Ngày đầu đi làm sau kì nghỉ Tết, phòng nhân sự đã thông báo tiền lương chính thức của lập trình viên tổng cộng tháng và không còn thưởng giữa năm nữa.
Vì đã dự đoán trước đó nên Hứa Tĩnh không ngạc nhiên gì.
Chờ người bên phòng nhân sự đi rồi, Triệu Tiểu Huyên chầm chậm tới chỗ Hứa Tĩnh, khẽ lên tiếng với tâm trạng thấp thỏm: “Chị sai rồi.
Không phải tăng việc không tăng lương, mà là trả tiền ít với lượng công việc vừa đủ.”
Hứa Tĩnh mỉm cười an ủi: “Dạo này thị trường kinh tế trì trệ, cuộc sống của ai cũng chật vật cả mà.”
“Công ty người ta không kiếm được tiền, nên mới cắt giảm chi tiêu, rơi vào khốn cảnh, còn công ty chúng ta lời nhiều mà không liên quan gì nhân viên ư, có thể so sánh với nhau sao?” Triệu Tiểu Huyên chua chát nói.
“Tết này là cái Tết thảm nhất luôn.
Năm ngoái tiền thưởng cuối năm được tới ba tháng lương, cộng lương tháng giêng thì thành bốn tháng, muốn mua gì thì mua, đâu cần đắn đo.
Còn năm nay thì sao? Mỗi lần chi gì cũng phải vắt óc tính toán.
Khổ nhất là được nghỉ vài hôm lại chẳng có tiền đưa con trai đi du lịch, càng nghĩ càng chạnh lòng.”
“Hết Tết năm rồi, dù xài bao nhiêu vẫn còn dư tiền.
Nhưng năm nay ư? Haha, chị chưa trả hết nợ thẻ tín dụng nữa, lại thêm một cái thẻ mới, không biết phải làm gì bây giờ.”
“Ngày nào cũng cắm mặt tăng ca tới khuya chỉ vì chuyện thu không đủ chi à! Chị quan ngại cuộc sống này thật đó.”
Hứa Tĩnh bất lực, trong lòng thầm nhủ, không phải do thu nhập mà do thói tiêu tiền cơ.
Với cách tiêu pha của Triệu Tiểu Huyên, nếu làm nghề khác có khi đã tán gia bại sản lâu lắm rồi.
Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, cô quyết định mặc kệ lời phàn nàn từ Triệu Tiểu Huyên mà nhắc sang chuyện khác: “Sáng nay em thấy một bài đăng, nói là nhân viên IT sống nhờ công nghệ.
Mười năm đầu là giai đoạn học hỏi, không cần quan tâm mức lương hay khoản tiết kiệm thế nào, đằng nào khi đạt được trình độ nhất định thì sang năm thứ , tiền lương chắc chắn tăng vọt thôi.”
Triệu Tiểu Huyên tưởng Hứa Tĩnh đang nói lời an ủi, toan lên tiếng liền nghe Hứa Tĩnh tiếp tục: “Nhưng bước sang năm thứ , thì người đăng bài đã bị ông chủ đuổi việc rồi.
Ba mươi mấy tuổi đầu đâu có dễ tìm được chỗ làm khác.
Anh ta đăng bài than thở, nói đời mình còn đắng hơn cả canh gà hầm khổ qua.”
“…” Triệu Tiểu Huyên mở miệng nhưng chưa kịp thốt nên lời.
Đúng là một ngụm canh gà độc đến độ đỡ không nổi.
Hứa Tĩnh nhún vai: “Nói chung thì vẫn phải dựa vào bản thân thôi.
Ngày thường để dành nhiều một chút thì tới khi có chuyện mới có cái mà dùng.”
Nếu có tiền tiết kiệm, có thể buôn bán nho nhỏ khi bị đuổi việc; nếu đã mua đứt một căn nhà thì không cần lo lắng nơi ăn chốn ở và khoản vay hàng tháng.
Lúc trẻ thì thoải mái tiêu tiền lương, dường như là ném tiền qua cửa sổ ấy, nhưng lỡ xảy ra vấn đề mà không có tiền thì chẳng thể làm gì được.
Triệu Tiểu Huyên cạn lời lâu thật lâu, rồi nghiến răng nghiến lợi: “Ác quá đi.”
Cô ấy là hình mẫu tiêu biểu cho suy nghĩ kiếm đồng nào, xào đồng nấy, không thèm để tâm chuyện dành dụm.
Vì cô ấy nghĩ chỉ cần mình còn sức kiếm tiền, thì dù có tiêu xài vẫn hoàn toàn kiếm lại được.
Nhưng nghe Hứa Tĩnh nói vậy, Triệu Tiểu Huyên hơi áy náy.
Bây giờ còn trẻ, còn khoẻ nên còn sức kiếm tiền là đúng.
Nhưng mười năm nữa thì sao? Hai mươi năm nữa thì sao? Hơn nữa, khác với Hứa Tĩnh, cô còn gia đình, con cái phải lo, còn nhiều thứ phải chi tiêu, dù tiết kiệm thì một tháng cũng chẳng dư được bao nhiêu.
Càng nghĩ càng sợ.
“Chị còn việc phải làm nên đi trước nha.” Triệu Tiểu Huyên cắm đầu bỏ chạy.
Hứa Tĩnh nhún vai, lẩm bẩm: “Nói thật thôi mà.” Kiếm nhiều cỡ nào mà không biết chi tiêu thì thể nào cũng lâm vào khốn cảnh.
Mùng mười tháng giêng âm lịch.
Lúc Hứa Tĩnh tan làm, cô thấy mẹ mình đang lo lắng, đi đi lại lại trong nhà.
“Sao vậy ạ?” Hứa Tĩnh thản nhiên hỏi.
Ủng hộ chính chủ.