Nắm Lấy Tay Em

chương 28-1: giận dỗi, vô cớ chăng?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy tỏ vẻ vô tư như vậy nhưng thực lòng Hạo Thiên cũng khá lo lắng. Chuyện gia đình phức tạp nhiều hơn anh nghĩ. Hai đứa nhóc đã đến tuổi đi học, việc chọn trường không phải đơn giản muốn học đâu cũng được. Hạo Thiên đâu làm việc thường xuyên ở Hong Kong này được, thời gian qua ở lại đây cũng vì vợ con nhưng rồi cũng phải quay về Trung Quốc. Vắng mặt mấy tháng, công việc đã dồn đóng chờ anh giải quyết rồi.

Buổi tối, khi hai đứa con đã ngủ, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng,Hạo Thiên bỗng ôm lấy vợ. Giọng anh thật dịu dàng:

- Vợ ơi!

Lâm Hân hơi bối rối vì sự lạ lùng của chồng. Song cũng không thể mãi ngại ngùng với anh được, cô quay lại, nhìn thẳng vào mặt chồng, cố gắng kềm chế sự run rẩy trong lòng:

- Dạ…

Cả buổi hôm ấy, Hạo Thiên đã thuyết phục Lâm Hân bằng nhiều lý lẽ. Việc thiết thực và cần kíp nhất là học tiếng Phổ thông. Môi trường học tập ở Hong Kong tuy rất tốt nhưng lại nặng nề quá đỗi, Hạo Thiên lại muốn Khải Lạc -Khải Hoa có một tuổi thơ trọn vẹn sau thời gian sóng gió. Anh muốn đưa ba mẹ con của họ về quê nhà. Gia đình họ sẽ được xum họp một chỗ, ông bà Kỷ gần cháu, Lâm Hân cũng có một gia đình thực sự thuộc về cô.

- Anh à…Em lo…

- Hân Hân à -Hạo Thiên nắm tay vợ, nhẹ nhàng trấn an- Em không thể cái gì cũng lo mãi được. Em lấy anh rồi thì phải tin anh chứ. ở Hong Kong em cũng không có thân thích gì nữa, chi bằng theo anh về Thượng Hải. Chúng ta còn có con mà…

Lâm Hân yên lặng. Bổn phận của người phụ nữ là phải chăm sóc cho gia đình. Nhưng cô cũng từng nhìn bao nhiêu người khi không còn tình yêu của chồng nữa thì như sa vào địa ngục. Địa ngục với bản thân mình Lâm Hân không sợ. Cô chỉ lo hai đứa con nhỏ sẽ bị mình kéo theo thôi.

Tại Thượng Hải xa lạ ấy, Lâm Hân không có ai thân quen cả. Tấm bằng của cô, trình độ của cô nếu một mai xảy ra chuyện bất trắc gì đó có thể giúp Lâm Hân tiếp tục nuôi lớn Khải Hoa -Khải Lạc không?

Tình huống xấu hơn nữa, Hạo Thiên và gia đình anh không cần cô nữa. Anh có tiền, gia đình anh cũng vậy. Tiền bạc có thể thay đổi nhiều thứ. Anh và gia đình anh có thể dùng tiền tài mà họ có để tách hai đứa bé ra khỏi Lâm Hân không?

Xa Hạo Thiên, có lẽ là Lâm Hân chịu nổi. Dù sao năm nay cô đã quen việc chỉ có một mình. Nhưng xa Khải Hoa, Khải Lạc? Chỉ mới nghĩ tới đó cô đã hoảng hốt, đã thấy lòng đau quặn từng cơn.

- Anh có thể hứa với em chuyện này không?

Hạo Thiên khựng lại. Lâm Hân đang nhìn anh, không e ngại nữa. Từng tiếng, từng tiếng nói vang lên rành mạch, nhưng thông tin nó truyền đạt lại làm anh bỗng chốc nhói đau:

- Anh cùng em đến gặp luật sư, lập một bản cam kết. Em theo anh về Thượng Hải, anh phải cam đoan với em, nếu có xảy ra chuyện gì cũng không được tách các con ra khỏi em. Em phải được nuôi Khải Lạc, Khải Hoa, anh có hứa được không?

Cô đứng đó, nhìn Hạo Thiên chăm chú. Nhưng sao mà trong sự gần gũi tưởng rằng như gang tấc ấy trong mắt anh lại như một khoảng cách xa vời vợi. Sao lúc nào cô cũng nghĩ đến chuyện chia cách, sao lúc nào Lâm Hân cũng có tư tưởng anh sẽ bỏ rơi cô?

Tình cảm của Hạo Thiên, sự kiên trì thời gian qua của anh không lẽ chỉ là vô ích? Làm sao mới kéo Lâm Hân được gần hơn.

Một cảm xúc như là hờn giận bất chợt chiếm lĩnh khắp tâm trí. Hạo Thiên buông cô ra, giọng bỗng lạnh như băng:

- Được rồi, ngày mai anh sẽ cùng em đến gặp luật sư để lập cam kết. Anh cũng sẽ chuyển khoản cho em một số tiền đảm bảo nếu có xảy ra sự cố, em cũng có thể lo cho con đến khi chúng trưởng thành được. Bây giờ em có thể yên tâm. Ngày mai sau khi gặp luật sư anh sẽ bắt đầu dạy tiếng Phổ thông cho em.

Anh lẳng lặng bỏ ra ngoài. Lâm Hân nhìn thấy ánh lửa lập lòe trước mắt. Đây là lần đầu thì phải, hình như họ giận nhau. Mà chính thức là Hạo Thiên giận cô thôi.

Anh đã hứa…Bản cam kết sẽ không khiến Lâm Hân mất đi hai đứa trẻ. Hạo Thiên hoàn toàn nhượng bộ. Song Lâm Hân không hề cảm thấy vui vẻ. Cô lại lo lắng, lại sợ hãi…Hạo Thiên chưa bao giờ hút thuốc trước mặt cô cả. Bây giờ anh cứ lặng yên đứng ngoài ban công đốt thuốc trong khi lòng Lâm Hân lại như tơ vò trăm mối, rối bời…

_________________

Truyện Chữ Hay