Người dịch: Cá Voi
Chỗ ở lớn có rất nhiều ưu điểm, chỉ là ưu điểm này trong mắt tôi và Bành Trí Nhiên hoàn toàn không giống nhau. Đối với tôi tốt ở điểm sáng dậy không cần cùng cậu ấy tranh nhà vệ sinh tranh bồn rửa mặt. Căn bếp lớn hơn đồng nghĩa với việc lúc nấu cơm thỉnh thoảng có thể sai bảo Bành Trí Nhiên giúp việc này việc kia. Còn với Bành Trí Nhiên, nhà lớn hơn để cậu ấy có thể tùy ý vứt đồ ở đâu cũng được. Nhưng việc khiến cậu ấy vui nhất là có thể ân–ái ở bất cứ đâu trong nhà. Cậu ấy như một đứa trẻ có đồ chơi mới, mọi ngóc ngách đều phải thử một lần mới hài lòng. Phòng bếp, sofa đơn, sofa lớn, kệ TV, thậm chí cả trước gương trên bồn rửa mặt. Nếu không phải tại ban công quá thoáng đãng, sợ rằng ngay cả play ban công cậu ấy cũng phải thử một lần. Cảm giác thực điên cuồng và dâm loạn nhưng cũng không kém phần thắm thiết.
Nhưng căn hộ chúng tôi ở cũng có không ít điểm bất tiện, trong đó bất tiện nhất là xa công ty, hơn nữa giao thông còn không thuận tiện.
Nhà chúng tôi nằm trong một tiểu khu mới khánh thành, các công trình công cộng xung quanh vẫn chưa được hoàn thiện nên chưa xuất hiện khu mua sắm và siêu thị, nơi náo nhiệt hơn chút có nhiều hàng quán hơn chút cách ít nhất hai mươi phút đi bộ, quả thực có hơi bất tiện. Hơn nữa cách tiểu khu chúng tôi một con đường là khu tái định cư có rất nhiều hộ gia đình sinh sống, rưỡi sáng hàng ngày khi đèn xanh vừa bật sẽ thấy dòng người đi xe đạp đông nghìn nghịt như một đám mây đen từ bên đó tràn ra. Đồng thời người mới lục tục chuyển đến tiểu khu chúng tôi cũng không ít, sáng nào cũng xảy ra tình cảnh tranh cướp nhau lên xe taxi.
Thỉnh thoảng hơi dính giường một chút thôi, ngày hôm đó chắc chắn đi muộn.
Trừ điểm đó ra, những điều kiện khác quả thực không tồi, hồ cẩu bằng hữu muốn tụ tập ít nhất đã có một nơi rộng rãi hơn trước nhiều.
Từ sau khi Lương Minh Truyền đến Nhật Bản, trừ La Phong là anh em chí cốt, chúng tôi chỉ thường xuyên giao du Lâm Phàm, đối tác trước đây cùng lái xe với La Phong và một người bạn khác của Bành Trí Nhiên, tên Dư Lạc Sam. Lâm Phàm vì trước đây trong thời gian hợp tác với La Phong xảy ra chuyện được chúng tôi giúp đỡ, về sau liền trở thành bạn. Sau vài lần chúng tôi thiếu một chân đánh bài gọi cậu ấy tới, cậu ấy đều đến, chúng tôi dần dần trở nên thân thiết.
Dư Lạc Sam người này có chút thú vị. Cậu ta quen biết Bành Trí Nhiên từ rất lâu, trước đó thậm chí nhà hai người còn ở chung một con ngõ, chẳng qua một thời gian sau cậu ấy chuyển đi.
Theo lời Bành Trí nhiên kể, cậu ấy quen Dư Lạc Sam sau một lần bị cậu ta trấn lột tiền tiêu vặt.
Tôi đoán chừng trong đám con trai ai hồi nhỏ cũng trải qua chuyện tương tự như vậy một lần, bị đàn anh lớn hơn chặn đường cướp tiền tiêu vặt. Dư Lạc Sam trâu bò hơn nhiều, rõ ràng bằng tuổi Bành Trí Nhiên hơn nữa còn thấp hơn cậu ấy, vậy mà vẫn dám chặn đường trấn tiền của Bành Trí Nhiên. Kết quả Bành Trí Nhiên không chịu giao nộp, hai người bọn họ liền đánh nhau sứt đầu mẻ trán ngay trong con hẻm. Chuyện này về sau bị La Phong phát hiện, cậu ta cùng Bành Trí Nhiên tiếp tục phục kích đập Dư Lạc Sam một trận nữa.
Bình thường đám trẻ đánh nhau người lớn sẽ mặc kệ, chỉ cần đừng náo loạn thành chuyện gì to tát liền coi như khuất mắt trông coi. Chuyện này vốn dĩ kết thúc ở đó, chỉ là không ngờ một ngày trong kỳ nghỉ đông, Dư Lạc Sam chủ động tìm Bành Trí nhiên nói là muốn cùng chơi, sau đó hai người cứ thế thành bạn. Tôi cảm thấy việc này khá hiếm gặp. Nếu xét theo tính tình của tôi, cướp tiền của người ta không thành còn bị đánh cho một trận, tôi tuyệt đối không mặt nóng áp mông lạnh tìm người ta kết giao bạn bè. Kết quả Dư Lạc Sam nói ngày ấy vì thấy Bành Trí Nhiên lúc nào cũng làm bộ mặt lạnh lùng trông ngầu chết đi được nên muốn làm quen, không còn cách nào mới nghĩ ra tuyệt chiêu cướp tiền, chỉ không ngờ bị đánh tới hai lần. Dù sao đánh cũng đánh rồi, coi như không đánh không quen, cậu ta liền không thèm mặt mũi chủ động tìm đến cửa nói ra ý định muốn làm bạn.
Qua việc này tôi cảm thấy Dư Lạc Sâm là kiểu người có dã tâm ngấm từ trong xương máu, tính cách hơi tàn bạo.
Nhưng cái tên Dư Lạc Sâm này cũng rất trọng sắc khinh bạn. Cậu ta giống chúng tôi đều học ba năm, nhưng bước chân vào xã hội sớm hơn chúng tôi một năm, vừa chân ướt chân ráo đã được thực tập vị trí bán hàng trong một công ty liên doanh thực thẩm. Trong khi chúng tôi vẫn còn đi học, cậu ta đã kiếm được hơn hai nghìn mỗi tháng. Phải biết rằng thời điểm ấy tiền sinh hoạt phí của chúng tôi mỗi tháng chỉ bốn năm trăm tệ, hai nghìn tệ lúc ấy là một khoản tiền lớn cỡ nào. Nhưng cậu ta có tiền lập tức mang đi nuôi gái, tất cả tiền bạc đều đắp lên người bạn gái, bạn bè tìm cậu ta gọi đi ăn một bữa cũng khó. Dần dần La Phong và Bành Trí Nhiên đều hiểu cái tên này là kiểu người thà táng gia bại sản trên người phụ nữ còn hơn phải mời anh em ăn một bữa cơm. Về sau cậu ta chuyển đi, mấy người bọn họ dần mất liên lạc.
Vậy mà không biết tại sao hai năm nay vô tình gặp lại cậu ta. Khi gặp lại nhau Dư Lạc Sâm không còn bán hàng cho công ty thực phẩm mà chuyển sang làm cho một doanh nghiệp ngoại thương. Hai năm nay có vẻ cuộc sống không có gì đặc sắc, cô bạn gái trước kia sớm đã chia tay, thời gian gần đây cậu ta cưỡi ngựa xem hoa hẹn hò với vài người nhưng ngắn thì vài tháng dài chỉ nửa năm.
Thời điểm Bành Trí Nhiên kể với tôi về Dư Lạc Sâm, tôi vẫn chưa gặp cậu ta lần nào. Tôi vẫn cho rằng cậu ta luôn bị người ta đá vì lớn lên không đẹp hoặc dáng dấp trông chẳng ra sao. Kết quả ngày hôm đó Bành Trí Nhiên gọi cậu ta tới nhà chúng tôi đánh bài, tôi vừa trông thấy đã nghĩ: ha, khá đẹp trai đó chứ. Lông mày phảng phất mang vẻ u sầu có vài phần giống Lương Triều Vỹ, khiến tôi không hiểu sao cậu ta cứ bị bạn gái đá hoài.
Về sau Bành Trí Nhiên nói tôi mới biết, cái tên này rõ ràng đầu óc có vấn đề. Cậu ta luôn cảm thấy có lẽ người sau sẽ tốt hơn người hiện tại, là một kẻ đứng núi này trông núi nọ điển hình. Rõ ràng đã có bạn gái rồi còn thả thính người khác, đến khi bạn gái đương nhiệm phát hiện liền chia tay, cậu ta đột nhiên cảm thấy người vừa chia tay mới là người tốt nhất. Hơn nữa cậu ta còn một tật xấu chí mạng, đó là làm việc không đến nơi đến chốn, luôn ôm mong ước về việc làm nhẹ lương cao.
Tôi hỏi Bành Trí Nhiên: “Cậu ta đẹp trai đến vậy có bao giờ nghĩ đến việc làm diễn viên chưa?”.
Bành Trí Nhiên liếc tôi một cái. “Diễn viên? Em cảm thấy chỉ cần lớn lên đẹp đều có thể làm diễn viên? Cậu ta vừa không được đào tạo chính quy càng không học qua diễn xuất, không có gia thế không có người chống lưng, làm bằng niềm tin! Trước đó cậu ta từng diễn vai quần chúng hai lần, nhưng thế thì sao. Cậu ta tốt nhất vẫn nên làm việc đàng hoàng đến nơi đến chốn. Muốn một bước lên mây, trừ khi trên trời rơi xuống một vị đạo diễn nhìn trúng cậu ta thì có thể”.
Tôi gật đầu lia lịa, Bành Trí Nhiên nói rất đúng. Đầu năm nay làm gì cũng cần có cửa, việc gì cũng phải dựa vào quan hệ, người trẻ tuổi ngoại trừ cố gắng chỉ còn cách cố gắng hơn, không nên mơ tưởng bát cơm từ trên trời rơi xuống.
Trân trọng những gì đang có, nỗ lực vì tương lai mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Trừ những điểm này ra, Dư Lạc Sâm là đối tác tiêu khiển tương đối ổn. Tuy những lúc ra ngoài chơi cậu ta thường tham rẻ, thích ăn bớt, nhưng bản chất không xấu, cũng không hay nóng giận, bị chúng tôi trêu chọc vài ba câu đều cười xòa.
Mùa thu năm đó Tiền Vũ- bè đảng thời trung học của Bành Trí Nhiên- hoàn thành xong khóa học tại Mỹ trở về thăm người thân bạn bè.
Rất nhiều lúc tôi thật sự hâm mộ Bành Trí Nhiên. Từ nhỏ đến lớn tôi gần như không có bạn bè, duy nhất có một người nhưng lại bị tôi dọa sợ chạy mất tiêu. Nhìn những người bạn xung quanh cậu ấy như La Phong như Dư Lạc Sâm, thậm chí cả những người sau khi đi du học trở về vẫn nhớ đến cậu ấy, nói tôi không lạc lõng là nói dối. Cậu ấy có nhiều bạn bè như vậy, mà tôi, chỉ có mình cậu ấy.
Không biết có phải cậu ấy nhìn ra tâm tư này của tôi hay không, nên luôn cố gắng giới thiệu tôi với những người bạn của cậu ấy, để tôi hòa nhập với thế giới của cậu ấy.
Chẳng biết từ khi nào, hình thức bãi tắm công cộng nổi lên, trở thành nơi tiêu khiển mới. Bên trong ngoại trừ bể bơi và nhà tắm công cộng còn có cả bóng bàn và bi-a, có dịch vụ mát xa và cả rạp chiếu phim nhỏ. Nhân dịp Tiền Vũ trở về, Bành Trí Nhiên liền đưa tất cả đến đó tận hưởng một phen. Một đám đàn ông hi hi ha ha vào phòng thay đồ, tới tấp cởi quần áo trên người. Tôi vừa cởi được một nửa, không biết Bành Trí Nhiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng quay đầu nói với tôi. “Em chậm chút!”.
Tôi khó hiểu nhìn cậu ấy. La Phong bên cạnh gần như đã trần truồng, Dư Lạc Sâm vừa cúi người cởi quần vừa xoay người nhìn chúng tôi, nhoằng một cái, cả cơ thể trần trụi đập vào mắt tôi.
Tôi lập tức hiểu ra, nhịn cười quay đầu nhìn đi chỗ khác vờ cởi quần áo. Bành Trí Nhiên giả vờ giả vịt nói với bọn họ thay xong đồ cứ ra ngâm mình trước, đồng thời chậm rì rì cởi quần áo, chờ bọn họ đi hết mới lao đến chỗ tôi. “Em không được phép ra tắm!”.
Tôi buồn cười nhìn cậu ấy. ” Đến bãi tắm không được tắm, kỳ quái biết bao!”.
Bành Trí Nhiên liếc mắt nhìn những người cao thấp gầy béo trần truồng xung quanh, hai tai đỏ bừng. “Anh mặc kệ, cơ thể em chỉ được để mình anh thấy”.
Tôi trợn tròn mắt, chậm rãi cởi quần áo.” Trước đây ở trường mỗi lần đi tắm đều một đám nam sinh tắm chung, đâu có sao. Mọi người đều là đàn ông, có bệnh mới nhìn em”.
Bành Trí Nhiên: “Trước đây là trước đây. Ngày trước anh mặc kệ, nhưng giờ anh không cho là không cho”.
Tôi thở dài bất lực. “Em cũng đã đến đây rồi còn không vào tắm, mọi người sẽ cảm thấy kỳ lạ”.
Bành Trí Nhiên đắn đo cả ngày trời, cuối cùng nói. “Như vậy đi, em vào nhà vệ sinh thay đồ, sau đó lấy khăn tắm quấn vào người rồi hãy ra”.
“Đồ ngốc này!”, tôi khinh bỉ, “Vốn dĩ chẳng ai thèm để ý đến em, làm như vậy mới khiến người ta chú ý có được không hả. Em không làm!”.
Cậu ấy ấm ức một hồi, dường như cảm thấy lời tôi nói rất đúng, cuối cùng đành thỏa hiệp. “Vậy em phải lấy khăn tắm quây lại, sau đó mới được thay đồ lót, anh giữ giúp em, nhanh lên”.
Hết cách, tôi đành phải làm theo lời cậu ấy, quây khăn tắm trước rồi mới cởi đồ, sau đó hai chúng tôi mỗi người quấn một chiếc khăn tắm bên hông bước vào nhà tắm. May mắn thay, khu tắm vòi sen thiết kế theo kiểu mỗi người một gian, mỗi gian có một cánh cửa nhỏ, Bành Trí Nhiên mới thôi khó tính. Đến khi vào bể tắm tôi vẫn quấn khăn ngang hông, nào ngờ bị nhân viên phục vụ nói không được mang khăn tắm xuống nước, sau đó cậu ta liền mang khăn của tôi đi. Bành Trí Nhiên thấy vậy cả mặt đều đen.
Tôi đành liên tục kêu nước quá nóng chịu không nổi, sau đó chạy đi xông hơi. Ngay sau đó Bành Trí Nhiên lập tức theo tôi vào phòng xông hơi, thấy trong phòng ai cũng quấn khăn tắm trên người mới điềm nhiên gọi đám người Tiền Vũ cùng đến xông hơi.
Nói thật, tôi định xông hơi xong sẽ đi đấm lưng một chút, nhưng dựa vào tình hình này có lẽ Bành Trí Nhiên sẽ không đồng ý để tôi nằm trên bàn mát-xa, để tay người ta xoa bóp tới lui từ đầu đến chân, nên đành phải thôi. Chuyến đi này khiến tôi ai oán mãi không thôi.
Sau khi ngâm mình chúng tôi lên lầu tìm một phòng trà mở sới đánh bài chém gió. Tiền Vũ dạy chúng tôi chơi bài Texas Hold’em, nói sơ qua với chúng tôi về cuộc sống du học của cậu ấy, sau đó hỏi han đến cuộc sống của mọi người. Bành Trí Nhiên và cậu ta là bạn cùng lớp. Dư Lạc Sâm và La Phong tuy không cùng lớp nhưng năm đó đều học chung trường cấp hai, nhà lại ở gần nhau, thời choai choai mới lớn từng náo loạn với nhau không ít lần nên đều không xa lạ gì. Tính ra chỉ có Tôi và Lâm Phàm không quen Tiền Vũ, nhưng đánh vài ba ván bài với nhau liền thân quen.
Tiền Vũ nói lần này quay lại Mỹ chắc phải vài năm nữa mới trở về, hỏi mọi người có thời gian cùng cậu ấy chạy đến vài nơi lân cận chơi mấy ngày không.
Mọi người nói được, quyết định lần tới đến hồ Thiên Đảo.
Hồi đó bãi tắm vẫn còn cho phép ở qua đêm, trừ những gian bao phòng còn có phòng ngủ lớn chuyên dụng dành cho khách ngủ lại, một gian phòng thật lớn đặt những chiếc sofa có thể nâng lên hạ xuống phần lưng ghế. Cuối tuần đông khách qua đêm, sofa không đủ, Bành Trí Nhiên liền để mấy người bọn họ ngủ trước, sau đó kéo tôi đi một vòng xem thử có ai rời khỏi không. Thật vất vả mới tìm được một chiếc sofa trống nằm trong góc, hai chúng tôi liền nằm lên. Sofa thực nhỏ, hai chúng tôi đành nằm nghiêng ôm lấy đối phương để khỏi rơi xuống. Tuy nằm không quá thoải mái nhưng hoạt động cả ngày đến gần ba giờ sáng mới ngủ, rất nhanh cơn buồn ngủ liền ập đến.
Sáng sớm ngày hôm sau trong cơn mơ màng tôi cảm nhận được hình như có người ngồi trước mặt mình chụp ảnh. Tôi dụi mi, khó khăn mở mắt, ngay sau đó đập vào mắt là Dư Lạc Sâm và Lâm Bình đang bày ra gương mặt bỉ ổi dùng điện thoại của Bành Trí Nhiên chụp hai chúng tôi. Mà một tay Bành Trí Nhiên lúc này đang gối dưới cổ tôi, tay còn lại ôm trọn eo tôi, hai chân đè lên một bên đùi tôi, là dáng chúng tôi vẫn thường nằm ngủ.