Nam Nô

chương 77

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG BẢY BẢY

“Rầm!” một tiếng, một tên hắc y nhân nặng nề bị ném bay ra xa.

Hạ Hầu Lan siết chặt nắm tay, chết tiệt, đây là thích khách thứ chín hay thứ mười trong hôm nay đây?! Hắn cũng không buồn nhớ nữa, nghĩ lại lúc này chỉ còn hai, ba canh giờ nữa trời sẽ tối, thà đi ăn cho no bụng đặng dễ ứng phó lũ chuột nhắt tiếp theo. Càng nghĩ càng bực bội, hắn quay sang phía tên thích khách đang lồm cồm bò dậy, quát lớn: “Về nói với A Ba Kim, muốn ám sát ta thì kiếm hạng cao thủ một chút! Hắn tự biết võ công của Bản vương chứ, chớ có sai những kẻ vô dụng tới đây tìm chết nữa!!”

Tên thích khách kia chuếnh choáng vài vòng, rốt cuộc cũng nhận rõ phương hướng, vội vàng chạy vọt đi không dám quay đầu lại. Hạ Hầu Lan chỉ còn biết khẩn trương thừa dịp không có kẻ quấy rối để ăn một chút, vừa ăn vừa thầm điểm danh một lượt tổ tông mười tám đời A Ba Kim đặng rủa xả.

Này cũng không thể trách Hạ Hầu Lan, từ khi hắn đặt chân vào lãnh thổ Hoa Lặc, đủ loại sát thủ liên tục mò đến, mà càng ngày càng có xu hướng đông thêm, ví như hôm nay, mới nửa ngày hắn đã phải tiếp bảy tám tên lau nhau, mệt thì không mệt, nhưng một lũ sát thủ hạ cấp kiểu này, báo hại hắn thiếu chút nữa ức tới thổ huyết.

Mới non nửa canh giờ đã lại có một tên mò đến, Hạ Hầu Lan cũng hết hữu hảo nổi, một chưởng tát cho hắn răng rơi đầy đất rồi túm cổ áo hắn ta, gằn giọng: “Nói, tên hỗn đản A Ba Kim rốt cuộc phái lũ vô tích sự các ngươi tới làm gì?! Tìm chết sao?!”

Ây nha, người này sao tính tình chẳng có tí ôn hòa nào như đám sát thủ đi trước nói lại a? Tên sát thủ xui xẻo toát mồ hôi lạnh, không phải đã nói chỉ cần bị hắn đánh xong là có thể đào tẩu sao? Không lẽ giờ phải khai hết ra? Nói đi nói lại nhiệm vụ Hoàng đế bệ hạ giao coi như đã hoàn thành rồi, chưa kể phía trước còn mấy trăm tên đang phục kích a. Hoàng đế bệ hạ còn an bài hơn mười cao thủ tọa trấn con đường vào kinh thành, cứ như vậy xa luân chiến, thay nhau vây đánh, dù thế nào cũng khiến hắn mệt chết đi. Chỉ cần đại lễ lập Hậu xong xuôi, nhiệm vụ của bọn hắn cũng triệt để hoàn thành, ngân lượng sẽ đầy túi a.

Nghĩ tới đây, sát thủ nuốt một miếng nước bọt, phi thường hèn hạ cung khai tuốt tuột ý đồ hạ lưu của Hoàng đế nhà hắn, đương nhiên, đòn sát thủ tối hậu kia hắn quyết không hé ra, giỡn mặt không à, ngộ nhỡ nghe được rồi Hạ Hầu Lan đổi lộ trình thành đường vòng thì biết làm sao?

Nghe xong khẩu cung, Hạ Hầu Lan đỏ vằn hai mắt, không còn tâm tư nào đôi co với tên sát thủ nữa. Hừ, thì ra đại lễ lập Hậu sắp cử hành, tên hỗn đản A Ba Kim này vì muốn ngăn hắn tới mà dám dụng cả phương thức vô sỉ này. Hắn lập tức gọi chủ quán lấy mười cái bánh chiên, hai cân thịt bò khô rồi nhanh chóng lên ngựa đi tiếp.

Thời gian mười ngày trôi qua như gió thoảng, ngày đại lễ lập Hậu rốt cuộc đã tới.

Sáng sớm, hoàng cung Hoa Lặc tràn ngập không khí hoan hỉ, cung nữ thái giám chạy tới chạy lui như con thoi, nơi nơi đều thấy đèn g, màn hồng, hoa tươi, rượu ngon… Phong Nhiễm cùng Hồn Thái là sứ thần “nghênh tiếp” được Dịch Thủy nên công lao càng đáng kể, dĩ nhiên được phân phó phụ trách đại lễ long trọng lần này. Cai quản việc mua bán, điều phối là một vị trí màu mỡ, béo bở; cũng coi như phần thưởng A Ba Kim dành cho họ.

Trong Phi Yến cung, Dịch Thủy vẫn ngồi ngây như tượng, hỉ phục đỏ sẫm trên người phản chiếu lên sắc mặt trắng nhợt của hắn vô thức toát ra một vẻ thê lương u uẩn.

Thẫn thờ hướng mắt ra ngoài cửa sổ, thủy chung vẫn không thấy được thân ảnh quen thuộc, hắn lại không kìm được tự hỏi: ‘Hắn… sẽ không tới sao?’

Ý niệm vừa nảy ra trong đầu lập tức bị Dịch Thủy cắt đứt, đã tới nước này, hắn cũng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa… bởi chỉ cần hắn nghĩ thêm một khắc, có lẽ chính hắn cũng phát điên mất.

“Công tử, giờ lành đã đến, Hoàng thượng đã ở sau Hợp Lan điện, thỉnh công tử mau tới hoàn lễ. Từ nay về sau, người đã là Hoàng hậu nương nương của Hoa Lặc chúng ta rồi.” Thanh âm lanh lảnh của tên thái giám bên cạnh vang lên khiến Dịch Thủy rùng mình một cái. Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi thấu tận cốt tủy, hai tay điên cuồng xé bỏ hỉ phục đỏ thẫm trên người: “Không! Ta không đi, ta phải đợi Hạ Hầu Lan! Hắn sẽ đến, hắn nhất định sẽ đến! Ta không đi, ta không đi hành lễ cùng A Ba Kim!!”

“Ai nha, không ngờ tới phút cuối ngươi rốt cuộc cũng lộ ra vẻ yếu đuối a.” A Ba Thái bỗng nhiên quỷ mị xuất hiện sau lưng Dịch Thủy, khóe miệng nhếch một nụ cười giễu cợt, rồi đột ngột nhân lúc Dịch Thủy tâm thần hỗn loạn hắn nhanh chóng xuất một cây hoa châm, lại thấp giọng cười nói: “Hoàng tẩu thứ lỗi, chuyện hôm nay không thể thuận theo ngươi được.” Nói rồi hắn thản nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra, lớn tiếng phân phó tả hữu:

“Còn đứng ngây ra đó, đưa Hoàng hậu nương nương đi hoàn lễ mau!”

‘Lại là cảm giác toàn thân vô lực này, ta… ta đúng ra phải sớm phòng bị mới phải!’ Dịch Thủy oán hận tự mắng, trong khi ấy hai thái giám đã tiến đến, thấp giọng nói: “Nương nương, nô tài vô lễ.”, chúng nói xong liền xốc thân thể tê bại của hắn dậy, phân phó đám cung nữ chỉnh trang lại hỉ phục; xong xuôi, cả đoàn người nối nhau xuất cung.

Hơn mười bậc thang thẳng đứng hướng thiên thai, trên đài cao, A Ba Kim thần thái phi dương đã đứng chờ sẵn, đàn tế thần bên cạnh hắn đốt lửa ngùn ngụt. Quan xướng lễ nâng cao thánh chỉ chủ hôn, cười híp mắt nhìn quân chủ của mình, thỉnh thoảng lại nhìn xuống vị Hoàng hậu đang được người dìu bước lên bên dưới, trong đầu nhẩm tính thời gian xướng lễ.

Dịch Thủy bị hai tên thái giám tráng kiện kẹp hai bên như con gà con, mấy bậc thang cũng nào phải tự chân hắn bước, ấy vậy mà vì thủ pháp của hai tên thái giám, tất thảy bá quan cùng hậu cung phi tần đứng xung quanh không ai nhận ra hắn đang bị ép lôi lên đài.

Thêm một bậc thang là thêm một bước tiến gần tới đàn tế thần ma quỷ kia, nỗi tuyệt vọng trong lòng Dịch Thủy cũng càng lúc càng sâu. Trời đã gần trưa rồi, vì sao… vì sao Hạ Hầu Lan còn chưa tới?! Lẽ nào hắn quên ước định rồi? Hay hắn bị tổn thương vì những lời tuyệt tình ngày đó, rồi cho rằng đến đây phó ước chỉ càng xấu hổ thân phận Lạc Vương, rốt cuộc hắn thẳng thừng bỏ qua ước hẹn kia, quyết không tới để chịu bị người chế nhạo?!

Thật như vậy sao Hạ Hầu Lan? Thật là ta lại tin lầm ngươi lần nữa sao?!

Gương mặt bị điểm trang tỉ mỉ của Dịch Thủy từ từ lộ ra một nụ cười thê lương mà mỹ lệ… Ha ha… hắn lại bị lừa, hắn lại một lần nữa bị chính kẻ đó lừa gạt… Giờ thiên địa cũng không dung hắn nữa ư? Rốt cuộc nhất định phải dồn hắn tâm tử nhân vong ư…

“Hoàng hậu, ngươi còn đang đợi sao? Từ thời khắc này trở đi, ngươi đã triệt để hết hy vọng chưa? Đã gần trưa rồi, Lam Thủy thành cách Hoa đô không quá ba mươi ngày đường, hôm nay đã đúng hẹn hai tháng, hắn nếu muốn tới, cũng sớm đã tới rồi.” A Ba Kim ngoài mặt cười nụ, trong lòng từ lâu đã phá lên ha hả, bởi vì hắn thực sự quá sức đắc ý, rốt cuộc kìm không được chạy xuống đài, vội vàng cầm tay Dịch Thủy kéo lên.

“Buông ra… buông… móng vuốt dơ bẩn của ngươi ra…” Hốt nhiên phía sau truyền tới một thanh âm, tuy còn hào hển ngắt quãng nhưng che giấu không được ngữ khí giận dữ phẫn nộ.

Cánh tay A Ba Kim khựng lại giữa khoảng không, còn Dịch Thủy thân thể mềm nhũn không kìm được lập tức run rẩy: “Là Hạ Hầu Lan, là Hạ Hầu Lan của ta tới… hắn tới đón ta…” Hắn gắng sức quay lại, khốn nỗi hai tên thái giám siết chặt hai bên khiến hắn một phân cũng không thể nhúc nhích.

“Dịch Thủy… ta… tới rồi, ngươi… ngươi đã nói muốn ta tới đón ngươi, ngươi… ngươi sẽ theo ta trở về phải không?” Thanh âm phía sau đã nghe có phần thê lương hoảng hốt, thậm chí còn phiếm thêm một tia cầu xin van vỉ. Nước mắt Dịch Thủy không nén được lã chã tuôn rơi, người ấy thực là kẻ luôn cao cao tại thượng hắn yêu thương nhất a. Không, không được, hắn phải quay lại, hắn phải chạy xuống những bậc thang nay, phải lao vào vòng tay hắn… nếu thứ dược vật đáng chết này hắn cũng không chiến thắng được, Hạ Hầu Lan nhất định sẽ càng thêm thương tâm, mà hắn… tuyệt đối không cho phép điều ấy xảy ra.

———–

Quan xướng lễ: chức quan phụ trách xướng đọc, thực hiện nghi lễ.

tâm tử nhân vong: tim nát người tan ( -> đại để là ‘chết’ ~)

Hoa đô: kinh đô Hoa Lặc.

Truyện Chữ Hay