Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
Một trận tiếng nhạc du dương vang lên, đánh thức Nhạc Chính Nhị đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, phiền muộn dùng chăn che kín đầu, tiếc rằng tiếng nhạc kia vẫn kiên trì không ngừng vang lên, không hề có ý dừng lại.
“Mọe!” Ra sức vén chăn lên, Nhạc Chính Nhị híp mắt tìm tòi một hồi, mới tìm được điện thoại di động đang nổ chuông, nhìn thấy hai chữ “mẹ” ở phía trên, Nhạc Chính Nhị da đầu run lên một hồi, hắng giọng một cái, dùng thanh âm tự cho là rất dịu dàng nhận điện thoại: “Alô.”
“Này, Tiểu Ninh, công việc thế nào? Ngủ ngon không?” Một thanh âm giòn tan trong sáng vang lên.
“Công việc rất tốt, ngủ cũng rất ngon.” Nếu như ngài không gọi điện thại đến nói chuyện thì càng tốt hơn nữa.
“Như vậy à, nếu như không tốt phải nói với mẹ, biết không?”
“Biết.” Nghe đầu dây bên kia là thanh âm quan tâm, Nhạc Chính Nhị có chút bất đắc dĩ xoa trán, kiên nhẫn trả lời.
“Tiểu Ninh, mẹ ngày hôm qua gặp được một alpha bộ dáng cũng không tệ lắm, con muốn đi gặp hay không?” Rốt cục nói đến chủ đề rồi.
“…Không cần.” Nhạc Chính Nhị không phải da đầu run lên, mà là lông toàn thân đều nổi lên, cái đồ chơi này nói trắng ra không phải là xem mắt sao? Vậy càng không thể đi.
“Tiểu Ninh, con nói con cũng đã lớn, mẹ vì việc này của con mà lo muốn chết rồi, con đứa nhỏ này như thế nào không để tâm như vậy.”
“Thực không cần, tự mình tìm được rồi, cũng không phải không ai muốn.” Cậu mới tuổi. Làm sao lại lớn đầu rồi, huống hồ cậu bây giờ còn là omega, dựa theo tỉ lệ omega ít như vậy, Nhạc Chính Nhị thực không biết là có cái gì phải để tâm. Huống hồ cậu thật không có ý định lập gia đình, cho dù thân thể của cậu là omega, nhưng trong lòng cậu vẫn là alpha, tôn nghiêm của alpha khiến cho cậu không làm ra được hành vi thần phục người khác.
“Con lại đợi như vậy thì không ai muốn nữa, con hôm nay nếu không đi, ta thấy con cũng có thể trở về theo giúp ta.” Mềm không được thì cứng, giọng nữ đầu bên kia lập tức trở nên cường ngạnh, không đi xem mắt thì từ chức, nhìn mà làm đi. Kì thật người mẹ này của Nam Ninh trong lòng cũng khổ, con trai vừa ngốc vừa ngu xuẩn, lớn lên lại đẹp như thế, không tìm một đối tượng tốt, vậy ngày nào đó sẽ bị người lừa gài bẫy.
“…” Nhạc Chính Nhị trong lòng thở dài một tiếng, có một người mẹ như vậy hận không thể ngay lập tức gả con ra ngoài thật khiến cho người thương cảm, cho nên, cậu cũng rất đáng xấu hổ khuất phục, alpha cho dù lợi hại cũng không thể chống đối nổi mẹ: “Tùy người.” Xem thì xem, dù sao cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, cậu coi như là đi ăn một bữa cơm mà thôi.
Nam Ninh gia thế tốt, cái này cũng tránh khỏi khiến cho Nhạc Chính Nhị có khả năng biến thành vật hy sinh quan hệ thông gia thương mại, kì thật có một người mẹ vì con trai suy nghĩ như vậy coi như là vận may của Nhạc Chính Nhị, huống hồ nói là đi coi mắt, kì thận cũng chính là để cho Nam Ninh xem thử, xem thuận mắt dĩ nhiên là có thể, không vừa mắt vậy tạm biệt, quyền lựa chọn hoàn toàn ở trong tay Nam Ninh, cho nên Nhạc Chính Nhị liền tự mình thôi miên ám chỉ chính mình chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, vậy cũng chính là hiếu kính lão nhân một chút, giúp Nam Ninh chăm sóc người nhà của hắn.
“Ôi, con của ta chính là rất ngoan, đến, vậy ta gửi thời gian và địa điểm cho con, ta đã nói với con, con hôm nay nhìn thấy người kia, người lớn lên không tệ, hơn nữa gia thế cũng tốt, còn là một alpha, tuyệt đối có thể thỏa mãn con trai.” Người bên kia thấy Nhạc Chính Nhị đã đồng ý, lập tức bắt đầu giới thiệu, cũng không quan tâm bà nói những lời này đứa con trai ngốc kia có nghe hiểu hay không.
“…” Thỏa mãn cái gì, Nhạc Chính Nhị quyết định vẫn là bỏ qua: “Con còn có việc…” Nhạc Chính Nhị sâu sắc cảm thấy nếu như cậu không ngăn cản một chút, vị này có thể nói cả buổi tối.
“Đúng đúng, con ăn mặc đẹp một chút, con của ta lớn lên đẹp như vậy khẳng định có thể được, vậy mẹ tắt máy trước.”
Nhạc Chính Nhị nghe thấy thanh âm “đô đô” vang lên, ném điện thoại di động cả người vô lực nằm ở trên giường, kinh ngạc nhìn lên trần nhà, cũng không biết có phải hay không là nguyên nhân biến thành omega, cậu cảm thấy cả người cậu đều trở nên có chút đa sầu đa cảm, nghĩ đến thời gian sau này, nghĩ đến vĩnh viễn phải một mình bảo trụ một bí mật như vậy cho đến già, nghĩ đến vĩnh viễn tự tuốt như vậy, Nhạc Chính Nhị cảm thấy một trận thương cảm, nghĩ đến tiểu tử Hách Liên Lâm kia trôi qua tiêu sái như thế, nghĩ đến anh em trước kia hiện tại cũng không biết sống như thế nào, Nhạc Chính Nhị tâm phiền ý loạn lau mặt, tự giễu nở nụ cời, có cái gì hay để oán giận, ít nhất cậu còn sống.
Ngăn chặn suy nghĩ ở trong lòng, Nhạc Chính Nhị quyết định vẫn là nhanh chóng sửa soạn một chút rồi đi xem mắt, tốt xấu gì cũng coi như là đi ra ngoài giải sầu, so với trước đây cậu cuối tuần buồn bực cả ngày trong nhà thì tốt hơn.
Nhìn bên ngoài, Nhạc Chính Nhị đoán chừng hiện tại cũng gần đến giữa trưa, tuy từ khi cậu biến thành Nam Ninh, cả người liền trở nên lười nhác, nhưng ngủ trễ như hôm nay vẫn là rất ít thấy.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do buổi tối hôm qua tăng ca ban tặng, nghĩ đến một đống mã số lớn, Nhạc Chính Nhị cảm thấy đầu óc lại có xu thế biến thành bột nhão, đêm qua cậu tăng ca cộng thêm bất tri bất giác ngủ, đang lúc cậu mơ mộng đẹp, lại bị bảo an dưới lầu đánh thức, nhân viên an ninh kia là beta, nhìn cả thân cao lớn thô kệch, chỉ có điều Nhạc Chính Nhị lại không biết đây là bảo an do Hách Liên Lâm tự mình lựa ra, cho nên tuyệt đối không thô kệch như biểu hiện bên ngoài.
Nhân viên an ninh kia bày tỏ bọn họ phải đóng cửa, cho nên bảo Nhạc Chính Nhị nhanh chóng tan tầm.
Nhạc Chính Nhị nghe nói như thế còn tưởng rằng nghe nhầm, công ty lớn như vậy khẳng định phải có người trực ban, đóng cửa cái gì đây không phải là vô nghĩa sao? Chỉ có điều nhìn khuôn mặt đứng đắn của nhân viên bảo an kia, hơn nữa Nhạc Chính Nhị thật sự là mệt mỏi không chịu được, cho nên cũng lười so đo, dọn dẹp một chút đồ vật, liền tính toán trở về nhà.
Nghĩ đến nhân viên an ninh kia còn xung phong nhận việc đưa cậu về nhà, lấy mỹ danh là vì cân nhắc đến an toàn của nhân viên công ty, Nhạc Chính Nhị bị hắn nói đến mơ hồ, mơ màng được bảo an đưa về nhà.
Nhân viên an ninh kia sau khi nhìn cậu an toàn vào phòng mới rời đi, Nhạc Chính Nhị còn âm thầm nghĩ đến công ty lớn này đãi ngộ thật đúng là không tầm thường, ngay cả phúc lợi đưa tiễn công nhân về nhà cũng có.
Về đến nhà Nhạc Chính Nhị liền một lần nữa tiến vào mộng đẹp cũng không chú ý có chỗ nào không đúng, hiện tại tỉnh táo lại suy nghĩ vẫn là cảm thấy có chỗ nào không đúng, chỉ có điều nghĩ tới còn có một đống công việc cần làm, hơn nữa hiện tại lại tới một nhiệm vụ xem mắt, Nhạc Chính Nhị cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa, nói cho cùng vẫn là công tác quan trọng hơn, chỉ có điều mục tiêu cuối cùng vẫn là tranh thủ không phải lập gia đình.