Gần đây A Chấn trở nên vô cùng kỳ lạ? Sẽ không phải là....yêu ai rồi chứ?
Hừm hừm, cậu nhất định phải ép hỏi cho ra lẽ
Nhảy lên ,ném bóng, đáng tiếc bóng lại không vào rổ, đụng vào thành rổ bắn ra ngoài
Hai chân lần nữa đạp đạp mặt đất, nhìn trái bóng lăn ra ngoài, anh chốc chốc lại mất hồn
Thời gian luyện bóng đã sớm kết thúc, phần lớn đội viên đã sớm về nhà, chỉ còn một số, đang thu dọn đồ đạc, sẽ nhanh chóng đi , chỉ còn lại một mình anh tiếp tục ở lại luyện tập
Nhìn thấy cảnh cô đưa thư cho Vu Thiếu Dịch , trong đầu anh lúc nào cũng hiện lên cảnh này, cho dù xua đuổi như thế nào cũng không được, cả một buổi chiều, không chỉ đồng đội mà ngay cả anh cũng biết anh không yên lòng
Tên nhóc A Cần kia vẫn luôn ép hỏi anh có phải yêu ai rồi không, anh cười trừ chỉ nhàn nhạt trả lời cho cậu ta một câu:" Không có...", anh chỉ là, thấy cảnh kia thì có hơi bất ngờ thôi , anh không nghĩ mình sẽ vì một chuyện nhỏ như vậy mà trở nên thất thường, nhưng nó lại hiện lên trước mắt khiến anh không thể nào phủ nhận
Cô bé tròn tròn, Điềm Mật nhi lại có thể khiến anh để ý đến cô, luôn quan sát cô, luôn nghe cô nói chuyện, anh không thích ăn bánh ngọt, nhưng bánh ngọt cô làm lại cực kỳ hợp khẩu vị của anh
Nhưng cô lại thích Vu Thiếu Dịch
Anh biết Vu Thiếu Dịch không phải là người có thể thích một ai, một khi cậu ấy yêu, sẽ không muốn chia sẻ tình cảm của người mình yêu với bất kì người nào khác, Vu Thiếu Dịch chính là một người đàn ông keo kiệt như vậy
Điền Mật nhi thuộc về Vu Thiếu Dịch sao?
Một cơn giận lại lần nữa kéo tới, anh nhịn không được cầm lấy quả bóng, nhảy lên ném rổ, nhưng một lần nữa quả bóng đụng phải thành rổ, bay ra ngoài
" Kỹ thuật lên rổ thụt lùi rồi". Đứng ở phía sau anh thật lâu Vu Thiếu Dịch không nhịn được nữa mở miệng đùa cợt:"Sao?". Vừa nhìn thấy mặt của bạn tốt, lần đầu tiên anh nảy ra ý nghĩa đánh cho cậu ấy một trận
" Tới đây cùng đấu". Anh không muốn đánh nhau để nguôi giậ, cho nên chọn cách giải quyết trực tiếp, đó chính là thi đấu, toàn thân anh đang ò hét muốn anh cùng bạn tốt cùng lớn với nhau từ nhỏ đến giờ cùng phân cao thấp
" Thật khó có được cơ hội cậu mở miệng muốn thi đấu với tớ". Cầm một tái bóng, xoay nó trên ngón tay, Vu Thiếu Dịch cười lạnh hỏi:" Ghen?". Đinh Chấn ngẩn ra:" Ghen, ai ghen, vì ai ghen?". Không đầu không đuôi nói ra cái này, khiến anh thật không hiểu nổi
" Cậu biết không, hôm nay Mật Nhi đưa thư tình cho tớ". Dường như cố ý, Vu Thiếu Dịch không nói thật, quyết tâm muốn cho bạn tốt hiểu lầm
Đinh Chấn xoay mặt chộp lấy trái bóng, đập đập vài cái xuống đất:" Cho nên?". Cậu ta đang giễu võ giương oai với anh sao?
" Mật nhi rất đáng yêu, cậu nghĩ mình nên đồng ý đi". Bạn Anh giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc của mình, vì một cô bé nhát gan lại phá lệ, anh nên kinh ngạc vì sức ảnh hưởng của cô, hay là mị lực của tình yêu?
Đinh Chấn không trả lời, anh đương nhiên biết Mật nhi có bao nhiêu đáng yêu, hơn nữa cô luôn luôn cười, hơn nữa nụ cười lại vô cùng ngọt ngào, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui, hơn nữa trên người cô luôn có mùi thơm của bánh ngọt,nhưng Vu Thiếu Dịch nói cho anh cái này để làm gì?
" Chỉ tiếc là tớ không thích người nhát gan như vậy, nếu ở chung tớ sẽ không chịu nổi". Vu Thiếu Dịch không thích mấy cô giá yếu đuối, lại càng ghét mấy cô gái dối trá giả vờ yếu đuối
" Cô ấy không hề nhát gan". Anh phản bác, anh không thích nghe người khác chê cô nư vậy:" Cô ấy chỉ là quá mức để ý đến nhận xét của người khác"
" A Chấn cậu thích Mật nhi?"
" Đương nhiên thích, cô ấy giống như em gái của tớ vậy"
" Vậy mà còn không thông suốt". Vu Thiếu Dịch chỉ có thể ngửa mặt lên trời nói, còn tưởng rằng tên nhóc này đã nghĩ thông, ai biết rằng cậu ta vẫn chậm chạp không nghĩ ra , nó rõ như ban ngày vậy mà
Cha Đinh Chấn phong lưu thành tính, bên người có vô số phụ nữa đếm hoài không hết, tại sao con của ông ta lại chậm chạp như vậy? Đây là ông trời trừng phạt ông Đinh sao?
" Cái gì? Vu Thiếu Dịch, cậu muốn nói gì?". Bị cậu ta cố làm ra vẻ huyền bí, cùng với chuyện Mật nhi thích cậu ta, làm cho Đinh Chấn phiền não không thôi, gầm thét ra tiếng
Chỉ là người bị quát không hề kinh ngạc hoặc sợ hãi, ngược lại còn nở một nụ cười quỷ dị hướng anh đùa giỡn:" A Chấn, rất lâu không thấy cậu mất khống chế như vậy"
Anh là bạn tốt của cậu ấy, anh đã nhắc nhở như vậy mà cậu ấy vẫn không thông suốt, anh cũng bất lực rồi"" Cậu tại sao lại tức giận?". Sau khi qua cơn tức giận Đinh Chấn cũng kinh ngạc không thôi
Anh tại sao lại tức giận?
" Ở đây cố mà suy nghĩ, tớ về trước đây". Cầm lấy túi đeo lên lưng, Vu Thiểu Dịch phất phất tay, ném cho Đinh Chân một câu rồi đi
Suy nghĩ thật kỹ? Vu Thiểu Dịch khốn khiếp nói như vậy là xong sao, nếu như anh biết tại sao anh lại tức giận như vậy thì anh đã không khó chịu như thế này?
Buồn bực trong lòng, anh cũng không muốn luyện tập, anh đem trái bóng nhặt bỏ vào trong phòng chứa đồ, sau đó trở lại phòng nghỉ của cầu thủ, bây giờ đã trễ, nhưng anh không ngờ trong phòng nghỉ còn có người, hơn nữa còn là cô nhóc khiến anh buồn bực cả buổi chiều
" A , Đinh Chấn". Nhìn thấy anh đi vào phòng nghỉ , cô không nhịn được đỏ bừng cả mặt
Nhìn thấy cô, lại nhớ lại cảnh buổi chiều cô đưa thư tình cho Vu Thiếu Dịch, cơn buồn bực của anh bộc phát lên, khiến cho anh phải xoay mặt đi
Động tác của anh khiến cho cô ngẩn người:" Đinh Chấn, anh không thoải mái sao?". Nếu không sao thấy anh là lạ?
" Không có". Nhàn nhạt đáp lại lời cô, anh cầm quần áo, đi vào phòng thay đồ
Tại sao? Tại sao anh lại không cười với cô như cũ? Tại sao gương mặt anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy, chẳng lẽ cô đã làm sai điều gì? Điền Mật nhi ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu tại sao thái độ của anh lại trở nên như vậy
Một ý nghĩa nho nhỏ xuất hiện lên trong đầu cô, chẳng lẽ.... Chẳng lẽ anh biết cô thích anh, cho nên mới như vậy?
Nhưng.... Đội trưởng nói anh vẫn chưa biết mà, vậy sẽ không phải đội trưởng đã nói cho anh biết rồi chứ?
Đội trưởng và anh là bạn tốt, cho nên, đội trưởng nói cho anh biết , cho nên anh biết rồi sao?
Là như vậy phải không?
" làm sao em còn chưa về nhà?". Thay quần áo xong, Đinh Chấn vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, liền nhìn thấy cô đứng ngơ ngác tại chỗ, không khỏi lên tiếng hỏi
" Đinh.... Đinh Chấn.... Đội trưởng anh ấy....". Cô muốn hỏi, nhưng lại không thể thốt lên, nếu như đội trưởng chưa nói cho anh biết, vậy không phải là cô sẽ trực tiếp tỏ tình với anh sao? Cô không dám mạo hiểm như vậy
Cô thất sự quý trọng khoảng thời gian này được ở bên cạnh anh, không pahir nấp phía sau mấy giá sách, nhìn lén anh từ xa
Nghe được cô nhắc đến Vu Thiểu Dịch, chân mày anh không khỏi nhíu lại, cô muốn nói gì về Vu Thiếu Dịch, chẳng lẽ muốn hỏi anh rằng cậu ta nghĩ như thế nào ư?
Nhớ tới lời nói cự tuyệt của Vu Thiếu Dịch, nếu Mật nhi biết, cô sẽ rất đau lòng? Nhưng nếu không nói cho cô biết, cô vẫn sẽ thích cậu ta sao?
Trong lòng đấu tranh, không có cách nào quyết định là có nên hay không nên nói cho cô biết, khiến biểu hiện trên gương mặt anh càng trở nên lạnh lùng
Trên gương mặt anh biểu hiện lạnh lùng khiến trái tim cô không khỏi run lên, cô chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, dù là trên sân bóng rổ bị cầu thủ đối phương cố ý phạm lỗi, anh cũng chỉ cười trừ, chưa từng lộ ra vẻ mặt giận dữ hay lạnh lùng như vậy
Bây giờ cô đã nhìn thấy được vẻ mặt này của anh, tại sao anh lại phải lộ ra vẻ mặt như thế?
" Đinh Chấn, anh thật không có không thoải mái sao?". Cô cẩn thận hỏi
Nghe giọng nói này của cô, khiến anh bất ngờ khi mình lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy với cô, anh vội vàng nở một nụ cười cứng ngắc:" Anh không sao, thật đấy"
Có cái gì không đúng, rất không đúng, anh lại có thái độ mất tự nhiên như vậy, trong lòng cô hoảng hốt, còn chưa kịp suy nghĩ gì hết đã vội thốt ra:" Đội trưởng có phải nói cho anh biết, em thích....". Câu sau chưa kịp nói ra, cô liền khựng lại
Không được, không được, trước khi chưa biết rõ ràng, cô tuyệt đối không thể thừa nhận, tuyệt đối không nhận!
Thích?
Cô vẫn ậm ừ, muốn nói lại thôi, cô muốn hỏi Vu Thiếu Dịch có thích cô không? cô quan tâm đến Vu Thiếu Dịch như vậy sao?
Buồn bực trong lòng ngày một dâng cao, anh cố nở ra nụ cười yếu ớt nhưng nó nhanh chóng biến mất:" Em muốn hỏi cái gì? Vu Thiếu Dịch đã nói cho anh nghe toàn bộ rồi, em muốn biết cái gì?". Lời nói chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chóng bật ra
Đủ rồi, anh không muốn cô tiếp tục mong đợi nữa, nếu bây giờ anh không trực tiếp nói cho cô biết, đợi đến thời điểm cô yêu sâu đậm, cô sẽ càng thêm đau lòng thôi
Anh thật sự không muốn nhìn thấy cô khóc, càng không muốn cô vì Vu Thiếu Dịch mà đau lòng, chỉ là nếu không nói cho cô, về sau cô sẽ khóc nhiều hơn
Cho nên, cô hỏi đi! Anh sẽ đem lời nói của Vu Thiếu Dịch nói hết cho cô nghe, để cho cô biết và chỉ khóc một lần thôi,cô sẽ đau một lần thôi, sau này cô sẽ không vì Vu Thiếu Dịch mà rơi nước mắt nữa
Điền Mật nhi ngây ngốc, không ngờ Vu Thiếu Dịch lại không biết đó là bí mật mà cô đã dấu suốt năm đại học không ngờ anh ta lại nói hết, nghĩ đến đây mặt của cô không khỏi đỏ bừng
Chỉ trong nháy mắt, cô quyết định, nếu anh đã biết chuyện cô thích anh, cô cũng muốn biết anh như thế nào, có thích cô không?
Vì vậy, lấy hết dũng khí, dũng khí năm của cô, cô cố gắng ép buộc mình mở miệng:" Vậy..vậy... Thích....sao?". Chỉ là câu hỏi rời rạc nhưng có những câu quan trọng đi, chỉ có thiếu hai chữ" anh", cùng " em" mà thôi
Cô quá xấu hổ, đúng là, cô không hề dám hỏi cái vấn đề khiến người khác khó xử như vậy, cô vẫn là không làm được, nhưng mà, anh sẽ hiểu, đúng không?
Cô vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của anh,nhưng trong lòng lại len lén chờ đợi anh, sẽ trả lời câu hỏi này của cô
" Không thích". Đinh Chấn nhanh chóng nói ra
Vẫn luôn hiểu làm đối tượng mà Mật nhi thích là bạn tốt, nên anh nói ra câu trả lời mà Vu Thiếu Dịch nói
Nhưng Mật nhi lại nghe đây chính là câu trả lời của anh, trái tim cô vô cùng đau khi nghe lời này, nước mắt bắt đầu xuất hiện trong mắt cô
Không thích!
chữ này như mũi tên sắc nhọn xuyên qua tim cô
" Mình biết ngay mà, làm sao có thể thích mình? Mình bình thường như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể........". Cô lùi về phía sau, miệng lầm bầm nói nhỏ, nước mắt cũng từng viên,từng viên một rơi xuống
" Mật nhi.......'. Nhìn bộ dạng đau lòng của cô khiến anh cực kỳ đau lòng, anh muốn bước đến an ủi cô, nhưng động tác của cô lại nhanh hơn
Cô nặn ra nụ cười, cô từ từ nói:" Trong nhà em còn có việc ....em về trước đây". Cô nắm lấy túi đeo lên lưng, không cho anh có cơ hội phản ứng, cô chạy ra khỏi phòng nghỉ
Anh không kịp phản ứng , anh chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, anh nghĩ muốn đuổi theo cô, nhưng cặp mắt đẫm lệ lúc cô rời đi lại khiến bước chân anh dừng lại, cô không muốn anh nhìn thấy cô khóc, cho nên mới chạy nhanh như vậy?
Cũng đúng thôi, anh không phải là Vu Thiếu Dịch, cho nên anh cũng không có cách nào an ủi cô đi!
Tự nói với bản thân, anh ngồi trên ghế so fa lấy hai tay che kín mắt của mình, thở dài một tiếng, anh lần đầu gặt một cô gái mà lại thấy bất lực, cũng là lần đầu tiên anh thay Vu Thiếu Dịch cự tuyệt một người con gái , nhưng trong lòng anh lại vô cùng áy náy
Chỉ là, cô sẽ hiểu rõ chứ? Cậu ta không đáng giá để cô đau lòng như vậy, cô sẽ tìm được một người khác tốt hơn cậu ta đúng không?
Một lần nữa thở dài, sau một lúc lâu, anh buông tay xuống, lại thấy cô còn để một hộp bánh ngọt ở trên bàn
Anh mở hộp ra, là một miếng bánh ngọt socola xinh xắn, miếng bánh ngọt vừa vặn cho một người dùng, là cô cố ý làm cho Vu Thiếu Dịch sao?
Mang theo một chút ghen tỵ, anh cầm cái nĩa lên hung hăng lấy miếng bánh ngọt cho vào miệng, đón nhận mùi vị của socola phát ngấy, nhưng nhanh chóng giật mình
Bởi vì mọi người đều biết, Vu Thiếu Dịch thích nhất là anh bánh cực ngọt, ngọt đến người ta phát ngán, mà mỗi ngày vì mọi người chuẩn bị bánh ngọt cô chắc chắn biết khẩu vị của mỗi người
Anh vẫn còn nhớ, khi cô biết Vu Thiếu Dịch thích ăn bánh ngọt ngán ngấy thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nghiêm nghị, vô cùng đáng yêu, khiến người ta muốn nhéo má cô, nếu anh nhớ không lầm, trong đội bóng rổ này, mùi vị socola này chỉ có một người thích ăn........đó là anh