Ba mẹ Tống Mẫn đã trở về được tháng, Lâm Tĩnh An cảm thấy thời gian trôi qua thật sự nhanh. Chiều nay lúc tan học, thời tiết cảm giác so với trước kia lạnh hơn nhiều, đi ở trên đường đều có thể cảm nhận được gió lạnh đến thấu xương thổi lại.
Đi phương tiện công cộng về nhà, muốn nấu cơm nhưng đột nhiên nhớ đến Tống Mẫn báo đêm nay sẽ tăng ca, không thể cùng cậu ăn cơm. Lâm Tĩnh An không có tâm tình muốn làm cơm, qua loa ăn tối.
Mở ra máy tính ra đã đến giờ, đang khởi động máy tính thì âm thanh vang lên, màn hình lập tức đen. Lâm Tĩnh An nghi hoặc máy tính có phải hay không hỏng rồi thì màn hình máy tính lại hiện lên một dòng chữ, tay cậu đặt ở trên bàn máy tính, nắm chặt tay.
“Tĩnh An, anh là Tống Mẫn. Bây giờ em hãy làm theo những điều anh bảo nhé, đầu tiên, em hãy đi đến mở tủ lạnh đi.”
Do dự không biết Tống Mẫn trong hồ lô định giấu gì, muốn không đi lại hoàn toàn bị lòng hiếu kỳ sai khiến. Lâm Tĩnh An chậm rãi đứng lên, đi đến trước tủ lạnh, mở ra có chút không biết phải làm sao.
Khi tủ lạnh vừa mở ra, đập vào mắt chính là một chiếc bánh kem tinh xảo, bên trên có vẽ hai bé trai, bộ dáng cực kì giống Tống Mẫn cùng Lâm Tĩnh An, quả thực chính là phiên bản manga anime của bọn họ. Ở trên lớp kem chocolate có dòng chữ “Tĩnh An, sinh nhật vui vẻ.”
Không biết vì cái gì, giờ khắc này Lâm Tĩnh An lại không có bất luận động tác gì, cậu ngây ngốc đứng tại chỗ một lúc, vẫn đem bánh kem lấy ra, sau đó để trên mặt bàn.
Màn hình máy tính lại bắt đầu hiện lên dòng chữ khác, một giây kia Lâm Tinh An liền cảm thấy hạnh phúc xưa nay chưa từng có.
“Bánh kem là anh tự mình làm, hy vọng mỗi một năm đều có thể cùng em ăn sinh nhật.”
“Được.” Đối với máy tính lẩm bẩm tự nói, phảng phất như Tống Mẫn ở trước mắt, cậu ngàn lần nguyện ý.
“Hiện tại, anh có một món quà muốn tặng cho em, hy vọng em thích.”
Màn hình máy tính liền nhảy, không hề ở giao diện đen như lúc nãy, ngược lại là một diễn đàn, âm thanh truyền tới, một giây kia nước mắt liền chảy xuống.
“Ngôn Tử Mặc, anh thích em.”
“Ngôn Tử Mặc, Cố Lấy Nặc thực thích em.”
“Ngôn Tử Mặc, em không thích anh cũng không sao, anh sẽ chờ đến ngày em thích anh.”
“Ngôn Tử Mặc, anh trước nay không hề biết thích một người là cảm giác như thế nào, chính là đối với em, anh lại cảm thấy không thể buông tay, em thích anh có được không?”
Thanh âm này, ôn nhu gần như sủng nịch, chỉ vừa nghe liền biết.
“Cố Lấy Nặc, tôi không thích anh.”
“Cố Lấy Nặc, anh thật sự thực phiền.”
“Tử Mặc, nếu có một ngày em phát hiện anh lừa gạt em, em sẽ làm sao?”
“Hửm, vậy anh sẽ lừa gạt em sao?”
“Đương nhiên sẽ không.”
“Cho nên anh không cần lo lắng, mặc dù có một ngày anh thật sự lừa gạt em, vậy cũng là vì em không tốt.”
Câu trả lời ấy vang lên, làm Cố Lấy Nặc trầm mặc thật lâu, hắn gắt gao ôm lấy Ngôn Tử Mặc, trong mắt là những cảm xúc phức tạp không thể nào giải thích.
Quán bar ồn ào náo động, cũng là nơi mà Ngôn Tử Mặc nghe được điều làm thay đổi cuộc sống của cậu.
“Ngôn Tử Mặc, bất quá chính là một món đồ để vui đùa, vậy mà còn tưởng là thật.”
“Không có biện pháp, nghe nói cậu ta có chướng ngại khi biểu đạt cảm xúc, cùng người như vậy chung sống thật sự là mệt chết, ai có thể nhìn ra tên mặt than kia cũng có thể biểu hiện cảm xúc chứ.”
“Tôi đã làm cho cậu ta thích tôi rồi, tôi thắng, các cậu còn không mau thực hiện ước định.”
“Ầm” một tiếng vang lớn ở ngoài cửa, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
“Cố Lấy Nặc, anh biết không? Em thật sự hy vọng điều anh nói không phải thật sự. Anh nếu muốn gạt em, vì cái gì không phải cả đời.”
“Em sẽ không biểu đạt cảm xúc, nhưng em cũng là người, tâm em cũng sẽ đau.”
“Tử Mặc, Tử Mặc, này không phải thật sự, em vẫn còn ở đó có đúng không? Em không có rời đi bỏ anh ở lại có đúng không?”
“Tử Mặc, em vẫn còn ở đó đúng không?”
Kết cục chính là như vậy, phảng phất có thể tưởng tượng ra hình ảnh Cố Lấy Nặc ngước nhìn bầu trời, ánh mắt vô thần bộ dáng lẩm bẩm tự nói.
“Hoá ra kịch này là của em và anh.”
Lâm Tĩnh An nghe xong một kỳ kịch truyền thanh này, tâm cậu thực sự chấn động. Cậu không nghĩ tới, vai chính sẽ là cậu cùng Tống Mẫn, mà lý do Mộc Từ lúc trước nói muốn ghi âm lại khi cùng cậu đối diễn đã có đáp án.
Người này, sao lại có thể làm cậu cảm động như vậy? Người này, thế nhưng lại biết nguyện vọng ban đầu của cậu là muốn cùng anh đối diễn, có thể làm nhiều như vậy.
Trên diễn đàn, nội dung bài viết, chỉ cần nhìn mấy chữ ấy, có thể khiến cho Lâm Tĩnh An giờ phút này như đang ở trong cái ôm ấm áp của Tống Mẫn.
CAST:
Cố Lấy Nặc: An Cách
Ngôn Tử Mặc: Tiểu thụ của An Cách
Mộc Lãng Dật: Apple
Quan Tân: Trái táo nhỏ của Apple
Quần chúng:……
STAFF:
Lên kế hoạch: An Cách
Giám chế: An Cách
Biên kịch: An Cách
Tuyên truyền: An Cách
Trang trí: An Cách gia tiểu thụ
Hậu kỳ kịch: An Cách
Cảm nghĩ: Tôi chọn công bố ngày hôm nay là bởi vì hôm nay là sinh nhật người yêu của tôi. Em ấy có lẽ không bằng những CV nổi tiếng khác nhưng trong lòng tôi lại là người thích hợp với Ngôn Tử Mặc nhất. Hy vọng mọi người có thể chúc mừng em ấy, cảm ơn mọi người ^_^!
Cái này chân chính làm Lâm Tĩnh An động tâm, kịch này là một tay Tống Mẫn lên kế hoạch, trừ bỏ trang trí là cậu, hậu kỳ, giám chế cùng lên kế hoạch đề là Tống Mẫn.
Trách không được lại xúi giục cậu thiết kế, này hết thảy đều làm Lâm Tĩnh An cảm thấy Tống Mẫn thực sự đã lập ra âm mưu từ trước.
Cậu vẫn biết, Tống Mẫn hoàn toàn sẽ không làm hậu kỳ kịch, người này vào sinh nhật cậu học làm bánh kem, lại còn học làm hậu kỳ, anh ấy đã vất vả đến thế nào, Lâm Tĩnh An nghĩ đến liền thật đau lòng.
Cậu kéo xuống bình luận phía bên dưới, ngoài ý muốn thật sự rất hài hoà, mỗi bình luận đều là chúc phúc. “Đồ ngốc, có cái gì đâu mà khóc?”
Sau lưng xuất hiện thanh âm làm Lâm Tĩnh An không dám quay đầu lại, cảm động đến khóc làm cậu xấu muốn chết. Tuy rằng cúi đầu, nhưng bàn tay ấm áp của người kia vẫn vươn ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ lại mang theo thật nhiều sủng nịnh.
“Cảm giác anh vì em làm thật nhiều, em đều không có làm gì.” Lâm Tĩnh An giống như có thật nhiều lời muốn nói với Tống Mẫn nhưng cuối cùng lại nói ra một câu gây mất hứng như vậy.
“Em đã vì anh làm rất nhiều, em mỗi ngày gọi anh rời giường, buổi tối vì anh mà lưu lại ánh đèn, sẽ vì anh mà pha nước tắm. Sẽ mỗi ngày dựa theo khẩu vị của anh mà nấu ra thật nhiều món ngon, cùng anh giữ gìn ngôi nhà của chúng ta. Em đã làm rất nhiều, rất nhiều, là sự tồn tại không thể thiếu trong sinh mệnh của anh, cho nên không cần nghi ngờ chính mình.”
Làm trái tim bạn ấm áp: ĐM, chỗ STAFF thật sự sáng mù hàng tỷ mắt chó, rõ ràng là trần trụi tú ân ái. Che mặt o(╯□╰)o
Những đứa trẻ chơi game đều là những đứa trẻ ngoan: A a a a a a…… Vừa mới mở diễn đàn liền nhìn thấy bài này, cảm giác được An Cách-sama đối với tiểu thụ thật là dụng tâm, biên kịch với lên kế hoạch anh ấy đều tự mình làm, quả thực là hạnh phúc muốn khóc. Chúc tiểu thụ thụ sinh nhật vui vẻ, ở trong vòng tay ấm áp của sama! ~(≧▽≦)/~
Ngày mưa chán ghét không muốn không muốn:╭(╯ε╰)╮ tiểu thụ thụ sinh nhật vui vẻ, tui chưa có nghe kịch nhưng mà tui cảm thấy An Cách-sama thật sự quá dụng tâm, món quà sinh nhật đặc biệt như vậy, chúc sama cùng tiểu thụ thụ vĩnh viễn hạnh phúc!
Uống sữa bò cũng không thể cứu vớt vóc dáng ngắn ngủi của tui: Hu hu hu…… Bộ kịch cuối cùng của bạn nhà tui thế mà lại là vai phụ, nhưng mà thế thui cũng đã làm tuii lệ rơi đầy mặt rùi á, cho rằng sẽ không bao giờ nghe được nữa. Bạn nhà rốt cuộc cũng cùng nam thần nhà mình hợp tác trong một bộ kịch rồi, thật cảm động (_)
^_^: Tui đã nghe xong kịch, An Cách-sama làm hậu kỳ thật sự là hoàn mỹ không chỗ chê, thanh âm của tiểu thụ thụ cũng thật tình cảm, hoàn toàn phù hợp với Ngôn Tử Mặc, thật sự làm không tồi. o(╯□╰)o cuối cùng tui còn muốn chúc tiểu thụ thụ sinh nhật vui vẻ, bất quá tui vì An Cách-sama ngược cẩu độc thân như thế mà châm nến.
“Đồ ngốc, có cái gì đâu mà khóc?”
Sau lưng xuất hiện thanh âm làm Lâm Tĩnh An không dám quay đầu lại, cảm động đến khóc làm cậu xấu muốn chết. Tuy rằng cúi đầu, nhưng bàn tay ấm áp của người kia vẫn vươn ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ lại mang theo thật nhiều sủng nịnh.
“Cảm giác anh vì em làm thật nhiều, em đều không có làm gì.” Lâm Tĩnh An giống như có thật nhiều lời muốn nói với Tống Mẫn nhưng cuối cùng lại nói ra một câu gây mất hứng như vậy.
“Em đã vì anh làm rất nhiều, em mỗi ngày gọi anh rời giường, buổi tối vì anh mà lưu lại ánh đèn, sẽ vì anh mà pha nước tắm. Sẽ mỗi ngày dựa theo khẩu vị của anh mà nấu ra thật nhiều món ngon, cùng anh giữ gìn ngôi nhà của chúng ta. Em đã làm rất nhiều, rất nhiều, là sự tồn tại không thể thiếu trong sinh mệnh của anh, cho nên không cần nghi ngờ chính mình.”
Ánh mắt thâm tình nhìn cậu, cầm lấy tay của Lâm Tĩnh An, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống đôi môi mềm mại của cậu, trong lúc hôn còn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ, thật sự là hạnh phúc.
Cuối cùng vẫn luôn là Lâm Tĩnh An da mặt mỏng hơn Tống Mẫn, liền đỏ mặt.
“Chúng ta đi ăn bánh kem đi, nếm thử tay nghề của anh.” Cảm giác hôn môi làm Lâm Tĩnh An chân có chút nhũn ra, bàn tay bị nắm lấy cảm thấy có chút nóng bỏng. Trong lúc còn hoảng hốt đã bị kéo đến bàn ăn, liếc mắt một cái còn nhìn thấy một bát mì trường thọ.
“Mì trường thọ là anh vừa rồi về nhà nấu, em nghe kịch mải mê quá, đều không nghe thấy động tĩnh của anh. Cho dù không có gì đặc biệt nhưng mỗi khi sinh nhật anh, mẹ đều nấu cho anh mì trường thọ, em nếm thử xem ăn ngon không, em biết là anh đối với nấu nướng năng lực có hạn.”
Lâm Tĩnh An nghe được tiếng nói ôn nhu truyền đến bên tai, tay run nhè nhẹ mà gắp mì trường thọ. Như lời của Tống Mẫn, chẳng có gì đặc biệt nhưng bát mì này là tâm ý của anh, làm Lâm Tĩnh An cảm thấy tấm mắt mơ hồ.
Lỗ tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, Lâm Tĩnh An cảm giác cánh môi bị nhẹ nhàng hôn lấy, môi lưỡi quấn quýt rốt cuộc mới có thể làm cậu thôi suy nghĩ miên man.
Thời điểm buông ra, Lâm Tĩnh An hoàn toàn vô lực, liên tiếp bị hôn làm mặt câu vẫn luôn hồng hồng, dáng vẻ kia rất là dụ hoặc người ta.
“Ăn một chút bánh kem đi! Cái này tương đối ngọt, ăn ít là được.”
Lâm Tĩnh An không nói gì thêm, chỉ ăn xong bát mì trường thọ rồi ăn bánh kem, Bánh kem thực ngọt, đặc biệt là Tống Mẫn còn ở một bên dùng miệng đút cho cậu ăn, tràn đầy vị kem bơ.
Lâm Tĩnh An nhìn người yêu trước mắt, tay nhẹ nhàng nắm chặt tay đối phương, chủ động hôn anh.
Bánh kem ngọt ngào, bên cạnh là người yêu ôn nhu, còn có những cái hôn ngập tràn tình yêu, một giây kia hạnh phúc ngập tràn.