Tất cả cửa hàng trên thị trấn đều bị Tái Văn hỏi qua , không thu hoạch được gì. Cô thật sự lo lắng anh sẽ bị tai nạn xe cộ, một đường lại một đường , từ đầu tới cuối , không bỏ qua ngõ nhỏ nào , cẩn thận tìm kiếm .
Đi qua cửa hàng bán hoa của mình , cô tiến lên gõ cửa ,chỗ cửa hàng cô bé người làm thường ở đây coi như tiết kiệm tiền thuê nhà .
Cô bé ở bên trong hỏi một tiếng, “Là ai?”
Tái Văn trả lời , “Là chị , ông chủ hôm nay có đến đây không ?”
Cô gái nghe thấy tiếng của bà chủ , liền mau chóng tới mở cửa , nhìn thấy vẻ mặt chật vật của cô đứng ở bên ngoài, không khỏi chấn động, “Làm sao vậy chị Vương ? Có chuyện gì à ?”
Tái Văn hỏi cô , “Ông chủ có đến cửa hàng không ?”
Cô gái nhanh nói, “Hai giờ chiều ông chủ có đến chuyển hoa cho quán , đến bốn giờ thì đi , nói là đi mua đồ ăn, sau đó thì không đến đây nữa . Làm sao vậy chị Vương? Có chuyện gì vậy ?”
Tái Văn yên lặng lắc đầu, xoay người tiếp tục tìm dọc theo con phố, cô gái trợn mắt há hốc mồm, không biết nhà ông chủ đã sảy ra chuyện gì, bọn họ bình thường rất hạnh phúc , nhìn không giống như là đánh nhau hay cãi nhau, cô cẩn thận mỗi bước đi trở về trong quán.
Ban đêm yên tĩnh, Tái Văn đi dọc theo đường lớn, tiếp tục tìm kiếm Tứ Phương, nhưng là thị trấn nhỏ như vậy, mỗi đường lớn đều bị cô tìm qua một lần, vẫn là không tìm được anh .
Cô đứng ở ngã tư đường trống trải không người, nếu bình thường cô khẳng định sẽ sợ đến chết, nhưng là giờ phút này, cô không có một chút thời gian để sợ hãi. Đầu óc cô yên tĩnh suy nghĩ một lát, quyết định đi đến mỗi khách sạn, bãi đỗ xe đi tìm thử xem.
Thị trấn không lớn, không có quán rượu, chỉ có hai khách sạn, Tái Văn đi vào mỗi một khách sạn đều hỏi có ai biết người tên là “Trương Huy” tới thuê phòng không , bọn họ từ chối trả lời cô , nói muốn vì giữ quyền riêng tư của khách,buộc Tái Văn nhìn bọn họ nói, “Người đàn ông này muốn tự sát, hiện tại tôi phải tìm được anh ấy .”
Người nhân viên hai mặt nhìn nhau, nhanh chóng lật sổ tìm kiếm, một lát sau nói ”Không có, không có ai gọi là Trương Huy .”
“Các ngươi cẩn thận kiểm tra coi ?” Tái Văn trong lòng lại lạnh vài phần.
Người nhân viên hung hăng nhìn cô một cái, lại kiểm tra một lần, “Không có.” Bọn họ lạnh lùng nói.
Tái Văn không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của bọn họ, cô nghĩ nghĩ, “Vậy tìm tên Hạ Tứ Phương coi .”
Người nhân viên lập tức nói, “Tên này rất đặc biệt, tôi có thể khẳng định không có người này.”
Tái Văn tìm đến mỗi khách sạn, ở đâu cũng nói “Không có, không có người này.”
Ra đến chỗ bãi đỗ xe đi ra, Tái Văn phát hiện trời đã sáng ,cô tìm một đêm, vẫn không tìm thấy Tứ Phương, lại gọi điện thoại cho anh, vẫn như cũ không có ai bắt máy .
Tái Văn liều mạng vuốt ngực, nơi đó hình như là muốn nhảy lên , cô liều mạng vuốt, vuốt, gắt gao cắn vào môi mình .
Một chiếc xe taxi thấy cô đứng ở ven đường, hỏi cô có muốn lên , Tái Văn ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn. Lái xe thấy cô không muốn đi, chuẩn bị chạy đi, Tái Văn lại vội vàng ở phía sau ngoắc, chạy tới.
Tái Văn đuổi theo xe, kéo cửa xe ngồi vào , nói, “Đi đến đồn công an , mau một chút.”
Lái xe nhìn cô một chút , xe nhanh chóng hướng đến đồn công an .
Đến nơi, Tái Văn đưa tiền cho lái xe, đang chuẩn bị đi vào . Mới vừa bước được vài bước, người lái xe kia vội vàng kêu lại , “này ,cô lại đây xem một chút.”
Tái Văn quay đầu lại , nhìn lái xe, vẻ mặt lạnh như băng, “Chuyện gì?”
Lái xe ngượng ngùng nói, “Cô đến xem đi .” Sau đó chỉ chỉ vào ghế ngổi .
Tái Văn bước nhanh đến ghế sau nhìn nhìn, trên ghế ngồi , là một bãi màu đỏ đúng chính là vị trí cô ngổi .
Đúng vậy, vì cô bị kinh , bị đau bụng, Tứ Phương mới muốn đi mua đường đỏ cho cô , Tứ Phương vì vậy mới xảy ra chuyện. Cô đột nhiên thật hận bản thân , sớm không , trễ không lại đến lúc này? Nếu Tứ Phương có chuyện gì cô thật sự vô cùng hối hận
Lái xe nhìn cô chỉ trừng to mắt , sắc mặt biến thành màu đen, bị cô làm cho sợ , vội khởi động xe, chạy sớm .
Tái Văn định tâm lại một chút ,sau đó quyết tâm đi vào đồn cảnh sát , đi vào đến nơi nhìn tới nhìn lui , lại không biết tìm người nào mới có thể tìm Tứ Phương cho cô ?
Cô đành quỳ xuống giữa sảnh , la to òa khóc ”Cứu mạng a, cứu mạng a, có người bị bắt cóc , mau cứu mạng a…”
Cô lấy lực lớn nhất mà la , một người cảnh sát có bộ dáng nhân từ đi xuống đại sảnh, hướng phía người dưới nói, “Tới hỏi xem có chuyện gì .”
“Vâng ” cảnh sát cấp dưới đáp.
Tái Văn bị cảnh sát họ Trương đưa đến văn phòng, hắn hỏi cô , “Cô la to làm gì đến đồn cảnh sát thì phải nêu rõ mọi chuyện , la to để làm gì ?”
Tái Văn cầm tay hắn, “Đại ca, tôi van cầu anh, giúp tôi đi ,chồng tôi bị người khác bắt cóc , trước mắt sống chết không biết, van cầu các anh , van cầu các anh …”
Trương cảnh quan bỏ tay cô ra “Chồng cô tên gọi là gì?”
Tái Văn nghĩ nghĩ, “Chồng tôi là Trương Huy.”
“Anh ta không thấy từ khi nào ?”
“Đêm qua hơn mười một giờ “
“Hơn mười một giờ? Kia hiện tại còn chưa tới thời gian quy định mất tích, một người mất tích ngoài hai mươi mấy giờ mới có thể lập án, hiện tại mới buổi sáng mới sáu giờ , thời gian còn không đến.”
Tái Văn đành quỳ xuống trước mặt Trương cảnh quan, trong miệng thét, tinh thần đã không vững , “Chồng tôi thật sự bị bắt cóc , anh ấy sẽ bị những người đó đánh chết , tôi van cầu các anh van cầu các anh cứu cứu anh ấy, tôi sẽ dập đầu, dập đầu…”
Trong miệng cô khàn khàn hô “Dập đầu”, đầu theo một tiếng mà đập xuống sàn .
Trương cảnh quan vội vàng kéo cô lên , cô lại giống như dây leo không chịu đứng .
Lúc này ngoài bức tường thủy tinh, Trương Vận Quyền nhìn người lãnh đạo trực tiếp đứng ở bên ngoài . Hắn buông Tái Văn, đi qua mở cửa, người kia tiến vào nhìn thấy Tái Văn vẫn còn dập đầu, cái trán sưng đỏ, thậm chí không biết người cô quỳ đã tránh ra .
Hắn nghe giọng cô nói chuyện, không chừng là thật , bèn vỗ vỗ bả vai Trương Vận Quyền, phân phó hắn, “Chạy nhanh đi điều tra.”
Trương Vận Quyền chạy nhanh nói một tiếng, “vâng ”
Người đàn ông không nói nữa , nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài .
Trương Vận Quyền xoay người sang chỗ khác, rồi kéo Tái Văn lên ”Tốt lắm, hiện tại lập án cho cô , mau chóng nói cho rõ ràng, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra.”
Tái Văn thở hổn hển đứng lên, sửa sang lại rồi kể “Chồng tôi gọi là Trương Huy, anh ấy cao m…”
Trương Vận Quyền nghe của cô kể lại , rất nhanh ghi lại. Một giờ sau, hiểu rõ tin tức, hắn nhìn Tái Văn nói, “Cô trở về chờ tin tức, bên này bọn tôi có tiến triển thì lập tức báo cho cô .”
Tái Văn thật sự cảm kích , “Cám ơn anh , làm ơn , làm ơn …”
Trương Vận Quyền phất phất tay, Tái Văn mở của , đi ra.
Trương Vận Quyền nhìn sau mông cô một mảnh là vết máu, lại thở dài một hơi.
Tái Văn thất hồn lạc phách từ đồn cảnh sát đi ra, ánh mắt dại ra. Đột nhiên một người từ phía sau vỗ vỗ bả vai Tái Văn, “Tứ Phương?” Cô kinh hỉ kêu.
Không phải, người đối diện không phải Tứ Phương, một người phụ nữ trung niên cười tủm tỉm nhìn cô, Tái Văn sửng sốt, nụ cười trên mặt còn chưa kip đong đầy, nỗi buồn lại đến .
Người phụ nữ trung niên lại vỗ vỗ vai cô ”Cô gái , cô bị sao vậy , sau mông đều đỏ, còn không chạy nhanh về nhà, không cần ở bên ngoài làm trò cười .” người phụ nữ trung niên nói.
Làm trò cười sao? Tứ Phương không thấy , cô còn để ý mình có làm trò cười hay không ? Toàn thế giới cười cô thì thế nào? Cô vốn chính là muốn có người cười cô , bảo cô đang mơ .
Hiện tại người đàn ông cô yêu hiện không biết tung tích , thế giới ở trong mắt cô tất cả đều biến thành màu đen .
Cô không để ý đến Người phụ nữ trung niên kia nữa , tiếp tục đi về phía trước. Đi qua một cửa hàng nhỏ , cô lại đi vào. Ông chủ đang ngồi ăn điểm tâm, cô liền đi vào hỏi , “Có nhìn thấy một người đàn ông hay không? Mặc áo màu đen , quần màu vàng nhạt, chân hơi bị thọt ”
Ông chủ nhìn nhìn cô ”Không có, cô ngày hôm qua đã đến hỏi qua .”
Tái Văn hỏi lại ”Phải không?”
Ông chủ nói, “Đúng vậy.” Bưng bát lên, tiếp tục ăn bữa sáng của mình .
Tái Văn không yên lòng nhìn về bốn phía, sau đó đi đến quầy hàng , lấy một cái băng chứa nước tiểu của trẻ em đến .
Ông chủ nhìn cô vẻ mặt chật vật đáng thương đành nói “Không cần trả tiền , cầm dùng đi.”
Tái Văn không nói chuyện, cô từ ví tiền rút ra năm mươi đồng .
Đi vào một cái buồng vệ sinh , lấy băng thay .
Từ toilet đi ra, đi đến một quán ăn . Tái Văn đi đến quầy, “Cho tôi năm cánh gà, hai cái hamburger.”
Rất nhanh lấy được đồ ăn, Tái Văn một người ngồi ở trong góc, liều mạng ăn đồ ăn, cố gắng xuống nuốt, cô không ngừng cổ vũ bản thân muốn ăn, muốn ăn, phải ăn để cơ thể có thể chống đỡ đi tìm Tứ Phương. Một bên cố gắng nuốt , một bên nước mắt lả tả rơi xuống, cô lau nước mắt, liều mạng cắn đồ ăn. Cuối cùng đều ăn hết .
Từ tiệm thức ăn nhanh đi ra, cô bình tĩnh lại, quyết định đi đến siêu thị hỏi một chút. Thị trấn chỉ có một siêu thị, trước kia Tứ Phương từ cửa hàng bán hoa đi ra, thường xuyên đến siêu thị này mua thịt .
Cô đi vào siêu thị, một người một người hỏi, hỏi thu ngân , hỏi nhân viên, hỏi quét dọn vệ sinh, hỏi công nhân vận chuyển , hỏi hết mọi người. Rất nhiều có ấn tượng với Tứ Phương , bọn họ còn nói, “Anh ta giờ chiều ngày hôm qua đã tới, sau thì lại không thấy , hôm nay cũng chưa tới.”
Tái Văn cho bọn họ lưu số điện thoại di động của mình , “Mong mọi người lập tức cho tôi biết, nếu hôm nay anh ấy đến .”
Theo siêu thị cô đi đến chợ truyền thống, hỏi từ quầy này đến quầy kia, mỗi người đều nói chưa thấy qua người này , xem ra Tứ Phương chưa có tới nơi này.
Đến khi mặt trời chiều ngã về tây, Tái Văn đã muốn đem toàn bộ thị trấn đều kiểm tra một lần , vẫn không thu hoạch được gì.