Hứa Tĩnh làm việc cho một công ty sản xuất game.
Hôm nay vừa tới công ty thì đồng nghiệp Triệu Tiểu Huyên vui vẻ chạy đến nói chuyện: “Tin tốt đây, nghe bảo hôm nay phát thưởng giữa năm đó!”
“Thưởng giữa năm?” Hứa Tĩnh hơi mơ hồ.
Hồi nào giờ cô chỉ nghe đến thưởng cuối năm chứ thưởng giữa năm là cái quái gì vậy? Đúng là mới làm chưa tròn một năm thật sự không có kinh nghiệm trong mấy chuyện như này.
“Thưởng cuối năm là thưởng lúc ăn tất niên, còn thưởng giữa năm cũng không khác mấy thưởng cuối năm.
Bình thường thì tháng đã phát rồi, năm nay không biết tại sao hoãn lại đến cuối tháng mới phát.” Triệu Tiểu Huyên hừ nhẹ một tiếng.
“Nếu không vì lương lập trình viên cao thì ai mà muốn làm ngày làm đêm ở đây chứ? Hôm nào về đến nhà thì con cũng ngủ mất tiêu rồi, cả tuần chẳng nói được với nhau mấy câu.”
“Em cũng nghĩ thế.
Nếu không phải tiền lương cao thì em đã nghỉ việc từ lâu rồi.” Hứa Tĩnh thở dài.
Với người yêu tiền như cô trong tháng cũng đến mấy bận thấy công việc này quá cực khổ, muốn nghỉ làm cho rồi.
Cùng lắm là ráng làm chờ ngày phát lương, nhìn thấy số tiền trong tài khoản ngân hàng liền cảm thấy mọi cố gắng đều xứng đáng.
Triệu Tiểu Huyên nhỏ giọng phàn nàn: “Nếu không thì sao lại nói cái nghề này coi nữ như nam, coi nam như trâu bò.
Quy mô công ty có nhỏ không? Vậy mà nhìn xem, trong cả chục lập trình viên chỉ có hai chúng ta là nữ.
Không phải công ty không tuyển nữ lập trình viên mà là không ai chịu nổi vất vả, chưa hết kì thực tập đã biến luôn rồi.
Nếu không vì ông xã chị có công việc tuy ổn định nhưng lương thấp, con chị không đến tuổi đi học, chị không muốn mua một căn hộ gần trường thì chị cũng không làm công việc này.
Cũng may ông xã chị tốt tính, thầu hết mọi việc nhà chứ mà vừa tăng ca vừa phải lo việc nhà chắc chết mất!”
Nói một thôi một hồi, Triệu Tiểu Huyên cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng là báo tin vui sao lại thành phàn nàn thế này.
Cô tranh thủ nói thêm: “Tóm lại vẫn như mọi năm có thưởng giữa năm là tốt rồi! Chị nghĩ kĩ rồi, cuối tuần này chị sẽ đưa con trai đi chơi, mua thêm cho nó mấy bộ đồ mới.
Có trời mới biết đã nhiều ngày rồi chị không được chơi cùng con trai.”
Câu cuối rốt cuộc cũng là lời oán trách.
“Vậy cũng tốt lắm.” Hứa Tĩnh mỉm cười đồng ý.
Như thể cô ấy không biết rằng trước khi kết hôn có một số đồng nghiệp nữ cũng sẵn sàng tăng ca nhưng khi kết hôn rồi thì gia đình là chính, thế là đành phải nghỉ việc.
Nữ lập trình viên chịu được khó khăn cũng nhiều nhưng có mấy ai ưu tiên công việc hơn gia đình sau khi kết hôn đâu.
Nên cũng khó trách khi ông chủ tức giận, dứt khoát chỉ tuyển lập trình viên nam không tuyển nữ.
Vì có tuyển nữ, đào tạo thành tài rồi thì lúc kết hôn cũng xin nghỉ việc thôi.
Không nói người khác ngay cả Triệu Tiểu Huyên cũng là kiểu người cực kì yêu con.
Chỉ là thay vì ở bên con mỗi ngày thì cô ấy chọn cách cho con điều kiện sống thuận lợi hơn.
Nghĩ đến đây Hứa Tĩnh không khỏi thở dài, đại đa số phụ nữ đều muốn chăm lo cho gia đình, còn tuýp người như cô yêu tiền như yêu mạng chỉ cần lương cao mọi khó khăn đều không thành vấn đề, cả đời cũng không cần kết hôn mới hiếm hoi làm sao.
“Em thì sao? Dự định dùng tiền thưởng giữa năm thế nào?” Triệu Tiểu Huyên tiếp tục nói chuyện phiếm, dù sao cũng chưa đến giờ làm việc không lo bị trừ lương.
Hứa Tĩnh mừng rỡ trả lời: “Tối nay em định mua chút đồ ăn, còn lại thì để dành thôi.”
“Độc thân đúng là tiết kiệm tiền mà…” Triệu Tiểu Huyên nghĩ tới chi phí này chi phí nọ cho con trai mà không thể không hâm mộ.
“Em muốn mua nhà.
Mau chóng kiếm đủ tiền đặt cọc rồi sớm kiếm đủ tiền trả hết phần nợ còn lại khi đó mới an tâm được.” Hứa Tĩnh chưa bao giờ che giấu nguyện vọng mua nhà của mình.
“Sao phải tiết kiệm tiền, sao phải là người của công việc chứ, nhìn em xinh đẹp thế này vậy mà lại giống đám trai thẳng kia làm người độc thân á?” Triệu Tiểu Huyên nghĩ mãi cũng không thông.
Cô đứng lui ra một chút, tỉ mỉ ngắm Hứa Tĩnh, vóc người thon thả, tóc dài thướt tha, da dẻ đẹp đẽ, nhìn thế nào cũng là một người đẹp nha!Người vậy mà không có bạn trai, đúng là vô lý mà.
“Không phải em tìm không được bạn trai chỉ là tạm thời chưa nghĩ đến.” Hứa Tĩnh không muốn nói mình theo chủ nghĩa độc thân nên tìm đại một cái cớ.
“Cũng đúng.” Triệu Tiểu Huyên gật đầu tán thành.
“Ước chừng có bạn trai thì lại phải rời công ty.
Làm gì có người đàn ông nào chịu được chuyện bạn gái ngày nào cũng bận rộn công việc, mỗi ngày đều phải tăng ca, cả tháng chỉ có thể hẹn hò một, hai lần chứ? Có tìm được thì sớm muộn gì cũng chia tay.
Chi bằng chịu khó làm việc vài năm, kiếm tiền nhiều một chút.
Tích luỹ được một mớ thì nghỉ, tìm công việc khác nhàn hạ hơn để còn lo cho gia đình.”
Điển hình của một người phụ nữ kết hôn rồi thì chồng con là quan trọng nhất đây mà! Thật sự không dám tán đồng quan niệm này.
Phải bỏ hết những gì vất vả mới học được, cả đời chỉ biết đến góc bếp, cả tâm trí chỉ có hướng đến con cái, hết lần này đến lần khác gặp rắc rối với mẹ chồng, có khi lại vì mấy chuyện vặt vãnh mà tranh cãi với người khác, cuộc sống như thế xem ra chẳng có ý nghĩa gì.
Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng Hứa Tĩnh cũng không thể phản bác quan điểm của Triệu Tiểu Huyên, chỉ đành ôn hoà cười cười: “Dạ, em định chăm chỉ làm việc mười lăm năm, tốt nhất là kiếm đủ tiền để tiêu cả đời sau đó thì muốn làm cái gì cứ làm cái đó.
Tiền không phải tất cả nhưng không có tiền thì không thể làm gì.
May mắn là tiền sinh hoạt thường ngày cũng không nhiều cũng chẳng phải tiêu tiền cho việc gì, hi vọng sẽ sớm tự do tài chính.
Chẳng phải có câu nói thế này sao? Muốn sau này sung sướng thì bây giờ phải tập chịu khổ!”
Kiếm tiền để tiêu cả đời? Muốn là gì thì làm đó? Tự do tài chính? Thật là một cô gái nhỏ có tham vọng.
Triệu Tiểu Huyên thở dài: “Nhưng mà chị sinh con trai…” Chỉ riêng tiền cưới dâu cũng là cả một vấn đề.
Nếu sinh con gái thì tốt rồi, chỉ tốn ít tiền làm của hồi môn, cuộc sống hàng ngày cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
“Không nói nữa, chị phải đi kiếm tiền nuôi gia đình đây.” Nói xong, Triệu Tiểu Huyên liền trở lại chỗ ngồi, bật máy tính và bắt đầu làm việc.
“Kết hôn thì sẽ được chồng nuôi?” Hứa Tĩnh vừa lắc đầu vừa cười, thầm nhủ: “Thật sự muốn cho dì hai nghe mấy câu này mà.”
Trước khi tan làm tiền thưởng giữa năm đã được chuyển đến vừa đúng ba tháng tiền lương.
Nhìn một chuỗi chữ số này, tâm tình Hứa Tĩnh không khỏi phơi phới, tràn đầy năng lượng, đêm nay thức trắng làm việc cũng không sao.
Nhưng nửa tiếng sau đó, cô cảm thấy vô cùng cao hứng, không cách nào tiết chế được.
Nghĩ đến tiến độ công việc hàng tháng, dù có nghỉ ngơi một bữa cũng chẳng sao, dù sao thì hiếm khi cô về nhà đúng giờ.
Trên đường về nhà, Hứa Tĩnh đặc biệt mua một con vịt nướng cùng mấy món ngon, bừng bừng hứng thú hướng về nhà.
Vương Phong rất thích ăn thịt vịt nướng nhưng vì gia đình đơn chiếc, một tay nuôi lớn con gái không dễ gì, hơn nữa tiền bạc cũng eo hẹp bình thường chi tiêu gì cũng không nỡ.
Đợi đến lúc Hứa Tĩnh tốt nghiệp đại học, kiếm được việc làm rồi thì chi tiêu mới thoải mái hơn một chút, nhưng thói quen tiết kiệm của Vương Phong cũng không bỏ được.
Cho nên thỉnh thoảng Hứa Tĩnh mua vịt nướng với mấy món ăn khác cũng chỉ nói là do mình thích ăn.
Lúc nào Vương Phong cũng lo con gái vung tay quá trán, tiêu xài phung phí nhưng có vịt nướng thì vẫn ăn thoải mái.
Vừa vào nhà, Hứa Tĩnh còn chưa kịp thay giày đã nghe thấy tiếng dì hai rổn rảng.
“… Việc này cứ nghe lời chị, không có vấn đề đâu! Nói chi xa xôi, cứ nhìn con gái chị mà xem.
Trước đó cũng khăng khăng thà chết chứ không kết hôn, hiện tại thì thế nào chứ? Còn không phải chân thành muốn gả cho người ta sao.
Hai hôm trước thân thể không thoải mái nên con bé đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là có thai rồi!”
Vương Phong than thở: “Phải chi Hứa Tĩnh cũng như chị họ nó thì bớt lo.”
Hứa Tĩnh dừng lại, vểnh tai nghe ngóng.
Cô để ý rằng người trong nhà không phát hiện mình đã về.
“Bớt thế nào được mà bớt.
Con gái là nợ kiếp trước của mình, kiếp này chuyện gì của con mình cũng đều phải lo.” Dừng lại một chút, Vương Hoa chậm rãi nói: “Chờ con bé về, chị trực tiếp báo nó thời gian và địa điểm đi xem mắt, nói xong thì về ngay.
Nó cũng không thể từ chối được, thế thì phải đi gặp người ta thôi, không phải sao? Với cả chỉ cần thái độ của chị cứng rắn một chút con bé có thể trái lời mình sao? Dù gì thì chị cũng là trưởng bối của con bé! Tại em dễ mềm lòng, dễ thoả hiệp quá nên con bé mới không nghe lời ấy.”
Vương Phong cười khổ.
Học trường đại học nào, học ngành nào đều do con gái bà quyết định.
Bà cùng ông chồng đã khuất của mình là những người dễ nói chuyện, giao tiếp tốt cũng không hiểu tại sao con gái lại có tính cách như bây giờ.
Đúng lúc đó, Hứa Tĩnh đi đến trước mặt hai người, thẳng thừng nói: “Không cần suy nghĩ nữa, con không đi đâu.”
Vương Hoa: “…” Con bé này từ đâu chui ra vậy?
“Hứa Tĩnh?” Vương Phong giật nảy mình, liền nói: “Con về hồi nào vậy?” Thật ra cái bà muốn hỏi là cuộc trò chuyện nãy giờ con gái bà nghe được bao nhiêu rồi.
“Con mới về thôi.” Hứa Tĩnh thuận miệng trả lời rồi nhấn mạnh.
“Con không đi xem mắt.”
“Có xem mắt gì đâu chỉ là dì có biết một thằng con trai tính tình cũng tốt, con thử gặp mặt nó một lần xem sao.
Đôi bên trò chuyện kết bạn làm quen.” Vương Hoa ngượng ngùng giải thích.
Đây không phải là cách nói kêu đôi bên hẹn hò hả? Hứa Tĩnh tức giận nói: “Công việc bận rộn, thời gian ngủ còn không đủ, còn bảo con đi gặp gỡ đàn ông để chuyện trò à?”
Vương Hoa lập tức lên tiếng: “Vậy thì tìm việc khác đi.
Dì đã nói từ sớm rồi, công việc của con lúc nào cũng phải tăng ca, sau này làm gì còn thời gian cho chồng con.
Chuyện này có gì hay ho chứ.”
Nghe giọng điệu của dì hai, có vẻ mọi chuyện đều không quan trọng bằng buổi xem mắt.
Hứa Tĩnh nghĩ, đúng thật là cách biệt ba tuổi đã đủ cách cả thế hệ rồi, cô với dì hai quả là cách biệt một trời một vực không thể đồng quan điểm được.
Chuyện này cũng gặp phải vài ba lần rồi nên cô cũng không lúng túng chi nữa.
Hứa Tĩnh từ bỏ chuyện thuyết phục dì hai, chỉ một mực khẳng định: “Con sẽ không đi.”
Vương Hoa đảo mắt, bày ra vẻ mặt khó nói: “Dì cũng đã báo thời gian và địa điểm cho người ta rồi hay là con đi một chuyến đi.” Thực ra thì bà chưa nói gì với bên kia cả.
Hứa Tĩnh không chút do dự.
“Vậy thì dì nói lại với người ta là không xem mắt nữa.”
Vương Hoa: “…”
“Đi gặp một lần cũng không được à? Con không chịu cái gì chứ?” Vương Hoa tức tối, vẻ mặt hoàn toàn không vui vẻ gì.
Hứa Tĩnh bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Con không thích nên con không đi.
Dì không huỷ cuộc hẹn để người ta leo cây, có trách móc gì thì dì cũng đừng nói là con không báo trước.”
Vương Hoa hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Hứa Tĩnh.
Bà tưởng con gái mình đã khó đối phó rồi ai ngờ còn có người ghê hơn nữa.
Hứa Tĩnh nhìn sang mẹ của mình bất đắc dĩ nói: “Đừng làm mấy chuyện vô bổ này nữa.
Con đã không muốn kết hôn, mọi người có thể bắt con đi lấy giấy hôn thú sao?”
Vương Hoa nghẹn lời.
Một lúc sau, bà đứng dậy, vẻ mặt đau khổ tuyên bố.
“Chị hết cách rồi, hai người tự nói chuyện với nhau đi.” Vừa nói vừa bước nhanh ra cửa.
Trước khi Hứa Tĩnh về nhà, bà đã hứa với em gái sẽ dạy dỗ lại cháu mình, kết quả lại thê thảm thế này.
Dáng vẻ chỉ muốn mau mau biến khỏi đây thôi.
Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Vương Phong thở dài lên tiếng: “Con gái à, con thực sự không biết lời đàm tiếu của người đời sắc hơn cả dao, độc hơn cả thuốc nữa đấy.”
Hứa Tĩnh cũng thở dài.
“Miệng là của họ, con không có cách nào ngăn họ nói, nhưng con có thể chọn không nghe.
Cuộc sống của con cũng không phải sống vì họ, sao lại phải dựa vào miệng đời mà quyết định cuộc sống của mình chứ? Làm họ hài lòng thì con sống không vui vẻ gì thế thì cứ phật lòng họ, mặc họ chỉ trỏ sau lưng nhưng con sống vui vẻ là được rồi.”
Mẩu đối thoại thứ nhất:
Nếu có người xem xong lại muốn tranh luận hay thuyết phục tác giả thay đổi quan niệm.
Tác giả (bịt tai lại): Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe,…
Mẩu đối thoại thứ hai:
Vương Hoa (giận): Nếu đối phương bị cho leo cây đừng trách con không nhắc dì? Nói chuyện với trưởng bối mà ăn nói thế sao!
Hứa Tĩnh (lạnh lùng): Nếu con có EQ trời sinh thì đã không đi làm lập trình viên.
Con tự hào mình là một đứa xã giao kém đó!
Tác giả hứa trong vòng chương sẽ cho nam chính lên sàn (ánh mắt tha thiết).