Rạng sáng hai giờ, Tứ Phương cùng Tái Văn từ một góc hẻo lánh men theo mặt tường ra đến tiểu khu,hai người đi thẳng đến nhà ga, tùy tiện chọn hai vé tàu đi về phía nam , mua vé lên xe. Đến sáng sớm, hai người đi xuống một nhà ga nhỏ , lại lập tức lên một chuyến tàu hướng xuống phía nam.
Trải qua mười mấy giờ , bọn họ đã đến một trấn nhỏ xa lạ.
Đây là một thị trấn nhỏ nằm ở phía tây nam, lưu lại dấu vết của một khu công nghiệp đã từng tồn tại trước kia. Hiện tại vẫn còn mấy cái nhà xưởng sản nghiệp truyền thống như cũ, nhiều người ở thị trấn nhỏ sổ này là công nhân trong nhà xưởng, cuộc sống con người ở đây rất đơn giản, an nhàn hiền hòa.
Đi ra ngoài nhà ga, bên ngoài đã là trời đêm như mực. Tứ Phương kéo tay Tái Văn “Chúng ta không thể ở trong khách sạn, nên tìm một một chỗ có thể ở là được .” Vào khách sạn ở khẳng định sẽ phải cần chứng minh thư.
Tái Văn nắm lại tay Tứ Phương “Không sao, thời tiết mùa hè rất nóng, ở bên ngoài cũng rất mát mẻ.”
Đã mười hai giờ tối, nhưng vì là mùa hè nên mọi người đều có vẻ ngủ trễ, có một số cửa hàng còn mở cửa, Tứ Phương kéo Tái Văn, tìm một quán mì sợi , đi vào gọi lấy hai chén mì sợi.
Có thể người nơi này ưa ăn cay đi, mì được bưng lên, bên trong cho thật nhiều hạt tiêu, tiêu nồng khiến Tái Văn không khỏi hắt xì mấy cái , cô là người vùng biển, không ăn được hạt tiêu.
Tứ Phương hướng ông chủ nói, “Xin hỏi có thể làm thêm một bát mì nữa không ? Không cần bỏ hạt tiêu.”
Ông chủ là một gã trung niên gầy thấp bé, tính tình rất nóng ”Muốn ăn hay không ăn , đã trễ thế này, tôi muốn đóng cửa .”
Tứ Phương nhìn hai bát mỳ sợi trước mặt, “Vậy cho tôi một ly nước sôi đi.”
Ông chủ không kiên nhẫn mang một ly nước sôi đặt lên trên bàn . Tứ Phương dùng chiếc đũa vớt mấy sợi mỳ, nhặt hết hạt tiêu trên mặt, bỏ lại vào trong bát nước , sau đó bỏ vào bên trong ly nước lọc kia, để đến trước mặt Tái Văn, “Chịu khó ăn một chút.”
Tái Văn cũng học bộ dáng của anh, đem mỳ sợi bỏ vào bên trong ly nước lọc, cầm lấy bát mì đặt ở giữa “Cùng nhau ăn.”
Ăn xong bát mì mà không còn mùi vị gì là mỳ sợi cả, Tứ Phương kéo Tái Văn đi ra mặt quán . Bên ngoài , ven đường còn nhóm có một ông cụ , bà cụ phe phẩy quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ) ngồi hóng mát. Đi qua công viên, Tái Văn nhìn thấy có mấy cái bàn , còn có mấy cái ghế dựa . Cô kéo kéo tay áo Tứ Phương, “Chúng ta ở trong này qua đêm đi, cũng mát mẻ.”
Tứ Phương nhìn nhìn, rồi kéo Tái Văn đi vào công viên. Anh vốn muốn tìm một chỗ mở thâu đêm nào đó nghỉ một đêm, nhưng thị trấn nhỏ này cũng thật giản dị quá đi , không thấy có một chỗ nào mở thâu đêm có thể cho họ qua đêm.
Tứ Phương cùng Tái Văn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Tái Văn ôm lấy cánh tay của anh , đầu dựa vào bờ vai anh . Tứ Phương sờ sờ đầu cô “Em ngủ một chút đi, em mệt mỏi rồi .”
Tái Văn lắc đầu, nhưng lại thật sự mệt mỏi, nhịn không được nhắm mắt lại.
Một lát sau, Tứ Phương nhìn thấy cô đang ngủ, đem cô ôm lấy đầu đặt lên chân của anh . Mà chính anh thì cầm lấy túi du lịch bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm mênh mang.
Tái Văn đi theo Tứ Phương ở công viên ngủ được đêm , có một ngày buổi tối bọn họ còn bị một tên côn đồ quấy rầy, bị Tứ Phương đuổi đi. Thẳng đến khi bọn họ nhận được một túi văn kiện chính xác , bọn họ mới không còn phải ngủ ở công viên nữa .
Tứ Phương đến tủ đồ trong một siêu thị nhỏ lấy túi văn kiện chứa giấy chứng nhận mới ,anh lấy nhìn kỹ lần nữa , sau đó lấy một cái ba lô đựng quần áo màu đen để vào đó .
Tái Văn sau đó mới thấy được giấy chứng nhận thân phận mới của bọn họ , hiện tại hai người một người tên là Trương Huy, một người tên là Vương Doanh, hai cái tên thật phổ biến , có thể lẫn lộn trong biển người mờ mịt .
Sau khi lấy được giấy chứng nhận mới , bọn họ đến khách sạn, tắm rửa thật sạch sẽ , thoải mái đi ngủ.
Sau đó Tứ Phương liền thu xếp mua phòng ở , nơi này dân từ vùng khác đến không nhiều lắm, công nhân nhà xưởng bình thường đều có nhà ở phúc lợi, cho nên phòng ở để mua rất ít , chỉ có ba khu nhỏ có cho mua đất để ở , hơn nữa đa số đều có tuổi thọ trên hai năm . Tứ Phương so sánh chất lượng sống ở ba khu , sau đó ở bên cạnh thị trấn mua một chỗ ở , phòng ở có ba phòng chính , phòng ở trên đỉnh tầng, ánh sáng đầy đủ , tầm nhìn trống trải.
Phòng ở này đã được xây hơn ba năm , bên trong đã được trang trí lại , toàn bộ các khoảng cũng chỉ hơn ba mươi vạn. Tái Văn không khỏi cảm thán, phòng ở nơi này chênh lệch quá lớn, hơn ba mươi vạn ở Vĩnh Châu chỉ có thể mua một cái phòng bếp.
Còn lại vài ngày chính là mua đồ , mua thêm một ít vật dụng ở trong nhà , đồ điện, giường ngủ , áo quần ….
Có một lần Tái Văn đối với mấy loại hoa văn cảm thấy rất có hứng thú ,cô muốn đem rèm cửa sổ, bộ sô pha, ..đều mua thành các loại hoa văn khác nhau , như vậy có vẻ có phong cách nông thôn , đúng rồi, còn có giường ngủ , Tái Văn cũng muốn trang trí hoa văn linh tinh , bởi vì cô từng nghe nói giường ngủ nếu trang trí hoa văn, đàn ông sẽ rất nghe lời phụ nữ. Cô muốn đến hỏi Tứ Phương, Tứ Phương chỉ liếc cô một cái, ” Nếu lúc đó làm em ở phía trên chứ ? Anh đồng ý, anh sẽ nghe lời em , nhưng mà vẫn là không nên bày ra làm gì .” Giường ngủ tốt nhất không cần màu sắc rực rỡ , cái khác Tứ Phương không sao cả.
Cuối cùng Tái Văn vẫn đành từ bỏ , mấy đồ trang trí vẫn là lấy màu sắc đơn giản làm chủ đạo , dù sao cũng tương đối dễ nhìn .
Ban công bên ngoài rất lớn, Tái Văn biết Tứ Phương thích đùa chăm sóc hoa cỏ , bọn họ cùng nhau đi đến cửa hàng mua đủ loại bồn hoa cỏ, lại mua rất nhiều chậu hoa to nhỏ khác nhau , lại mua thêm đủ loại hạt giống , Tứ Phương có thể trồng một số cây mà anh ấy thích .
Tứ Phương tìm người giúp đem một nửa ban công ngăn cách bằng loại kính thủy tinh trong suốt, phía trong để một chiếc ghế nằm cùng một cái giường trúc nhỏ , buổi tối bọn họ có thể cùng nhau ngắm sao, bầu trời mênh mông thoáng đãng , xa xa là tiếng ếch kêu, đom đóm chợt lóe chợt tắt , hết thảy mọi thứ đều bình yên như vậy .
Tiểu khu này cho tới bây giờ chỉ bán ra ngoài sáu phòng, hộ gia đình không nhiều, lại ở bên cạnh thị trấn , cho nên cuộc sống nơi tiểu khu này đều rất sạch sẽ lại im lặng .
Buổi sáng mỗi ngày, Tái Văn đều cùng Tứ Phương tản bộ đi mua đồ ăn. Trong tiểu khu cũng có một chợ rau nhỏ, nhưng rau dưa ở đây cũng không phải tươi tốt lắm , Tái Văn càng thích đi mua ở bên ngoài. Ra khỏi tiểu khu, lại đi thêm một đoạn có thể đến một thôn nhỏ bên cạnh bờ sông . Buổi sáng mỗi ngày, bên cạnh bờ sông nhỏ này đều có rất nhiều nông dân đem rau dưa ra bán , sau đó lại có một số người lại đem số rau dưa đó đến bán ở trong thị trấn.
Tái Văn đi dọc theo bờ sông, muốn xem xem hôm nay có loại rau dưa gi , nếu trúng loại cô muốn mua, cô sẽ mua giùm họ một ít .
Mấy người nông dân đối vợ chồng son này đã rất quen thuộc . Một bà trung niên cùng con gái nhìn thấy bọn họ tay trong tay đi tới đây, hướng bọn họ chào hỏi, “Lại đây mua đồ ăn ?”
Tái Văn cười nhìn bà ấy gật đầu, đi tới nhìn qua cái sọt của bà .
Người phụ nữ trung niên một bên cầm dao cắt rau , một bên cùng Tái Văn nói chuyện ”Thật hâm mộ cô quá , mỗi ngày đều tay cầm tay đến đây mua đồ ăn, người đàn ông này cũng thật tuấn tú, không giống cái loại ma quỷ ở nhà của tôi , mỗi ngày chỉ biết uống rượu, tôi mỗi ngày đi sớm về tối bán đồ ăn cũng không đủ cho hắn uống rượu .”
Tái Văn cười cười, không nói gì, mỗi ngày bà ấy đều phải oán giận vài câu, cô nghe đã thành thói quen . Cô chọn hai cân rau xanh, Tứ Phương đi đến thanh toán tiền. Nhìn thấy bác trai bên kia trong sọt có rất nhiều dưa chuột , cà chua tươi ngon , Tái Văn cũng đi qua mua thêm vài cân .
Mua xong đồ ăn, Tái Văn cùng Tứ Phương đi men theo bờ sông, đi lên đường lớn . Lúc này nhìn thấy một cậu bé khoảng ba bốn tuổi đứng đứng ở bên đường hết nhìn đông tới nhìn tây, một đôi mắt to tròn , lưng tròng nước, gần như muốn khóc.
Tái Văn đi qua vuốt đầu nó , “Cậu bạn nhỏ , nhanh trở về đi , không nên đứng ở bên đường , rất nguy hiểm.”
Cậu bé ngẩng đầu lên tội nghiệp nói, “Con không tìm thấy mẹ .”
Tái Văn ngồi xổm xuống hỏi “Nhà con ở đâu? Cô đưa con về.”
Cậu bạn nhỏ nhanh chóng nói, “Mẹ gọi là Hà Toa Toa, ba ba gọi là Vương Bằng, điện thoại của ba ba là XXXX, nhà của con ở đường khu số phòng .” Tái Văn nhìn cậu bạn nhỏ đáng yêu này, xem ra là cha mẹ đã dạy rất tốt ,nói rất rõ ràng.
Đúng lúc này, một người phụ nữ còn trẻ tuổi từ xa xa gọi tới, “Tiểu Hổ, con sao lại chạy đến đây, cả ngày chỉ biết chạy loạn, mẹ mua chút đồ ăn, vừa quay đầu lại con đã bỏ chạy không thấy đâu rồi …”
Người phụ nữ kia nhanh chóng chạy tới, cậu bé nhìn thấy mẹ, khóc chạy đến bên người cô , gọi , “Mẹ, mẹ…”
Người phụ nữ ôm lấy con mình , lại nhìn cậu răn dạy một phen, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tái Văn.”Cám ơn hai người , con tôi chỉ thích chạy loạn .”
Tái Văn cười cười, “Con nít đều rất hoạt bát thôi mà .” Nhìn cậu bé đã tìm được mẹ, cô kéo tay Tứ Phương ,chuẩn bị về nhà .
Lúc này người phụ nữ nhìn cô nói, “Hai người là đôi vợ chồng mới đến ?”
Tái Văn nghi hoặc nhìn cô . Người phụ nữ kia nói, “Chúng ta ở dưới lầu nhà hai người , thường xuyên nhìn thấy hai người đi ra mua đồ ăn.”
Tái Văn gật đầu, “Ồ, như vậy a, ngại quá chúng tôi lại không chú ý lắm .”
Tái Văn kéo cánh tay Tứ Phương, nhìn cô vẫy vẫy tay, “Chúng tôi đi về trước , hẹn gặp lại .”
Người phụ nữ ôm con, cũng nhìn cô nói một tiếng hẹn gặp lại .
Chuyện này Tái Văn không để ở trong lòng, nhưng đến buổi tối, Tái Văn nhìn thấy tối rồi, đang chuẩn bị đi làm cơm, lúc này chuông cửa vang .
Tứ Phương ở phòng khách, anh đi ra mở cửa, hóa ra là người phụ nữ gặp buổi sáng nay , Tứ Phương hơi hơi nhíu mày ,người phụ nữ nhìn thấy anh mở cửa, vội vàng nói, “Chuyện hồi sáng này thật sự là muốn cám ơn hai người , tôi nghĩ…”
Cô nói còn chưa nói xong, Tứ Phương đã muốn xoay người , anh hướng tới phòng bếp kêu Tái Văn, “Lại đây một chút.”
Tái Văn đi tới, cũng thấy được người phụ nữ ở bên ngoài . Người phụ nữ cười nói, “Hôm nay ,chuyện hồi sáng thực cảm ơn hai người rất nhiều , chúng ta là hàng xóm, ở cũng gần như vậy, quan hệ hẳn là càng gần mới đúng , tôi muốn mời hai ngươi buổi tối tới nhà của tôi ăn cơm.”
Tái Văn nhìn thoáng qua Tứ Phương, mặt anh vẫn không chút thay đổi.”Không cần đâu , buổi sáng chúng tôi cũng không giúp được cái gì, trăm ngàn không cần khách khí .”
“Như thế nào là khách khí như vậy chứ , tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, hiện tại mọi người cũng ở lầu trên lầu dưới, về sau còn cần giúp đỡ lẫn nhau mà , hiện tại mời hai ngươi ăn một bữa cơm cũng không có gì a “
Tứ Phương đã không muốn ở lại nghe hai người nói chuyện , trực tiếp đi vào phòng bếp rửa rau .
Người phụ nữ còn khuyên thêm ”Cô nói coi hai nhà chúng ta có thể làm hàng xóm, cũng là duyên phận đúng hay không, về sau lúc cần giúp đỡ lẫn nhau cũng sẽ rất nhiều , hai ngươi trăm ngàn không cần khách khí, cơm đã nấu xong hết rồi , chồng tôi hôm nay cũng đã về , ở dưới nhà chờ hai người đấy , hai người trăm ngàn lần không nên ghét bỏ nha, đến nhà tôi ngồi chơi đi.”
Bị nói đến thế này , nếu lại cự tuyệt thì có vẻ hơi ngượng ngùng , huống chi, ở như vậy gần , cũng nên phải qua lại giao tình một chút , chỉ suốt ngày co co ở trong nhà , không chừng lại có người nói nhảm . Tái Văn ngẫm lại, vẫn là đi qua ngồi một chút .
Tái Văn cười cùng người phụ nữ kia nói, “Tốt thôi , chị đi về trước, chúng tôi lập tức sẽ đi xuống.”
Người phụ nữ gật gật đầu, đi về trước .