Người dịch: Cá Voi
Vì giờ tối mới có chuyến tàu hỏa trở về nên bảy giờ chúng tôi đã tập chung trong đại sảnh. Khi mới đặt phòng chúng tôi đã thương lượng sẽ trả thêm tiền thuê nửa ngày cho đến lúc trước khi đi mới trả phòng, vào những ngày lễ tết như thế này việc làm ăn buôn bán không được tốt lắm nên ông chủ thực vui vẻ đồng ý.
Tôi cứ ngơ ngẩn say trong nụ hôn khiến người ta mặt đỏ tai hồng nọ cho đến tận khi lên tàu mới thôi, vậy mà chỉ bị Bành Trí Nhiên dùng ánh mắt ám muội nhìn vài lần lại hồn bay thất lạc. Thấy vậy cậu ấy vội quay mặt đi cong khóe miệng trộm cười.
Tàn Cục và Triệu Tử Hiên giờ ngang nhiên dính lại một chỗ nói nói cười cười rất ra dáng một đôi nồng thắm, cùng Lương Minh Truyền kể lại sinh động vụ việc quỷ dựng tường sảy ra sáng nay. Tàn Cục còn nói cái gì mà trong lúc chúng tôi còn đang loay hoay tìm lối ra cậu ấy chợt cảm thấy có người vỗ vai mình một cái, dù cậu ấy là người đi cuối cùng trong đoàn chúng tôi. Phương Huệ và Triệu Tử Hiên vì sợ hãi, vô tức ngồi xích lại gần cậu trai bên cạnh thêm một chút. Trông thấy cảnh đó Bành Trí Nhiên lập tức sầm mặt, ném cái nhìn hung dữ về phía Tàn Cục sau đó dùng ánh mắt “ Cậu với cậu ta nói rõ với nhau lúc nào” nhìn tôi.
Tôi nghe thấy tiếng lòng lộp bộp lo lắng, nóng lòng muốn giải thích nhưng không sao mở lời, tự nhủ chờ đến khi hai chúng tôi về đến nhà tôi sẽ nói rõ ràng với cậu ấy. Tôi đành cúi đầu làm như không thấy. Bành Trí Nhiên thấy tôi như vậy thì “hừ” một tiếng rồi quay qua tiếp tục trừng Tàn Cục. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quá mức mãnh liệt của Bành Trí Nhiên, Tàn Cục cũng nhìn về phía chúng tôi, tưởng rằng Bành Trí Nhiên nhìn hoài vì cậu ta nửa thật nửa giả dọa sợ hai cô gái. Cậu ta không những không để bụng còn hi hi ha ha cười với Triệu Tử Hiên rồi mới vỗ Bành Trí Nhiên một cái, tỏ vẻ “người anh em cậu hiểu mà”, đến tận khi nhận ra cơn giận trong ánh mắt Bành Trí Nhiên thì nhất thời sững sờ.
Trông thấy cảnh đó tôi vội vàng kiếm cớ ra ngoài mua gì đó ăn, kéo Bành Trí Nhiên ra ngoài. Đi một mạch đến chỗ tiếp nối giữa hai khoang tàu tôi mới dừng lại, muốn giải thích với cậu ấy nhưng bỗng nhiên không biết phải nói sao, cứ gãi đầu ấp úng hồi lâu. Như chợt nhận ra điều gì đó, Bành Trí Nhiên dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi.
“Đừng nói là Tàn Cục vốn dĩ không phải….”
Thấy tôi lúng túng cúi đầu thầm thừa nhận, cậu ấy tức giận đẩy tôi vào trong góc, híp mắt nhìn tôi:“Đệch, cậu lừa tớ!”. Cậu ấy cứ vậy nhìn tôi rồi chợt áp sát lại gần, bộ dáng như chuẩn bị hôn tôi vậy đó! Tôi nhất thời trở nên khẩn trương, thấy khoang bên cạnh có người mở cửa chuẩn bị bước sang, tôi vội vàng đẩy cậu ra, lắp bắp: “Tớ, tớ không cố ý!”
Vành tai Bành Trí Nhiên đỏ ửng, đợi đến khi người kia đi khuất, cậu ấy nghiến răng đè thấp giọng, nói bên tai tôi:“Đồ hư hỏng, cậu dám lừa gạt tớ! Chờ đến khi về nhà tớ trị cậu thế nào”. Ánh mắt tức tối nhưng lời nói ám muội khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Tôi bất giác đỏ mặt, lần nữa cảm thấy lúng túng. Đệch! Vậy là trên suốt đường về hai chúng tôi cứ anh nhìn em em nhìn anh trong bầu không khí ám muội, đôi khi ánh mắt chạm nhau thì vội quay đi nhìn những người khác như chưa có chuyện gì xảy ra. Con mẹ nó thật sự mệt chết tôi rồi. Rõ ràng chặng đường về chỉ - tiếng như lúc đi vậy mà tôi cảm thấy sao thật lâu, lòng tôi cứ mong chờ một điều gì đó chính tôi cũng không biết nữa.
Thế nhưng khi xe lửa vào trạm chúng tôi về nhà thì không khí mập mờ giữa tôi và Bành Chí Nhiên cũng tan mất. Không biết có phải do mệt quá hay không mà sau khi chúng tôi ra khỏi trạm xe, lên taxi về nhà, Bành Trí Nhiên cứ ngủ gà gật hoài. Nhưng vì e ngại bác tài xế còn đang ngồi phía trước nên tôi chẳng dám làm gì, đành trơ mắt nhìn cậu ấy ngủ gật lên gật xuống suốt cả đoạn đường.
Về đến nhà, sau khi cởi giày và bỏ đồ đạc xuống cậu ấy lập tức lao vào phòng tắm, nói vọng ra: “Tớ tắm trước nhé, mệt chết mất thôi”.
Tôi ừ một tiếng, có hơi thất vọng, âm thầm tự phỉ nhổ bản thân một trận. Trần Gia mày nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.
Khi tôi tắm xong bước vào phòng ngủ đã thấy Bành Trí Nhiên vùi mình trong chăn hình như ngủ mất rồi. Tôi đành nhẹ nhàng nằm về chỗ của mình, tắt đèn chuẩn bị ngủ. Ép buộc bản thân nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, vậy mà trong đầu tôi chỉ toàn hình ảnh về Bành Trí Nhiên và những suy nghĩ về sau chúng tôi sẽ như thế nào bên nhau. Tôi trở mình, trong lòng cứ phiền muộn không nguôi, thầm mắng bản thân thực mất mặt. Thôi được tôi thừa nhận có suy nghĩ hạ lưu, nhưng vậy thì có sao? Hai người yêu nhau có ham muốn thân mật với người kia là chuyện rất thường tình! Trước kia thầm yêu cậu ấy đêm nào nằm cạnh cậu ấy cũng phải kìm nén tôi thật không thoải mái gì, giờ biết cậu ấy có tình cảm với tôi, hai người nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường thật con mẹ nó đòi mạng mà!
Tuy nghĩ vậy nhưng ngay cả động tôi cũng không dám, sợ lỡ như Bành Trí Nhiên không phải đồng tính, cậu ấy không giống tôi đắm chìm trong cuộc tình này đã lâu. Cậu ấy hôn tôi như một cách bày tỏ cậu ấy thích tôi, nhưng không nói thích cũng chẳng nói yêu. Tình yêu đông tính vốn rất mong manh, vả lại chúng tôi mới chỉ bắt đầu bên nhau, hơn nữa cậu ấy vốn dĩ là thẳng nam, không chừng thích tôi là vì bị việc nào đó chuyện nào đó điều gì đó làm dấy lên cảm xúc nhất thời. Thậm chí có khả năng do ham muốn và bản năng của đàn ông trỗi dậy chiếm giữ. Nếu như vậy mà tôi còn làm mấy hành động thân mật với cậu ấy, lỡ như đột nhiên cậu ấy cảm thấy buồn nôn, cảm thấy chán ghét thì cảm giác thích này của cậu ấy rồi sẽ chẳng còn lại gì. Vậy nên cậu ấy không chủ động tôi cũng chẳng dám chủ động, cho dù chỉ nằm cạnh cậu ấy gần hơn chút thôi tôi cũng không dám. Nhưng vấn đề là liệu cậu ấy có chủ động không?
Tôi nằm suy nghĩ hoài, mãi vẫn không ngủ được.
Tôi cứ nằm nghĩ miên man như vậy khoảng chừng hai mươi phút, chợt cảm nhận được Bành Trí Nhiên xích lại gần, vùi đầu vào bờ vai tôi. Tôi nhất thời khẩn trương đến nỗi chẳng dám nhúc nhích. Nhưng cậu ấy chỉ như trong mơ tìm được chiếc gối ôm thoải mái để ôm vào lòng, sau đó không làm thêm bất cứ hành động nào nữa.
Tôi khẽ thở dài, có chút mất mát, nhắm mắt lại miễn cưỡng đếm cừu. Đếm đến con thứ , Bành Trí Nhiên chợt cọ cọ lên vai tôi, vùi mặt vào cổ tôi cắn mút, rồi khẽ nói:
“Này, em có muốn anh không?”
Tôi lập tức phát sốt!
Đã quên mất hương vị nụ hôn khi đó ra sao, cũng không còn nhớ hai chúng tôi ai là người chủ động. Tất cả đều như nước chảy thành sông, tim tôi đập rộn ràng, toàn thân nóng rực cùng cậu ấy kéo dài nụ hôn. Vào thời khắc da thịt cậu ấy chạm lên người tôi, tôi bất giác rùng mình, cơ thể trần trụi chẳng mấy chốc lại bị lột trần không che giấu được phản ứng của bản thân. Tôi có chút lo sợ khi cơ thể tôi có phản ứng cậu ấy sẽ sinh ra cảm giác bài xích, nhưng khi cậu ấy chen đùi vào giữa hai chân tôi hình như chỉ do dự vài giây rồi lập tức giữ lấy tôi. Ngay sau đó tôi liền cảm nhận được thứ cứng rắn của cậu ấy chạm lên đùi tôi. Nóng rực. Đó là phản ứng chân thực nhất của cậu ấy dành cho tôi.
Trong phút chốc tôi cảm thấy thực hạnh phúc, niềm hạnh phúc tràn ra cả khóe mắt.
Chúng tôi cuồng nhiệt hôn và vuốt ve đối phương, mỗi nơi trên cơ thể tôi được ngón tay cậu ấy chạm vào dường như rực cháy khiến tôi chẳng mấy chốc đã mềm nhũn, chỉ duy nhất một nơi vẫn còn cứng đến phát đau. Tôi vươn tay nắm thứ đó của Bành Trí Nhiên thử thăm dò, cậu ấy khẽ kêu một tiếng rồi hôn tôi thật sâu, bàn tay vốn đang xoa nắn trên eo tôi di chuyển xuống dưới nắm lấy thứ đó của tôi. Bị bất ngờ, tôi bất giác “ưm” rên lên một tiếng, ngay lập tức cậu ấy liền dừng lại, sau đó dựa vào ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào nhìn tôi chăm chú. Tôi không biết vì sao cậu ấy bỗng nhiên dừng lại, tôi có chút bất an nhìn cậu ấy, sợ rằng tiếng rên rỉ vừa rồi khiến cậu ấy sinh ra cảm giác chán ghét. Nhưng ánh mắt cậu ấy tối đi một chút, ngay sau đó cậu ấy vội vàng đặt lên một nụ hôn mãnh liệt, bàn tay không an phận xoa nắn khắp cơ thể tôi.
Cảm xúc khi đó thật khó thành lời. Cậu ấy không chỉ mang đến khoái cảm trên cơ thể mà còn khiến trái tim tôi tràn trề hạnh phúc. Tôi sợ mình không kiềm chế được nên cắn chặt môi không dám phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào. Tôi không biết liệu cậu ấy có ghét tiếng rên phát ra từ một người đàn ông hay không, chẳng ngờ cậu ấy lại nỉ non trên bờ môi tôi:
“Đừng kiềm chế, Trần Gia, thoải mái thì kêu lên em à, anh thích nghe….”
Thế rồi tôi kìm lòng chẳng được bật thốt lên tiếng rên. Âm thanh của hạnh phúc.
Nhiều năm về sau, khi tình yêu đồng tính không còn là điều xã hội kiêng kỵ, có một mục khảo sát về lần đầu hoan ái chỉ ra rằng trong lần đầu nam nữ hoan ái tỉ lệ “không thể đưa vào” chiếm khá cao, điều này đồng thời cũng chứng minh lần đầu giữa hai người đàn ông việc “không thể đưa vào” kỳ thực cũng không có gì hiếm lạ. Huống hồ ngày đó chúng tôi chỉ mơn trớn và làm bước tiền đề chứ không làm đến bước cuối cùng.
Lần đầu của chúng tôi không xảy ra trong đêm đó. Đêm ngày hôm đó, sau khi làm xong bước dạo đầu tên ngốc Bành Trí Nhiên cư nhiên nhổ nước bọt ra lòng bàn tay dùng thay bôi trơn làm tôi đau chết ngất. Cuối cùng vì quá đau đớn nên chúng tôi đành dừng lại. Cậu ấy rất buồn bực, vừa ai oán lầm bầm nói phim ảnh gì đó quả nhiên lừa gạt, vừa nhè nhẹ vỗ về tôi ngủ yên.
Mãi về sau tôi mới biết Bành Trí Nhiên học theo cảnh nóng đầu phim “Happy Together”, chẳng trách lần cùng nhau xem phim ấy nghe thấy tôi nói không muốn xem từ đầu cậu ấy liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tôi thật sự dở khóc dở cười.
Tôi yêu rồi.
Thật may không phải tình đơn phương.
Trước giờ tôi không hề biết thì ra tình yêu ngọt ngào đến vậy. Người bạn yêu vừa hay cũng yêu bạn, cảm giác ấy mới đẹp đẽ làm sao.
Hai chúng tôi chỉ hận không thể thời thời khắc khắc ở bên nhau, cho dù xuống lầu đổ rác cũng phải có nhau, đi ăn KFC cũng tôi một miếng cậu ấy một miếng ăn chung chiếc đùi gà. Thậm chí trên lớp bổ túc buổi tối hai chúng tôi cũng phải lén lút chân chạm chân dưới gầm bàn, cảm giác ngọt ngào như trộm văn được viên kẹo ngọt trong giờ học vậy. Đa phần thời gian trong giờ làm việc tôi đều cười một mình ngẩn ngơ, chỉ cần nghe giọng cậu ấy truyền qua điện thoại thôi cũng đủ khiến cả người tôi mềm nhũn.
Buổi tối càng không được ngủ yên. Sau lần đó chúng tôi có thử thêm hai lần nhưng vì những năm đó thiếu thốn kiến thức trầm trọng, không có mạng để tra không có GV để xem, không có đồng loại để hỏi nên không lần nào làm được trọn vẹn, chỉ có thể an ủi lẫn nhau. Hơn nữa ngoại trừ lần đầu tắt đèn, về sau Bành Trí Nhiên thường thích để đèn sáng, tôi muốn tắt đi nhưng cậu ấy không muốn, nói: “Dáng vẻ động tình của em thật quyến rũ, anh muốn ngắm”. Mỗi lần như vậy tôi đều bất giác đỏ mặt vì xấu hổ, sau đó cứ như vậy bại trong tay cậu ấy.
Lần làm tình thành công của chúng tôi không diễn ra ở nhà mà ở một khách sạn cạnh ga tàu.
Ra Tết không lâu sau Bành Trí Nhiên bị điều đi công tác ở thành phố lân cận, hội nghị cậu ấy phải tham dự thật ra chỉ diễn ra trong hai ngày, đến tối ngày thứ hai có thể trở về. Nhưng vì ngày đầu tiên của hôi nghị diễn ra khá sớm nên cậu ấy phải có mặt ở thành phố nọ từ đêm hôm trước. Đồng nghĩa với việc chúng tôi phải tạm xa nhau hai ngày hai đêm, trọn bốn mươi tám tiếng không được gặp người kia.
Bốn mươi tám tiếng mà thôi, nhưng đối với người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt như chúng tôi thì bốn mươi tám tiếng dài tựa bốn mươi tám ngày xa nhau.
Hôm đó tôi đưa cậu ấy đến trạm tàu hỏa, một phần vì trời đổ cơn mưa và một phần vì muốn ra ngoài ăn nên chúng tôi ra khỏi nhà khá sớm. Đến ga tàu ghé vào một cửa hàng thức ăn nhanh cạnh đó ăn tạm một chút, sau đó ngồi bên nhau trò chuyện.
Vào thời gian đó cà phê còn chưa phổ biến khắp đường to ngõ nhỏ như bây giờ.
Ngoài trời lất phất mưa, thời tiết có chút lạnh, tôi vẫn nhớ khi đó cậu ấy mặc một chiếc áo da màu kem ưa thích. Không giống cậu ấy, tôi thích mặc kiểu quần áo mềm mại thoải mái và dễ chịu, còn cậu ấy thích kiểu dáng ôm vừa khít lấy cơ thể bộc lộ sự nam tính. Kỳ thực tôi chẳng còn nhớ hôm đó mình đã mặc gì nữa rồi. Có lẽ chúng ta ai cũng vậy, điều hiện hữu rõ ràng nhất trong trí nhớ mãi luôn là bóng hình người ta yêu chứ không phải bản thân ta.
Khoảng bảy giờ tối chuyến tàu đưa Bành Trí Nhiên đi sẽ lăn bánh nên hơn sáu giờ một chút chúng tôi liền rời cửa hàng ăn nhanh chuẩn bị ra ga tàu. Từ cửa hàng ăn nhanh đến trạm tàu hỏa có một đường tắt đi qua con ngõ nhỏ, hôm đó trời mưa, đường cái ướt át lầy lội nên trên đường vắng tanh, chúng tôi trú dưới một tán ô đi từ đầu này đến đầu kia con ngõ. Đi đến cuối con đường cậu ấy dừng lại nói với tôi: “Đừng tiễn nữa em”. Tôi gật đầu nhưng bước chẳng rời, Bành Trí Nhiên thấy vậy liền quyết định che ô đưa tôi trở về, nói vẫn còn sớm để anh đưa em về một đoạn.
Chỉ một con ngõ ngắn ngủi mà chúng tôi đưa đưa tiễn tiễn mười mấy lượt. Con mẹ nó cuối cùng tôi cũng tin tiễn biệt lần là có thật. Trước đây tôi luôn nghĩ hai người đưa đi tiễn lại thật con mẹ nó thần kinh, thực tế đã chứng minh những kẻ đang yêu đều không bình thường. Đoạn đường cuối Bành Trí Nhiên thở dài một tiếng, lấy di động ra xem giờ rồi nói tàu sắp khởi hành rồi. Đến lúc này tôi mới luống cuống, vội nói vậy anh đi nhanh kẻo muộn. Cậu ấy nhìn tôi sâu thật sâu, hạ thấp tán ô rồi dùng tốc độ sét đánh đặt lên môi tôi nụ hôn chớp nhoáng rồi nói:
“Làm sao giờ không nỡ xa em, sáng mai anh đi sớm có được không”
Sau đó chúng tôi thuê phòng trong khách sạn gần ga tàu để sáng sớm hôm sau Bành Trí Nhiên kịp lên chuyến tàu sớm nhất. Trên đường tìm khách sạn chúng tôi đi qua một tiệm thuốc, khi ấy đã đi qua cửa tiệm được hơn mười mét cậu ấy bỗng dừng lại bảo tôi đứng chờ một lát, vội vội vàng vàng chạy lại ngăn cậu nhân viên đang chuẩn bị đóng cửa tiệm, vào mua mấy thứ gì đó. Khi ra khỏi cửa hàng thuốc đó trông cậu ấy thực vui vẻ.
Cho đến tận khi cậu ấy túm lấy tôi lôi kéo cùng tắm chung rồi lấy ra một lọ bôi trơn tôi mới biết thứ cậu ấy mua là gì. Tôi kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết đến thứ này?”. Cậu ấy đè lên người tôi, bàn tay như châm lửa mơn trớn trên eo tôi nóng rực.
“Anh không biết, vốn dĩ anh muốn đi mua hộp bao cao su, sau đó anh nghĩ nếu như có dầu bôi trơn thì chắc em sẽ không phải chịu đau đến vậy. Rồi anh thấy thứ này ở đó, ngay lập tức mua luôn. Có lẽ chúng ta có thể…….”
Nói rồi chầm chậm cắm vào.
Đệch, vẫn đau lắm đó. Lần đầu quả thực không chút khoái cảm, vậy mà trong khoảnh khắc được hòa làm một với cậu ấy, cả tâm hồn và thể xác tôi đều căng tràn cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc trọn vẹn. Tôi cào lên lưng cậu ấy, hình như lại khóc.
Lần này cuối cùng thì chúng tôi cũng là của nhau