Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Miri

"Ta ngủ xong rồi, khi ta tỉnh dậy thì liền trở thành nam nhân chân chính đúng không?"

--------------------------------------

Không đợi tên yêu ma Chung Uyển cáo trạng trước, Phùng quản gia vội nhảy dựng lên, ngón tay run run chỉ vào Chung Uyển, miệng nói lắp bắp: "Hắn, hắn...... nói về phu nhân nhà ta...... Còn xướng khúc...... Phải cho ta viếng mồ, ba tháng!!! Tường...tường kia cao như vậy! Cao như vậy!!"

Thiếu niên Úc Xá: "......"

Này là đang nói cái gì?

Phùng quản gia rốt cuộc mời được tiểu chủ nhân tới, một lòng muốn cáo trạng, thế nhưng hắn bôn ba một ngày một đêm, khí cùng lực kiệt, đã nói không rõ lời muốn nói, hắn lại sốt ruột, râu ông này cắm cằm bà kia, nghĩ đến cái gì thì nói cái nấy, khiến Úc Xá không hiểu đầu đuôi ra làm sao.

Thiếu niên Úc Xá hoang mang nhìn đại lão gia chiếu cố mình từ nhỏ tới lớn Phùng quản gia, trầm mặc một lát, quay đầu phân phó tùy tùng: "Đi thỉnh Ngụy thái y tới."

"Ta không điên!!" Phùng quản gia sặc một cái, ngồi tựa vào ghế mà chỉ Chung Uyển, "Là hắn...... Hắn...... Hắn hắn hắn!"

Úc Xá gật đầu: "Ta biết, dù sao cũng phải xem bệnh cho ngươi đã."

Phùng quản gia bất lực, dùng toàn lực trừng mắt nhìn Chung Uyển, rồi lại liếc mắt một cái, hơi thở thoi thóp, xong rồi bị bọn hạ nhân đỡ ra.

Nhà chính chỉ còn lại hai người Chung Uyển và Úc Xá, hai người liếc nhau, nhìn nhau không nói gì.

"Phụ thân ngươi vừa làm ra chuyện tốt đẹp đẽ như vậy." Chung Uyển hơi hơi híp mắt, "Ngươi lại mua ta về, không sợ ta làm thịt ngươi, vì Vương gia báo thù?"

Úc Xá im lặng một lát, gật đầu: "Có nghĩ đến."

"Nhưng vẫn là mua ta về, lá gan lớn thật." Chung Uyển đảo mắt, nhìn Úc Xá từ trên xuống dưới một cái, lẩm bẩm, "Không ngờ...... Tuổi chưa lớn mà sắc tâm không nhỏ, có một cái mệnh thôi mà cũng liều mạng chơi với lửa...".

Úc Xá một lát sau mới hiểu được ý Chung Uyển, lộ biểu tình cứng ngắc, "Ta không phải muốn......như vậy, hơn nữa......"

Úc Xá nói: "Hơn nữa ta biết, ngươi sẽ không giết ta."

Chung Uyển hít sâu một hơi, đúng là vậy.

Hắn không hạ thủ được với Úc Xá.

"Ngươi đoán đúng rồi." Chung Uyển đứng dậy, xoa xoa bả vai bị người nắm tới tê, "Oan có đầu, nợ có chủ...... Ta......Ta con mẹ nó......"

Chung Uyển một trận nhức đầu choáng váng hoa mắt, không đứng vững, lại ngã ngồi xuống đất.

Chung Uyển bị ngã mạnh, đau buốt tận xương mà rên một tiếng.

Phùng quản gia chịu đựng một ngày một đêm, nhưng ít nhất còn ngủ đôi chút, Chung Uyển sống sờ sờ kia vẫn luôn chịu đựng tới bây giờ, cơm cũng chỉ ăn qua mấy lần, chống đỡ được tới hiện tại, nhưng cũng có chút không đứng vững nổi.

Thiếu niên Úc Xá muốn đỡ Chung Uyển, nhưng nghĩ đến lời Chung Uyển vừa nói, cảm thấy không tiện chạm vào hắn, nên chỉ phân phó hạ nhân nâng Chung Uyển lên, đưa tới phòng ngủ.

Một lát sau, Ngụy thái y tới, bắt mạch cho hai người, để lại cho Chung Uyển chút dược bôi ngoại thương, đưa cho Phùng quản gia an thần dược để tĩnh tâm.

Phùng quản gia ốm yếu phải nghỉ dưỡng, tạm thời không có tinh lực mà trông giữ Chung Uyển, Úc Xá đành phải tự mình nhìn chằm chằm hắn.

Về phòng ngủ, Chung Uyển không nhọc người khác làm giúp mình, tự kéo ống quần lên, lộ ra một mảnh da chân trầy xước, lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương.

Úc Xá ngồi ở cách đó không xa, đọc sách trước án thư, mắt nhìn thẳng.

Không lâu sau đó, Úc Xá nghe được một tiếng loạt soạt vang khẽ, theo bản năng mà ngẩng đầu......

Chung Uyển đã đem hai miệng vết thương trên đầu gối chữa trị tốt, y đứng ở dưới giường, đưa lưng về phía Úc Xá, đem ngoại bào tuột xuống dưới, lại đem trung y bên trong cởi ra, để lộ gân cốt thon gầy của thiếu niên.

Làn da Chung Uyển trắng nõn, tôn lên vết thương chỗ tím chỗ xanh, làm cho người ta hết sức kinh hãi.

Chung Uyển tự mình bôi dược, một bên bôi một bên nhẹ nhàng thổi, miệng hình như còn lải nhải mãi cái gì.

Úc Xá theo bản năng nín thở, cho rằng Chung Uyển là đang niệm chú mắng hắn, không nghĩ tới ——

Chung Uyển một bên nhẹ giọng hít sâu, một bên nhỏ giọng nói: "Không đau, không đau, không đau chút nào......"

Thiếu niên Úc Xá trong lòng không hiểu sao lại mềm đi một chút.

Hắn chỉ là nhất thời nhìn y, không nghĩ tới Chung Uyển bôi xong dược lại xoay người, bốn mắt giao nhau, Úc Xá nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Chung Uyển: "......"

Chung Uyển trong lòng hơi hoảng, phô trương thanh thế: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?!"

Úc Xá trong lòng cũng không an ổn chút nào, hắn lại cắm đầu đọc sách, không nói một lời.

Chung Uyển cảnh giác nhìn Úc Xá, mặc thêm quần áo lên người, nằm xuống.

Chung Uyển tuy mệt cực kì, nhưng lại không dám ngủ.

Ánh mắt Úc Xá mới nhìn y vừa rồi tựa hồ cũng không đúng lắm, Chung Uyển sợ mình thiếp đi rồi có phải sẽ bị hắn làm cái gì không?

Một canh giờ sau, Úc Xá xem xong quyển sách, phê bình này kia đều xong, lúc đang muốn đứng dậy lấy một quyển khác, khóe mắt quét nhanh qua Chung Uyển, liền thấy y đang lườm hắn bằng đôi mắt đỏ bừng tuyệt vọng, vẻ mặt cam chịu sống chết.

Úc Xá đổi một quyển sách khác, trầm giọng nói: "Ngươi ngủ đi."

Chung Uyển ngoan cố: "Ta không buồn ngủ!"

Úc Xá mở quyển sách ra, thấp giọng nói: "Ta sẽ không làm gì ngươi."

"Đúng thế." Chung Uyển gật đầu, "Ngươi chỉ "nhìn" thôi, không làm gì khác."

Úc Xá: "......"

Úc Xá vừa rồi thật sự cũng chỉ là theo bản năng liếc mắt qua, hắn muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói cái gì, do dự một hồi, lỗ tai hơi hơi đỏ, hắn đứng dậy cầm hai miếng An Tức Hương, bỏ vào tiểu lư hương trên bàn.

Mùi thơm ngào ngạt của hương chậm rãi bay ra, Chung Uyển ban đầu tự nhủ không được ngủ, nhưng ngửi thấy mùi An Tức Hương, trong nháy mắt đôi mắt trừng như có chuông đồng đang gõ ầm ĩ trong đầu.

Thứ gì nên tới cũng sẽ tới.

Chung Uyển bất lực nghĩ, y cuối cùng vẫn là ngăn không nổi.

Úc Xá ngày thường vô thanh vô tức, vậy mà tâm cơ lại thâm trầm như thế, đối với chuyện phong nguyệt còn hiểu rõ như vậy, còn biết phải đánh ngất y trước.

Chung Uyển nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, "Tâm ngươi quá ác độc."

Úc Xá: "......"

Úc Xá nhìn lư hương trên bàn mình liền hiểu ngay, vội la lên: "Ta thắp hương là vì, ta......"

Tay cầm sách của thiếu niên Úc Xá hơi phát run, nghĩ muốn biện giải cho bản thân, nhưng sau lại cảm thấy lời này nói ra lại vô cùng mất thể diện, lỗ tai lại càng đỏ.

Chung Uyển một chút hứng thú cũng không có, nằm ở trên giường, chờ vận mệnh phán xét, "Là ta đã quá coi thường ngươi."

Úc Xá bị nghẹn không thở nổi, tận lực khắc chế, gằn từng chữ một: "Ta, không, muốn, chạm vào, ngươi."

Chung Uyển một chữ cũng không tin.

Chung Uyển ánh mắt mông lung mà nhìn nhìn Úc Xá, liếc hắn một cái, trong lòng còn một chút hi vọng, muốn cùng Úc Xá thương lượng: "Úc Xá...... Ta hỏi ngươi chút chuyện khó nói được không?"

Úc Xá tim tự nhiên lỡ một nhịp, thấp giọng hàm hồ nói: "Ch-chuyện khó nói là chuyện gì?"

Chung Uyển nghiêm túc hỏi: "Trên giường, ngươi thích ở trên hay ở dưới?"

Úc Xá sửng sốt, "Cái gì trên dưới...?"

Chung Uyển nhấp môi, "Còn cái gì nữa...... Ngươi nếu là thích ở dưới, kỳ thật không cần thắp cái loại hương này làm gì, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý giúp ngươi, ngươi phung phí nhiều bạc như vậy đem ta tới, ta cũng không thể khiến ngươi ném tiền xuống sông được, khụ...... Ta hôm nay tuy rằng cực kì mệt mỏi, lại đang bị thương, nhưng mấy việc nhỏ nhặt này, ta vẫn còn trẻ trung khoẻ mạnh, hiện tại vẫn có thể đem ngươi......"

"Ta không thích!" Úc Xá rốt cuộc nghe hiểu y muốn nói gì, nhịn không được đem quyển sách trong tay ném lên án thư, "Ta cái gì cũng đều không thích!!!"

Chung Uyển "A" một tiếng, thầm nghĩ có quỷ mới tin ngươi, hắn thương lượng không có kết quả, nằm trở về, tiếp tục chờ chết.

Úc Xá hậm hực nhặt sách lên, tiếp tục xem.

Hai người lại giằng co nửa canh giờ.

Mắt Chung Uyển đầy tơ máu, gắng gượng không ngủ.

Úc Xá bị chọc tới tức ngực khó chịu, hắn thấy Chung Uyển như vậy lại không chịu được, bị chọc giận tới mức lấy tay ôm phổi, đứng dậy, lại tới chỗ lư hương của mình mà ném thêm vài miếng An Tức Hương.

Thiếu niên Úc Xá ngay thẳng thật thà, cảm thấy chỉ cần Chung Uyển ngủ dậy, phát hiện cái gì cũng chưa phát sinh, liền sẽ chứng minh được bản thân hắn trong sạch.

Trên giường Chung Uyển khóc không ra nước mắt, hắn đã phải cắn răng chịu chết rồi, vậy mà Úc Xá còn thắp hương huân hắn tới ngất đi mới thôi!

"Ngươi có cái sở thích gì thế hả..." Chung Uyển nói mê sảng, "Ta lát nữa mê man thì có khác gì con chó đã chết chứ, vậy thì còn tư vị gì......"

Úc Xá ngơ mặt ra, nổi giận, lại thắp thêm hương.

Chung Uyển lại hoàn toàn bình tĩnh.

Hắn so với mình còn ngoan cố hơn.

Y lúc này xương cốt đều đã mềm nhũn, sợ là qua không bao lâu liền phải thiếp đi.

Chung Uyển cảm thấy mình đã nhìn thấu trần tục thế gian, không thoát khỏi số mạng.

Chung Uyển thê lương nói: "Úc Xá, ngủ xong giấc này, khi ta tỉnh dậy thì liền biến thành nam nhân chân chính, đúng không?"

Đôi tay Úc Xá phát run, cảm thấy muốn đánh người.

Chung Uyển rốt cuộc vẫn là không cam lòng, giơ tay tàn nhẫn cắn chính mình một cái.

"Ngươi!" Úc Xá chán nản, "Ngươi lại làm cái gì?!"

Chung Uyển mơ màng nói chuyện, thanh âm nhỏ nhẹ, "Ta đang đợi ngươi......gây rối......"

Úc Xá vội la lên: "Ta là muốn giúp ngươi ngủ!"

Chung Uyển lắc đầu: "Ngủ liền bị ngươi khinh nhục......"

"Vậy ngươi rốt cuộc đang đợi cái gì?!" Úc Xá giận tới mức không khách khí nữa, "Tinh thần ngươi thế này, nếu ta thật sự muốn làm cái gì, mặc kệ ngươi tỉnh hay ngủ, ngươi còn chống đỡ được sao?! Có phải ta nhất định phải làm cái gì với ngươi thì ngươi mới có thể hết hy vọng mà chịu đi ngủ?!"

Chung Uyển rốt cuộc chờ tới câu trả lời chắc chắn này của hắn, đứng dậy lớn tiếng nói: "Ngươi xem! Quả nhiên vẫn là muốn đè ta!"

......

"Phụt......" Chung Uyển nhớ chuyện lúc trước, cười sặc sụa, đem chén thuốc trong tay đưa cho Nghiêm quản gia, "Khụ...... Không uống."

Nghiêm Bình Sơn muốn nói lại thôi, bưng chén thuốc, một hồi lâu nói: "Ngươi tối hôm trước là ngồi xe của Úc Vương phủ mà trở về?"

Chung Uyển sửng sốt, gật đầu: "Đúng vậy."

Nghiêm Bình Sơn chần chừ hỏi: "Gặp Úc tiểu Vương gia rồi?"

Nếu là người khác của Úc gia, tuyệt sẽ không đang nửa đêm mà trắng trợn cướp người trên đường.

"Đã gặp." Chung Uyển tựa lên đầu giường, nghĩ đến câu nói âm trầm của Úc Xá: "Cười một tiếng, làm ngươi khóc một lần", không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, líu lưỡi nói, "So với khi còn là thiếu niên...... Hắn thay đổi rất nhiều."

Truyện Chữ Hay