Editor: Miri
----------------------------------
Úc Xá thỉnh thoảng xuất thần, nét mặt không chút cảm xúc, trong lòng Phùng quản gia sốt ruột: "Thế tử không muốn được vĩnh viễn ở chung với Chung thiếu gia sao?"
Úc Xá lẩm bẩm, "Vĩnh viễn......"
Không biết sao hai chữ này lại như triệt để giết mất tâm của Úc Xá, chút ấm áp còn tồn lại trên mặt hắn dần dần tan đi, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
Khóe miệng Úc Xá hơi hơi nhếch lên, cười hỏi, "Ta còn không biết mình có thể sống thêm được bao nhiêu ngày, có tư cách gì mà nói hai chữ "vĩnh viễn"?"
Phùng quản gia sợ nhất là nghe Úc Xá nói mấy lời này, lo lắng nói: "Ngài tại sao lại nghĩ tới chuyện này? Thân thể thế tử tốt như vậy, chỉ cần không làm mấy cái chuyện dọa người kia, lo gì không thể sống đến một trăm tuổi?"
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Nhưng ta lại thích làm mấy chuyện dọa người, cũng không muốn chịu tội đến một trăm năm."
Phùng quản gia chán nản.
"Ngươi không cần tự cho mình thông minh, lén lút ta làm mấy việc dư thừa." Úc Xá rũ mắt, "Cũng đừng nghĩ đến chuyện tính kế y, ngươi đấu không lại."
Tâm Phùng quản gia thật sự là mệt muốn chết, Úc Xá này căn bản là dầu muối không ăn, không hề giống với người thường, mềm cứng đều không chịu. Một câu nói không đúng thì liền phát điên, làm người ta không biết nên khuyên thế nào. Phùng quản gia cảm thấy chuyện này chắc phải nhờ chính tay Chung Uyển bên kia giúp đỡ, suy nghĩ một chút, cười khổ: "Vậy......thế tử có thể đối xử với Chung thiếu gia tốt hơn một chút không?"
Phùng quản gia cảm thấy nếu Úc Xá có thể đối đãi Chung Uyển tử tế thì chuyện này vẫn có hi vọng.
Úc Xá nhíu mày: "Đối xử với y tốt hơn một chút? Tốt thế nào?"
Phùng quản gia bất đắc dĩ, "Giống năm đó ngài trích ra ba phần ôn nhu đối với y, như vậy đã tốt rồi."
"Ngươi muốn khuyên y lưu lại?" Úc Xá một câu đã nói toạc ra tâm sự của Phùng quản gia, âm thanh lạnh lùng nói, "Năm đó ta đối xử với y không tốt sao? Không phải y cũng phủi sạch mà đi à?"
Phùng quản gia quả thực không thể nói nổi lý lẽ với hắn, "Ninh vương nuôi dưỡng Chung thiếu gia từ nhỏ đến lớn, y chịu ân trọng như núi với ngài ấy. Tình cảnh lúc đó như vậy, y tất nhiên là phải đi rồi! Còn nữa...."
Phùng quản gia muốn nói lại không dám nói, thanh âm thấp đi rất nhiều, "Mấy ngày hôm đó, cũng chính thế tử đã đuổi hết thủ vệ của biệt viện, lại sai người lấy không ít ngân phiếu đặt ở trong phòng, rõ ràng ngài cố ý thả y đi."
Úc Xá nhớ tới chuyện lúc trước, sắc mặt lại kém đi vài phần, hắn dựa vào lưng ghế, mặt âm trầm, "Lui ra."
Phùng quản gia sợ muốn chết, nhưng vẫn cả gan hỏi: "Nếu tự Chung thiếu gia khăng khăng muốn lưu lại thì sao?"
Úc Xá không chút nghĩ ngợi: "Không có khả năng."
Phùng quản gia chưa từ bỏ ý định: "Nếu thế tử không lưu y, nhưng y lại muốn tới phủ chúng ta ở thì biết nói thế nào? Không lẽ lão nô đuổi y đi?"
Úc Xá ngạc nhiên nhìn Phùng quản gia.
Phùng quản gia quyết tâm, lại nói: "Nếu lúc đó Chung thiếu gia mang hành lý, cứng đầu cứng cổ muốn dọn vào phòng ngủ của thế tử thì biết làm sao bây giờ? Thỉnh thế tử cho ta một lời chắc chắn, nếu ngài không muốn lưu y thì lão nô sẽ sai gia tướng đốt hành lý của y, ra sức đánh y một trận rồi đuổi ra ngoài cửa!"
Úc Xá ngẩn ra một lát, nhíu mày hỏi: "Có phải tại ngươi sớm chiều ở chung với ta nên cũng phát điên rồi?"
Phùng quản gia cứng đầu, "Lão nô chỉ muốn nghe thế tử nói một lời chắc chắn thôi."
Trong mắt Úc Xá âm tình bất định, hai mắt nhìn Phùng quản gia, đứng dậy đi mất.
Lần này Úc Xá vẫn chưa hoàn toàn cự tuyệt, Phùng quản gia thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy chuyện này vẫn còn một đường hy vọng. Lão suy nghĩ một chút, vội vàng viết một lá thư, sai người ngày mai tránh mặt Úc Xá mà đưa lá thư này tới Kiềm An vương phủ, giao tới tay Chung Uyển.
Ngày hôm sau, trong Kiềm An vương phủ, Chung Uyển nhìn lá thư trong tay, nhìn thật lâu vẫn không nói lời nào.
Phùng quản gia nói với y là nếu có ý niệm muốn lưu lại trong kinh, không cần nói với Úc Xá biết trước. Y cứ tiễn nguời của Kiềm An vương phủ đi rồi trực tiếp mang hành lý dọn tới biệt viện Úc vương phủ, ở tại phòng ngủ của Úc Xá, thoải mái ăn ngủ với Úc Xá là được.
Chung Uyển kinh ngạc quá chừng.
Lão Phùng quản gia này có biết hôm qua y mất mặt tới mức nào không!?
Úc Xá mới chỉ ôm y có một chút thôi mà thiếu chút nữa, y đã......
Đã như vậy mà y còn trực tiếp "Cùng ăn cùng ngủ" với Úc Xá, có khi nào hắn sẽ cảm thấy bị y chiếm tiện nghi đến phát điên luôn?
Không chỉ thế, Phùng quản gia còn cố ý bồi thêm một câu, Chung Uyển không cần băn khoăn gì hết, cứ liều mạng quấn lấy Úc Xá là được.
Liều mạng quấn lấy Úc Xá?
Quấn kiểu nào?
Nửa đêm đi xốc chăn Úc Xá lên rồi cởi áo của hắn sao?
Làm thế thì Úc Xá sẽ lấy đao thọc chết y luôn ấy chứ.
Chung Uyển nắm chặt lá thư, trong lòng không bình tĩnh nổi một hồi lâu.
Sao mà nguy hiểm trăm bề vậy!
Chung Uyển đốt tờ giấy đi, lẩm bẩm, "Muốn lưu lại trong kinh mà cũng khó như vậy sao......"
Đang lúc nói chuyện, hạ nhân bên ngoài gõ cửa phòng Chung Uyển, hỏi y có muốn thu dọn hay không.
Chung Uyển thu liễm tâm tư, gật đầu: "Được rồi."
Chung Uyển hôm nay muốn vào cung.
Bệnh Tuyên Thụy ngày càng nghiêm trọng, Sùng An Đế muốn kêu người tới cung để thăm hỏi một chút, trong Kiềm An vương phủ cũng chỉ có Chung Uyển đi được.
Tuyên Từ Tâm chờ ở chính sảnh, thấy Chung Uyển đi tới thì đứng dậy, thập phần không an tâm mà nhỏ giọng oán trách, "Sao lại phiền toái như vậy? Không thể hỏi thái y sao?"
"Ngài ấy triệu ta tới hỏi thăm là chuyện tốt." Chung Uyển cười, "Hoàng Thượng không hỏi, ta làm sao mà nói chuyện trở về Kiềm An?"
Tuyên Từ Tâm nhớ tới lần trước nàng vào cung mà canh cánh trong lòng, "Lần trước ngài ấy đột nhiên nói muốn gặp ngươi, sai người mang ngươi đi, một hồi lâu mới thả ngươi ra, ta ở cửa cung chờ sốt ruột, suýt nữa quay trở lại đi tìm ngươi."
Chung Uyển ngẩn ra, từ từ nhớ lại.
Lần đó, Tuyên Từ Tâm vào cung, Chung Uyển bị Úc Xá đùa giỡn ở Tàng Thư Các, sau đó......
Chung Uyển không khỏi nhớ tới những điều lá thư khi nãy ghi.
Phùng quản gia rốt cuộc có ý gì?
Tiễn mấy người Tuyên Thụy đi rồi, y phải lập tức dọn thẳng tới biệt viện Úc vương phủ mà ở?
Cứ như thế......mà qua ở chỗ hắn sao?
Hành lý của Chung Uyển thật ra không nhiều lắm, cũng chưa tới mức cần phải mướn xe ngựa thồ đi.
Có khi nào Phùng quản gia bên kia đều đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho y rồi không?
Lại còn phải liều mạng mà quấn lấy Úc Xá.
Chờ tới buổi tối mà quấn lấy hắn.
Cứ thế là được à!?
Để phòng ngừa Úc Xá thọc chết mình, chắc là phải trói hắn lại trước?
Nhưng mà mình đánh không lại hắn.
Hay là hạ chút dược cho hắn?
Trước kia Chung Uyển đã từng hạ dược Úc Xá rồi, tuy chỉ là thả vào trong rượu một chút Mông Hãn dược, nhưng thiếu niên Úc Xá liền mê man ngủ, tha hồ để người khác tùy tiện đùa nghịch.
Lúc ấy Úc Xá đã rất anh tuấn rồi, so với hiện tại thì mặt mày trước kia có phần ôn nhu hơn, nhưng lúc ngủ lại có một chút lạnh lùng. Lúc ấy, Chung Uyển nhìn Úc Xá ngủ đều có chút hơi xấu hổ, còn phải tự véo tay mình.
Úc Xá của bây giờ thì......
Hầu kết Chung Uyển run lên, y không dám.
Úc Xá bây giờ nếu có bị hạ dược cho mê man, thì chắc cũng sẽ thập phần khiến người ta sợ hãi.
"Chung Uyển? Chung Uyển?"
Chung Uyển hoàn hồn, "A? Làm sao?"
Tuyên Từ Tâm bất đắc dĩ, đem lò sưởi tay của mình đưa cho y, "Đi sớm về sớm, Hoàng Thượng cho chúng ta đi thì tốt, không cho......thì lại nghĩ cách khác, không cần chọc giận ngài."
Chung Uyển cười: "Tất nhiên rồi, yên tâm đi, nhiều nhất hai canh giờ thôi đã trở lại."
Chung Uyển nhận lò sưởi tay, xoay người đi.
Chung Uyển không dám ôm hy vọng quá lớn, Sùng An Đế sẽ không quá để tâm chuyện sống chết của Tuyên Thụy, ngài giữ hắn ở lại mấy ngày này chỉ là để giữ mặt mũi, Chung Uyển giúp ngài ấy diễn, hiện tại không được thì còn phải chờ thêm mấy ngày, nhưng hẳn là sẽ thả bọn họ đi.
Chỉ cần có thể ra khỏi kinh trước khi Tam hoàng tử Tuyên Cẩn chết là được.
Trong Kiềm An vương phủ có không ít người của Úc Xá, Chung Uyển chân trước mới vừa đi, Úc Xá chân sau đã nhận được tin tức.
Úc Xá thấp giọng nói: "Đem y phục tới cho ta, ta muốn vào cung."
Tôi tớ hầu hạ Úc Xá vội đi.
Thân phận Úc Xá không giống người khác, từ nhỏ đã ra vào cung cấm mà không cần thông báo bất kì ai, các hoàng tử còn không có được đãi ngộ như hắn.
Vào cung, Úc Xá lại không cố tình đi tìm Chung Uyển trước.
Ngay cả bản thân Úc Xá cũng không rõ vì sao mình lại tới đây.
Lời của Phùng quản gia khiến hắn tâm phiền ý loạn, làm đầu óc của hắn không minh mẫn bằng lúc bình thường.
Úc Xá cũng không muốn để Chung Uyển lưu lại, nhưng cứ nghĩ đến cảnh Chung Uyển sẽ như trước kia sớm chiều ở chung với mình, Úc Xá lại có phần do dự.
Nhưng lúc đó, không phải Chung Uyển cũng đã đi mất sao?
Phùng quản gia vì sao phải lăn lộn làm chuyện này tới vậy, Úc Xá trong lòng hiểu rõ.
Úc Xá thấp giọng cười, mặc kệ là vì cái gì, kỳ diệu thay, tất cả mọi người đều không ai hy vọng hắn chết đi.
Úc Xá vô thức đi tới chỗ hồ nước xanh bích, nhìn dòng nước trong veo tĩnh lặng mà xuất thần.
Trong cung khí hậu ấm áp, nên mấy hồ nước ở đây cũng chưa kết băng.
Úc Xá nhìn nước hồ xanh thẳm, xoay người ra khỏi chỗ ngôi đình ngắm cảnh, thẳng tắp tới bên cạnh hồ, ánh mắt trống rỗng nhìn mặt hồ sâu không thấy đáy.
Cứ như vậy mà nhảy xuống là tốt nhất.
Ai cũng sẽ đều trong sạch.
Từ chỗ lương đình truyền đến vài tiếng bước chân, Úc Xá nhíu mày.
Tại thời điểm này vì sao lại luôn có người tới phá đám.
"Sao y lại vào cung?"
Tại lương đình, Ngũ hoàng tử Tuyên Quỳnh dựa vào lan can, không kiên nhẫn nói: "Lại còn bắt ta phải chờ? Quy củ gì thế này?"
Tùy tùng của Tuyên Quỳnh phụ họa: "Đúng thế, thiệt kì quái hết sức, bất quá cũng không phải là vì Hoàng Thượng nể mặt Chung Uyển, mà là vì muốn hỏi bệnh tình của Kiềm An vương."
"Không thể hiểu nổi." cứ nhắc tới Chung Uyển là Tuyên Quỳnh lại cảm thấy một vạn cái không thoải mái, "Phụ hoàng thiên vị biểu huynh thì thôi, còn cố tình xem trọng Chung Uyển, lúc ta còn ngồi đọc sách cùng y trước kia......Chung tài tử tâm cao khí ngạo, ngoài Tuyên Thụy ra thì không thèm nói chuyện với ai khác, một kẻ đi theo bồi Thái Tử đọc sách mà lại mang bộ dáng như y, đúng là độc nhất vô nhị."
Tùy tùng cười cười, "Tâm cao khí ngạo, giờ không phải cũng chỉ còn là một tên nô tài sao? Năm đó cũng nhờ chủ tử nhân từ, bằng không thì ngài đã mua y về làm thịt rồi, chỉ tiếc là......y lại bị Úc tiểu vương gia mua đi."
"Cái gì mà tiểu vương gia! Còn chưa có được tập tước đâu." Tuyên Quỳnh bực bội, "Hắn sớm được tập tước thì tốt rồi......Cứ để nửa vời thế này lại càng khiến cho bao người phiền lòng."
Tập tước: Kế thừa tước vị từ người thân.
Úc Xá thân thế không rõ, Tuyên Quỳnh đã sớm có lòng nghi ngờ, lo lắng hắn thật sự là thân tử của Sùng An Đế, sau này sẽ ngáng đường của mình. Tùy tùng cũng rõ lòng chủ tử mình, hạ giọng nói: "Tai vách mạch rừng."
"Nơi này không phải không có ai sao?" Tuyên Quỳnh tuy nói như thế, nhưng cũng không nhắc tới chuyện này nữa, ngược lại còn cười nói, "Ngươi có nghe là ngày hôm qua, biểu huynh tới Kiềm An vương phủ, ha......Hình như là đi tìm Chung Uyển."
Tùy tùng đi theo cười nhẹ một cái.
"Chung Uyển quả thật rất đẹp mắt, ta khi nãy cũng từ xa liếc nhìn y một cái, so với trước kia còn thanh tú hơn, chỉ tiếc......" Tuyên Quỳnh cười, "Chỉ tiếc y lại là một tiện nhân."
Tùy tùng ra vẻ khinh bỉ, nói: "Y trước kia không phải bám theo Úc tiểu vương gia sao? Hiện tại gặp được chủ cũ, ai biết y sẽ lại dùng cách gì để lấy lòng hắn."
"Năm đó ta cũng muốn mua y về, nhưng mẫu phi không cho, cữu cữu cũng không cho." Tuyên Quỳnh cười lạnh, "Cũng thật buồn cười, cữu cữu lúc ấy canh phòng ta nghiêm ngặt, nói không được dính vào chuyện của Ninh vương phủ, nhưng lại quản không nổi nhi tử của mình, để Úc Tử Hựu mua Chung Uyển về."
"Chao ôi, ai quản được Úc tiểu vương gia." Tùy tùng cười nói, "Mặt khác......càng thương, quản càng nghiêm, Úc vương gia thương ngài, cho nên cái gì cũng đều phải quản, Úc tiểu vương gia sao......Bất quá là vật trang trí thôi."
"Đúng vậy......" Tuyên Quỳnh không biết lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu nói thầm vài câu với tùy tùng, hai người đều nở nụ cười, Tuyên Quỳnh phân phó, "Ngăn đón y, nhất định phải thay ta ngăn y lại! Ra khỏi cung rồi thì y chỉ còn là một tên nô tài!"
Tùy tùng chần chờ một lát, khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, Chung Uyển cũng không phải hạng dễ chọc."
"Có cái gì không dễ chọc? Ngươi......" Tuyên Quỳnh thấp giọng cười nói, "Cứ nói là biểu huynh muốn gặp y! Y nhất định sẽ đi theo."
Tùy tùng còn muốn khuyên tiếp, nhưng Tuyên Quỳnh cười nói: "Có gì mà lo, ta chỉ là muốn ôn chuyện với y thôi, ha ha......Mà dù y có trở về làm ầm ĩ, ngươi nghĩ xem cữu cữu sẽ che chở ta hay là che chở cho biểu huynh? A...... Cữu cữu cớ gì phải giữ thể diện cho biểu huynh chứ!"
Tùy tùng cười gượng: "Này là hiển nhiên rồi, ai đối với Úc tiểu vương gia đều chẳng là ngoài mặt nói tốt, sau lưng thì thấy hắn phiền phức muốn chết đâu?"
Tuyên Quỳnh càng nghĩ càng cảm thấy có lý: "Ha ha......Chung Uyển lát nữa thấy ta, biểu tình kia chắc sẽ ha ha ha ha......"
Tại đình ngắm cảnh, Úc Xá mặt vô biểu tình mà lẳng lặng nghe.
Úc Xá cúi đầu nhìn hồ nước, vẫn là rất muốn nhảy xuống. Nãy giờ hắn vẫn luôn đi xuống, muốn chìm sâu dưới đáy hồ, kết thúc mọi chuyện.
Chết xong rồi thì rốt cuộc cũng không cần nhìn thấy mấy người này nữa, nghe không thấy những lời này nữa.
Úc Xá đi hai bước trong nước, lên lại chỗ đình ngắm cảnh, thấy Tuyên Quỳnh mang theo tùy tùng đi qua hành lang bên kia rồi.
"Ngươi đừng đi theo ta, đi bố trí trước đi." Tuyên Quỳnh nhịn cười, "Nhất định phải giả cho giống một chút, đúng rồi! Biểu huynh hôm nay cũng vào cung đúng không? Ha......Cũng quá đúng lúc đi! Ngươi giả dạng tùy tùng của hắn, Chung Uyển nhất định sẽ không nhận ra, đến lúc đó......"
Tuyên Quỳnh bỗng nhiên dừng chân lại, hoảng sợ, lắp bắp nói: "Biểu......Biểu huynh."
Úc Xá đứng ở hành lang, sắc mặt âm trầm.
Tuyên Quỳnh không biết bị Úc Xá đã nghe được bao nhiêu, trong lòng bất an, cười gượng nói: "Biểu huynh sao lại tới đây?"
Hai tròng mắt Úc Xá đỏ lên, đôi môi trở trắng bệch, Tuyên Quỳnh vốn rất sợ hắn, trong lòng càng bất an tợn, lo sợ nói: "Sao, sao lại......"
Úc Xá nhìn chằm chằm Tuyên Quỳnh, thình lình cất lời: "Ngươi hi vọng ta chết đi đúng không?"
Tuyên Quỳnh miễn cưỡng cười nói: "Huynh......huynh nói cái gì vậy?"
Úc Xá lầm bầm trong miệng: "Ngươi sợ ta nếu chết sớm thì không có ai giúp ngươi khống chế Tuyên Cảnh, nhưng trong lòng, ngươi lại hi vọng ta có thể xảy ra bất trắc, đúng không?"
Tuyên Quỳnh sợ tới mức không còn nghe rõ Úc Xá nói gì, chỉ cảm thấy bộ dáng Úc Xá lúc này thập phần dọa người, hắn hơi hơi hé miệng, muốn giải thích, lại nói không ra lời.
Úc Xá nghiêng đầu nhìn hồ nước bên cạnh, "Nếu bây giờ ta nhảy xuống, ngươi vui không?"
Tuyên Quỳnh cả người phát run, "Nhảy, nhảy xuống?"
"Ta tìm chết nhiều lần như vậy......" Úc Xá nhìn Tuyên Quỳnh, thanh âm khàn khàn, "Thế này thì có gì là kỳ quái?"
Tùy tùng của Tuyên Quỳnh đoán là Úc Xá đã nghe được lời nói vừa nãy của hai người, mạnh mẽ tự trấn định, nói: "Tiểu, tiểu vương gia......điện hạ chúng ta vừa rồi chỉ là nói vui thôi, không, không hề nghĩ đến chuyện động vào Chung Uyển."
"Chung Uyển......" đầu Úc Xá tự nhiên đau lên, hắn cúi đầu, nhíu mắt một chút, "Chung Uyển phải về Kiềm An......"
Tuyên Quỳnh không phải lần đầu tiên thấy được bộ dáng phát điên của Úc Xá, hắn cố gắng ổn định tâm thần, lắp bắp nói, "Đúng thế, chúng ta chỉ là......nói đùa thôi, ta chưa nói muốn làm gì Chung Uyển mà, chỉ là......chỉ là muốn gọi y tới đùa một chút."
"Chung Uyển......" Úc Xá thấp giọng cười, "Khi ta chết đi rồi...thì Chung Uyển sẽ là của ngươi, đúng không?"
"Ta chết rồi......thì tất cả mọi người đều sẽ sống tốt, đều trong sạch......"
Úc Xá nghiêng đầu nhìn hồ nước phía trước, lẩm bẩm, "Ai cũng đều muốn ta chết......"
Tuyên Quỳnh bị Úc Xá hù tới chết rồi, hắn lo lắng Úc Xá sẽ đem chuyện vừa rồi nói cho người khác, lòng nóng như lửa đốt, trong lòng hắn càng trở nên tàn nhẫn, nói, "Đúng thế......Ngươi chết rồi thì ai cũng sẽ trong sạch."
Úc Xá nhìn hồ nước, ở đáy hồ sâu thẳm kia như luôn có cái gì mê hoặc hắn, khiến hắn muốn được giải thoát.
"Giúp các ngươi trong sạch, nhưng......" trong mắt Úc Xá toàn là lệ khí, lập tức quay qua nhìn Tuyên Quỳnh, "Vì sao ta lại muốn giúp các ngươi trong sạch?"
Tuyên Quỳnh bị dọa đến thiếu chút nữa là quỳ xuống, Úc Xá đột nhiên tiến lên một bước, túm chặt cổ áo của Tuyên Quỳnh, thấp giọng cười, "Ngươi cũng muốn y đúng không? Cữu cữu của ngươi cũng muốn như vậy, đúng không? Các ngươi đều hi vọng ta chết sớm, có đúng không......"
Trong đầu Úc Xá hiện lên vô số đoạn kí ức ngắn ngủi, khiến đầu của hắn đau muốn nứt ra.
Thanh âm Úc Xá phát run, "Ngươi hi vọng ta nhảy xuống dưới, ngươi muốn ta nhảy xuống......"
Úc Xá cứ nắm chặt Tuyên Quỳnh như vậy, làm hắn đột nhiên nhớ tới, hôm qua, hắn cũng đã lôi kéo Chung Uyển như thế này.
Chung Uyển nằm ở trong lòng ngực của hắn, động tình.
Úc Xá thấp giọng cười: "Nhưng ta bây giờ, đột nhiên lại không muốn chết nữa."
Tuyên Quỳnh bị dọa đến phát khóc, khụt khịt một tiếng, Úc Xá cúi đầu xem Tuyên Quỳnh sợ tới mức mặt trắng bệch, ngực đột nhiên dâng lên một trận ghê tởm.
"Ngươi mà xứng có y sao!" Úc Xá chán ghét đẩy Tuyên Quỳnh ra, một tay đẩy mạnh người xuống nước, lạnh giọng cả giận nói, "Muốn chết thì ngươi tự mình chết trước!"
Tuyên Quỳnh ngã vào trong nước, như một con heo sắp bị mổ mà gào lên. Hắn vốn không sợ nước, nhưng đột nhiên ngã vào hồ nước lạnh như băng lại khiến hắn lập tức chìm xuống.
Tùy tùng của Tuyên Quỳnh bị dọa đến ngây người, không hề ngờ chuyện lại xảy ra như thế này, đang yên đang lành, sao lại là chủ tử của mình bị ngã xuống? Tùy tùng như phát điên mà la lên, thị vệ xung quanh lập tức vọt tới.
Úc Xá đứng bên cạnh, sửa sang lại ống tay áo, mặc kệ những người này la to ầm ĩ. Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đầu óc cũng không còn rối loạn.
Úc Xá hít sâu một hơi, thần sắc thản nhiên mà đi mất.
Tuyên Quỳnh vừa rồi mới nói cái gì nhỉ?
Ra cung bây giờ......là có thể đi đùa giỡn Chung Uyển sao?