Tái Văn trở lại bệnh viện, cô y tá ngày hôm qua không ngừng giáo huấn cô vội vàng kéo cô lại nói, “Cô rốt cuộc đi đâu vậy ? Không phải đã nói giờ đều phải ở đây sao?”
Tái Văn vội vàng hỏi ”Xảy ra chuyện gì sao?”
Y tá nói, “Coi như là chuyện vui , chồng cô sáng hôm nay tỉnh lại nhưng cảm xúc cực kì kích động, bắt bọn tôi phải gọi điện cho cô nhưng không gọi được , anh ta vẫn bắt bọn tôi gọi cho cô bằng được đấy . Bởi vì không gọi được cho cô , anh ta muốn đứng lên đi tìm cô đó , kết quả lại ngất xỉu mất .”
Tái Văn vội vàng chạy vào phòng bệnh, Tứ Phương vẫn nằm ở đó không một chút động tĩnh, cô khổ sở muốn khóc, tình huống ngày hôm qua đã tốt hơn , hiện tại lại vẫn như cũ , Tứ Phương sao lại khổ như vậy chứ .
“Tình trạng của anh ấy thế nào?” Tái Văn vội vàng hỏi y tá.
“Trước mắt là ổn định rồi , cô nhất định phải ở đây chăm sóc anh ta , đừng để cảm xúc anh ta bị kích động lần nữa .”
Tái Văn gật gật đầu, đứng ở bên giường bệnh, nắm chặt tay Tứ Phương “Anh ấy khi nào thì có thể tỉnh lại ?”
Y tá nói, “Chắc là nhanh thôi, trước mắt kiểm tra não không có vấn đề gì, lúc nãy do anh ta đứng lên nhanh quá , khẽ động đến miệng vết thương mới ngất xỉu , hẳn là không bao lâu sẽ tỉnh.”
Sau khi Y tá đi ra ngoài, Tái Văn nhẹ nhàng vuốt cái trán cùng mái tóc mềm mại của Tứ Phương, “Chồng à , thật xin lỗi, không thể ở bên cạnh anh khi anh tỉnh lại, anh hoảng quá có phải không? Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi” Tái Văn vừa nói vừa rơi lệ, “Bây giờ em đã trở về, em cũng không dám ngủ nữa, người khác nếu bắt em rời xa anh , em sẽ cầm dao chém chết hắn, được không ? Anh có chịu không?” Không có người trả lời cô, Tứ Phương vẫn nằm im trên giường bệnh, Tái Văn vuốt ve lông mi anh ”Bảo bối, anh phải tỉnh lại, phải nhanh tỉnh lại, anh không ở bên cạnh em , mỗi người đều đến khi dễ em , em rất sợ hãi, thật là khó chịu, anh phải nhanh tỉnh lại, anh phải bảo vệ em biết không?”
Tái Văn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lau nước mắt trên mặt . Cô cầm lấy phích nước nóng lấy nước ấm, chuẩn bị lau người cho Tứ Phương.
Lấy nước ấm cô lau toàn thân cho anh, lau xong lại lấy tã cũ đi , thay tã mới sạch sẽ hơn .
Sau khi làm xong , ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tứ Phương đã muốn tỉnh, đôi mắt không chớp đang nhìn cô , hốc mắt anh hồng hồng .
Tái Văn vui vẻ nhìn ra ngoài hô to, “Y tá, y tá, chồng tôi tỉnh rồi .” Cô sợ y tá ở bên ngoài không nghe được, chuẩn bị đi ra ngoài gọi , vừa mới dịch người , tay đã bị Tứ Phương giữ chặt, ánh mắt Tứ Phương phiếm hồng vẫn nhìn chằm chằm cô .
Tái Văn ghé vào bên má anh “Tốt rồi, em không đi gọi nữa , em ở cùng anh . Anh có cảm thấy không thoải mái hay không ?”
Tứ Phương nhẹ nhàng lắc đầu. Tái Văn vừa khóc vừa cười , vuốt ve đầu anh “Thật là tốt quá , anh rốt cục đã tỉnh, về sau cũng không được như vậy nữa , từ trên giường bệnh đứng lên như vậy , sẽ làm vết thương nghiêm trọng biết không ? Anh chẳng lẽ muốn em làm quả phụ hay sao?”
Tứ Phương lắc đầu, Tái Văn hôn vào trán anh , “Tất nhiên nếu không muốn em làm quả phụ, vậy dưỡng bệnh thật tốt biết không?”
Tứ Phương muốn nói nhưng anh chỉ có thể há miệng thở dốc, lại không phát ra tiếng, anh sốt ruột thử lại mấy lần mới có thể phát ra thanh âm trầm thấp khàn khàn. “Em tìm được anh như thế nào?”
Tái Văn dừng một chút, thấp giọng nói, “Tái Vũ giúp em tìm anh ” Cô đưa mắt qua chỗ khác , giả vờ sửa lại chăn , cũng không muốn nói nhiều đến vấn đề này . Mấy ngày nay làm loạn với Tái Vũ thành như vậy, cô cũng không dám nghĩ lại .
Nhưng Tứ Phương lại là người như thế nào chứ , Anh lo lắng hỏi, “Em không sao chứ ? “
Tái Văn ngẩng đầu, cười yếu ớt ”Không có việc gì “, nhưng nghĩ đến mấy bức ảnh bị Tái Vũ chụp, trong lòng cực kì không yên.
Tứ Phương kéo tay cô “Nhìn anh “
Tái Văn quay đầu lại , Tứ Phương gằn từng tiếng hỏi “Em yêu anh chứ ?”
Câu hỏi như vậy, Tái Văn cũng không thấy lạ, mỗi khi bọn họ có mâu thuẫn Tứ Phương sẽ hỏi cô như vậy.
Tái Văn nước mắt tràn mi ,cô gật đầu, “Em yêu anh “
Tứ Phương đưa tay lau nước mắt cho cô “Có chuyện gì nói cho anh biết được không? Không cần gạt anh .”
Tái Văn khẽ gật đầu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu , chỉ có thể cúi đầu, thanh âm như muỗi kêu “Hắn uy hiếp em , nói có chụp một số ảnh .”
Tứ Phương biết Tái Vũ làm chuyện như vậy, mấy bức ảnh kia khẳng định là không mấy sạch sẽ .
Anh ôm Tái Văn vào lòng an ủi “Yên tâm đi, anh sẽ không làm cho hắn có cơ hội gây khó dễ cho em .”
Tái Văn thẳng thắn nói ra mọi chuyện , cô cảm thấy bình thản hơn rất nhiều, lẳng lặng dựa vào lòng Tứ Phương.
“Hôn anh ” Tứ Phương nói.
Tái Văn cúi đầu, hôn lên trán anh , lông mi, mũi, còn có đôi môi khô nức , cô chậm rãi liếm , cẩn thận làm ướt bờ môi của anh . Đầu lưỡi Tái Văn muốn vói vào bên trong bị Tứ Phương đẩy ra ”Đừng, trong miệng hương vị không tốt.”
Tái Văn ngang ngược nói, “Em muốn “, nói xong đầu lưỡi vói vào cái miệng của anh , đảo quanh không bỏ xót mỗi một tấc da thịt nào , cuối cùng cùng đầu lưỡi của anh dây dưa một chỗ.
Đang ôm hôn giữa chừng bị Y tá đẩy cửa vào thấy …Còn bị cười châm chọc ”Vợ chông ân ái nha “.
Tái Văn chạy nhanh buông Tứ Phương ra, mặt đỏ hồng đứng ở bên giường. Y tá giúp Tứ Phương đo nhiệt độ cơ thể, “Nhanh như vậy đã tỉnh, xem ra thân thể phục hồi rất tốt , anh buổi chiều còn phải kiểm tra qua phổi một chút, không có vấn đề gì ngày mai là có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường. Hiện tại anh có thể ăn một ít đồ ăn dạng lỏng, hôm nay có đi wc chưa ?”
Tứ Phương lắc lắc đầu, “Không có cảm giác gì.”
Y tá nhìn Tái Văn nói, “Anh ta đã khôi phục ý thức , có thể tự mình đi vệ sinh bình thường , không cần thay tã nữa , đi lấy một cái bô lại đây . Chờ một lát tôi sẽ lấy thuốc sổ cho cô , nếu anh ta đại tiện không ra ,cô phải giúp anh ta làm một chút “
Tái Văn vội vàng gật đầu. Y tá cười nhìn cô nói, “Cũng không được phơi đồ trong này nữa, buổi sáng hôm nay tôi vừa đến, giống như lạc vào một rừng tã lót vậy , như vậy không được .”
Tái Văn ngượng ngùng gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi .”
Giữa trưa Tái Văn ở bên ngoài mua cháo cho Tứ Phương ,lại mua ít trứng gà, lấy lòng đỏ hòa với cháo đút cho Tứ Phương ăn. Bác sĩ cho Tứ Phương uống thuốc xổ, trợ giúp cho việc bài tiết của anh , Tứ Phương uống thuốc rồi nhưng mãi cho đến buổi chiều cũng không có phản ứng gì.
Tái Văn lấy tay sờ sờ vào phần mông của anh , cứng rắn, hẳn là muốn đại tiện, chính là điều khiển không được.
Tứ Phương giữ chặt tay cô ”Em đi ra ngoài, để cho y tá đến làm.”
Anh thật sự chịu không nổi nếu để Tái Văn làm chuyện như vậy.
Tái Văn không để ý đến anh, lấy móng tay chọc chọc vào thử.
“Có nghe hay không, để y tá đến làm, em đi ra ngoài đi dạo đi.”
Tứ Phương nói lại một lần.
“Em không muốn để người phụ nữ nào khác nhìn thấy thân thể của anh , em muốn tự mình làm.” Tái Văn quật cường nói.
Tứ Phương bất đắc dĩ nhìn cô, thật sự là không có lời nào để nói , lại đau lòng đến chết. Nhất định phải nhanh khỏe lại , Tái Văn đã vì anh mà chịu khổ rất nhiều rồi .
Tái Văn kéo đùi phải anh ra , đem tã đặt phía dưới mông anh , đưa tay khêu nhẹ vào chỗ tắc , lại đẩy vào trong khơi thông một chút , sau đó mát xa bụng cho anh , chậm rãi có chút đại tiện đi ra , nhưng không nhiều, tư thế này không thể làm lâu , như vậy đã tốt lắm rồi .
Làm xong, cô đến phòng vệ sinh . Rửa tay lau khô đi ra, lại thấy Tứ Phương tựa người quay mặt về một bên khác, trên mặt hồng hồng . Tái Văn đi qua , hôn lên khuôn mặt đỏ hồng của a h , “Đừng thẹn thùng , này có cái gì đâu ? Anh không phải đang bị bệnh sao?”
Tứ Phương liếc cô một cái , lại thấy cô cười tủm tỉm , càng ngượng ngùng , xoay mặt không thèm nhìn cô nữa .
Tái Văn xoay đầu anh lại ”Kia ý của anh là , về sau nếu em bị bệnh , anh sẽ để y tá làm cho em , anh sẽ không chăm sóc em ?”
Tứ Phương nóng nảy, “Anh khi nào nói qua như vậy, anh làm sao có thể mặc kệ em chứ ?”
Tái Văn cười tủm tỉm , “Thì cũng phải thôi, em cũng không có khả năng mặc kệ anh .”
Tứ Phương nhìn cô, cầm lấy đầu ngón tay cô cắn cắn, “Tiểu trứng thối “
Tái Văn hôn anh ”Tiểu trứng thối muốn đi ra ngoài mua cơm cho anh đây .”
Tứ Phương nói, “Mua trong bệnh viện đi, em không phải cũng ăn cơm trong bệnh viện sao?”
” Cơm trong bệnh viện anh không thể ăn được , ” Cô lấy ví tiền ra cửa ”Em sẽ mau trở về .”
Tứ Phương chỉ có thể nhìn theo bóng cô gật đầu.
Tái Văn đi không đến phút, Tái Vũ liền vào phòng bệnh Tứ Phương. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống Hạ Tứ Phương hỏi “Tỉnh rồi sao ?”
Tứ Phương không nói gì.
“Không nói lời nào sao ? Đây là thái độ anh đối đãi với ân nhân sao ?”
“Tôi không có gì muốn nói với anh .” Tứ Phương nói.
“Hét, Anh không có gì để nói nhưng mà tôi có, chúng ta vốn có rất nhiều chuyện để nói.” Tái Vũ cười lạnh nói.
Thấy Tứ Phương đã bắt đầu không nhìn đến hắn, Tái Vũ trào phúng nói, “Anh có biết bây giờ anh có thể nằm ở trong này, Tái Văn đã phải cầu xin biết bao nhiêu người không ?”
Tứ Phương nắm chặt quyền, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chỉ có lông mi không ngừng run chứng tỏ giờ phút này anh có biết bao nhiêu phẫn nộ .
Tái Vũ chỉ chỉ vào vết thương trên cơ thể anh , cười ha ha ra tiếng, “Anh nhìn lại mình xem bộ dạng anh thế này , anh có thể cho Tái Văn cái gì?” Hắn cúi đầu ghé đến bên lỗ tai Tứ Phương nói, “Tôi thậm chí nghi ngờ anh hiện tại có thể thỏa mãn nổi Tái Văn hay không, anh có biết thân thể của cô ấy rất đẹp , nếu chỉ thủ tiết vì anh thì quả là đáng tiếc …”
Hắn nói chưa nói xong, Tứ Phương đã muốn đưa tay cắt đứt yết hầu của hắn , nhưng tác động làm miệng vết thương toạt ra ,anh không ngừng thở gấp. Tái Vũ nhanh như cắt , đá Tứ Phương trở về giường, “Vết thương thế này , còn muốn làm khổ mình ”
Tái Vũ đứng lên, hai tay đút vào trong túi , “Nếu anh còn muốn đi, tôi sẽ sắp xếp cho người của cha anh đến đón anh , lần này chắc chắn sẽ thuận lợi . Đương nhiên , Tái Văn sẽ ở lại.”
Tứ Phương chịu đựng vết thương , thở dốc , anh đưa tay nhấn vào nút gọi ở đầu giường , chỉ một lát sau liền có một cái y tá mở cửa tiến vào, Tứ Phương run run chỉ vào Tái Vũ, “Gọi hắn… Lập tức… Lập tức đi ra ngoài.”
Y tá kéo Tái Vũ, “Tiên sinh, mới anh lập tức đi ra ngoài, bệnh nhân hiện tại cảm xúc rất kích động, bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng .”
Tái Vũ mỉm cười nói, “Tốt, tôi cũng đã nói xong .” Hắn trước khi đi ra ngoài còn không quên chỉ chỉ Tứ Phương, “Nhớ rõ gọi điện thoại tôi đấy .”
Tứ Phương kịch liệt thở dốc , y tá vội vàng chạy tới ”Không được, phải tiếp dưỡng khí.”
Tứ Phương bắt lấy tya y tá, cực lực cô gắng nói , “Không cần. . . Nói cho. . . vợ của tôi “
Y tá gật đầu, Tứ Phương còn nói, “Gọi …Vợ… tôi ..cho. . Tôi. . . . . . “
Y tá chạy đi tìm bác sĩ, bác sĩ liền nhanh chóng tiếp ô xi cho anh .
Tái Văn mua cơm về, nhìn thấy Tứ Phương phải dùng dưỡng khí, không khỏi kinh hãi, đánh rơi hộp cơm mới mua xuống đất chạy đi hỏi y tá .
“Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy ? Chồng tôi sao đột nhiên phải thở ô xi vậy ? anh ấy vừa nãy vẫn tốt mà ?”
Y tá nói, “Vừa mới…” Đột nhiên thấy Tứ Phương ở sau Tái Văn xua tay, y tá nhớ tới đến, anh ta không muốn nói cho vợ anh ta biết . ” Khả năng hô hấp không thông , dù sao phổi vẫn chưa lành , nên mới hô hấp không tốt , sau này không có chuyện gì nữa .” Y tá vội vàng nói .
Tái Văn nửa tin nửa ngờ, “Là như vậy sao ? vậy có nên kiểm tra lại một lần hay không?”
Y tá nói, “Vừa nãy bác sĩ đã kiểm tra qua, buổi sáng ngày mai sẽ kiểm tra lại một lần .”
Tái Văn lúc này mới gật đầu
Tái Văn đi qua ghé vào anh , đau lòng hỏi ”Có phải rất đau hay không?”
Tứ Phương nhẹ nhàng lắc đầu, nắm lấy tay cô, ôm vào trong ngực, thân thể run run rất khẽ .
Buổi tối Tứ Phương vẫn mê man, chỉ có thời điểm rất đau anh mới có thể tỉnh lại, mặc kệ là ngủ hay thức tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô , giống như đó là một bộ phận của anh vậy .