CHƯƠNG BỐN HAI
“Là bọn họ, chính họ cố ý hành hạ ca ca ta, kết cục hại ca ca mang thương mà chết.”
Theo hướng tay Dịch Châu vừa chỉ, liền nghe mấy tiếng soàn soạt vang lên, Chu quản nô cùng với đám tay chân đã quỳ sụp xuống đất, run lập cập. Một dòng nước bốc mùi khăn khẳn thấm loang ra nơi đũng quần chúng rồi tong tỏng nhỏ xuống đất.
Kết cục chẳng cần bàn thêm, bọn Chu quản nô một người cũng không thoát, tất cả bị trói ròng sau xe ngựa, lảo đảo lê gót tới nơi bọn chúng kinh sợ nhất: đại lao. Ở đó, chờ đợi bọn chúng chỉ có những bản án lãnh khốc vô tình; lại thêm Hạ Hầu Lan tuyệt đối không để chúng được chết dễ dàng, nên những ngày phía trước không biết sẽ có bao nhiêu cực hình chờ trực.
Tà tà bên trong xe ngựa, Dịch Thủy vẫn ngậm Định Hồn châu nằm trong lòng Hạ Hầu Lan, gương mặt phảng phất một vẻ yên bình. Du Liễm ngồi ngay kế bên, hắn nhìn nhìn hảo hữu một hồi rồi nhịn không nổi lầm bầm:
“Lại còn thế nữa~ Đến giờ còn chưa chịu buông hắn ra, ngươi đặt hắn nằm xuống đệm không được sao? Sau này muốn ôm còn chán vạn thời gian.”
Hạ Hầu Lan cười khổ lắc đầu: “Du Liễm, ngươi vốn không hiểu Dịch Thủy. Đây có lẽ là lần cuối cùng ta được ôm hắn, ta buông sao được.” Lại cúi đầu, áp mặt lên gò má Dịch Thủy, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu ngươi thực hồi sinh, nhất định sẽ không cho ta chạm vào ngươi nữa đúng không? Dịch Thủy, ngươi muốn thế nào cũng được… nhưng đừng tàn nhẫn bỏ ta lại, cô độc lần hồi xuân thu… có được không?”
Du Liễm liếc mắt xem thường, hừ nhẹ: “Không phải lo, ngươi đích thị quá coi khinh thần thuật của ta; ta nói có thể cứu hắn sống lại, tức là hắn sẽ sống.”
Vẫn ngây ngẩn nhìn đôi mi khép chặt của Dịch Thủy, Hạ Hầu Lan lắc đầu nói: “Ta tin tưởng ngươi có thể hồi sinh, nhưng dù thế cũng không có nghĩa ta không mất hắn. Ta tự biết rõ, đã làm ra chuyện tuyệt tình đến vậy, Dịch Thủy nhất quyết không bao giờ tha thứ cho ta đâu.”
Đến lúc này Du Liễm cả giận mạnh tay đấm Hạ Hầu Lan một quyền, lại bực bội nói: “Hạ Hầu Lan, ngươi rốt cuộc còn nhớ rõ mình là ai không?! Ngươi là Lạc Vương a. Hắn… hắn bất quá chỉ là một tiểu nô trên nông trường của ngươi, các ngươi so ra chính là như sư tử oai hùng cao quý bên cạnh một con kiến hôi. Giờ ngươi vì hắn mà tận tâm như vậy đã là ân huệ hiếm gặp rồi. Ừ thì ta biết các ngươi có cảm tình sâu nặng, nói vậy cũng hơi thái quá; thế nhưng ngươi có gì phải sợ?! Chờ ngày sau có cơ hội thích hợp, ngươi kiến tạo cho hắn nhiều ít công trạng, rồi theo ấy mà lập hắn làm Vương phi là được.
Xem ngươi lúc này quả thực một điểm cũng không còn là Hạ Hầu Lan nữa. Ai~ lo lắng của ta rốt cuộc lại thành sự thật, tự nhìn xem, ngươi giờ không phải đã vì hắn mà thay đổi rồi sao?”
Hạ Hầu Lan buông một tiếng thở dài, buồn bã cười: “Đổi lại ngày trước, hắn có thể vì ta phong hắn làm Vương phi mà vui mừng. Nhưng giờ… giờ bất luận cái gì cũng muộn rồi; dù ta có để hắn làm Hoàng đế hắn cũng vô phương tha thứ cho ta. Du Liễm, ngươi không hiểu Dịch Thủy hắn cao ngạo đến nhường nào. Ai~ giờ ngẫm lại ta càng thấy mình quá ngu ngốc, vì cái gì lại đem thân nhân ra bức ép hắn?! Ta không phải vẫn biết rõ hắn coi trọng nhất chính là cốt nhục tình thân ư; hiểu thấu hắn bề ngoài kiên cường nhưng trong tâm thực nhu hòa như nước… vậy mà ngày đó ta còn không thèm nghe hắn nói cho hết lời. Đều là ta quá ngu ngốc, quá ngu ngốc, quá ngu ngốc!”
Hắn cứ nói một câu lại nắm tay đập lên trán mình, mỗi quyền đánh xuống chỉ chốc lát sau một vết sưng đỏ liền ửng lên.
Du Liễm ngoảnh đầu đi, tức giận mắng: “Giờ ngươi nói những điều ấy phỏng ích gì?! Có giỏi thì đem mấy câu ấy nói cho hắn nghe, rồi từ rày chân tình đối đãi hắn. Ngồi đó mà tự hành hạ, không bằng hảo hảo tính cách khiến hắn hồi tâm chuyển ý, không phải ngươi nói hắn rất yếu lòng sao?”
“Ấy là đối với những kẻ đồng cảnh ngộ, còn một Vương gia chủ nhân như ta hắn lại mang sẵn lòng khinh thường. Mà ta lại còn… làm ra chuyện như vậy, giờ bảo ta nguyện xẻ thịt mình nấu lên mời hắn ăn, cũng đừng mong hắn tha thứ.” Hạ Hầu Lan rầu rĩ nói, có điều hắn nói cũng thật là trúng với tính khí Dịch Thủy.
“Tảo tri kim nhật, hà tất đương sơ.” Du Liễm bất đắc dĩ ngâm lên một câu, rồi cũng không buồn nói thêm gì nữa.
Xe ngựa lọc cọc lọc cọc chạy hơn hai canh giờ, rốt cuộc về tới Vương phủ trước hoàng hôn.
Du Liễm còn về phủ lấy một số thần khí rồi lại tất tả quay lại, đã thấy Hạ Hầu Lan phân phó chuẩn bị xong mọi thứ theo lời mình dặn. Hắn cũng không để chậm trễ thêm, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, một mình ở trong phòng hành lễ chiêu hồn phụ thể cho Dịch Thủy.
Người trong Vương phủ hầu hết đều biết vị Quốc sư đại nhân này tuy không phải thần tiên nhưng thực có được thần lực diệu kỳ; pháp thuật chiêu hồn phụ thể kinh thiên động địa như vậy mà xem ra Quốc sư đại nhân nắm chắc sẽ thực hiện được, quả là thần thông tột bậc. Bởi vậy tuy Hạ Hầu Lan vẫn ngồi trong viện, nhưng quanh đó đám người hầu đứng vây quanh chờ xem đã tầng tầng lớp lớp. Hạ Hầu Lan và hai người Hạ Hầu Thư, Vong Nguyệt lúc này tâm trí đặt cả nơi Dịch Thủy, cũng không buồn để ý tới bọn họ.
Bao nhiêu cặp mắt đều dồn cả về căn phòng đóng kín, chỉ hận không thể đục thủng bức mành cửa sổ để nhìn tận bên trong. Trán Hạ Hầu Lan đã rịn mồ hôi lấm tấm, lúc này một khắc một khắc trôi qua đối với hắn nặng nề tựa như một năm trường. Đương lúc thập phần căng thẳng thì cửa phòng chợt hé mở, tiếp theo là Du Liễm mặt mày hư nhược, tiêu sái bước ra, hắn cười khổ nói:
“Thiếu chút nữa không còn nửa cái mạng, rốt cuộc cũng không để nhục sứ mệnh. Hạ Hầu, ngươi vào đi, một lát nữa chắc hắn sẽ tỉnh.”
Lời còn chưa nói xong, Hạ Hầu Lan cùng bọn Hạ Hầu Thư, Vong Nguyệt đã chạy bổ vào trong phòng; mặc kệ Du Liễm bị gạt qua một bên, đứng ngây người rồi đành nhún vai cười: “Quả nhiên đều có phẩm chất qua sông đoạn cầu, quên đi, ta còn phải về phủ ăn thịt nai nướng.” Hắn nói xong cũng y lời nhanh chóng rời đi.
—–
Tảo tri kim nhật, hà tất đương sơ: Sớm biết có ngày hôm nay, xưa kia sao còn làm vậy.
thần khí: dụng cụ thực hiện thần thuật.
chiêu hồn phụ thể: gọi hồn nhập vào thân thể.
qua sông đoạn cầu: =))~ qua cầu rút ván đó =))~