rau tươi lập tức trở thành ngọn của chuỗi thức ăn.
Chủ nhiệm phụ nữ gật đầu, nói: “Cô nói có lý, vậy phải làm sao? Sợ rau đều đông mất.” Một khi đông lại thì hỏng, huống hồ giá của số rau này cũng rất cao, tổn thất tiền cũng lãng phí đồ.
Lục Ngọc nói: “Hay là chúng ta làm một cửa hàng, chuyên bán rau đi!”
Như vậy mùa đông có thể mở lò, không sợ bị đông.
Chủ nhiệm phụ nữ nghĩ ngợi, nói: “Vậy tôi đi nói với chú cô một chút.”
Qua một lúc, trưởng thôn tới.
Vốn dĩ Lục Ngọc mang thai, đàn ông như trưởng thôn không tới gần, nhưng chuyện mở cửa hàng bán rau quá mới mẻ! Quả nhiên vẫn là Lục Ngọc có đầu óc ở phương diện này, những người khác đều không được.”
Trưởng thôn nói: “Mở cửa hàng bán rau?” Trước đây chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Thuê mặt tiền rất đắt, dựa theo tư duy cũ, bán rau chỉ kiếm được vài đồng.
Nhưng bây giờ đã khác, có cửa hàng cố định cũng tốt.
Trưởng thôn nói: “Cô có nơi nào tốt lựa chọn không?” Bây giờ ông ta nói chuyện có hơi ỷ lại Lục Ngọc.
Lục Ngọc thường xuyên vào huyện, phải hiểu biết hơn người một năm đi vài ba lần như ông ta.
Lục Ngọc tìm một tờ giấy, sau đó vẽ một khu vực, ngay giữa xưởng gang thép và xưởng lò xo, có một số nhà trệt nhỏ ngay mặt phố, được người ta sửa thành chợ, cũng có người mở cửa hàng nhỏ.
Trước đây khi Lục Ngọc tới bán rau, đã nhìn trúng mặt tiền này.
Lục Ngọc nói: “Giá cũng không đắt, mua lại trước cũng rất tốt! Tìm một mặt tiền lớn một chút, mùa đông đốt lò, nhiều người vào cũng thoáng.”
Trưởng thôn gật đầu, lại xuất hiện một câu hỏi khác: “Ai tới bán?”
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Tôi tới bán, nếu không được thì tôi ở đó luôn.” Vẫn là Lục Ngọc nói đúng, ấn định chỗ trước rất quan trọng, cái khác đều có thể giải quyết.
Trưởng thôn nói: “Vậy tôi bảo Đại Tráng cùng tôi đi mua mặt tiền!” Đại Tráng tính tình thành thật đôn hậu, người cũng rất chắc chắn. Trưởng thôn luôn muốn dẫn dắt, bồi dưỡng Đại Tráng thành người kế nhiệm. Có thể Đại Tráng chính là trưởng thôn kỳ tiếp theo.
Trưởng thôn khá tin tưởng Lục Ngọc, trước đây bảo chủ nhiệm phụ nữ tiết lộ, hỏi cô có muốn làm không, bị Lục Ngọc từ chối.
Trưởng thôn chỉ đành lùi lại chọn Đại Tráng.
Lục Ngọc nói: “Được!”
Trên mặt trưởng thôn mang theo nụ cười: “Cô nói được là được.”