Editor: Miri
"Được lắm, ta đây sẽ cho hắn biết cái gì gọi là "gần", là "nóng""
---------------------------------------
Chung Uyển mời Phùng quản gia vào tiểu thư phòng, trong thời gian chờ trà bưng lên, hai người ngồi đối diện nhau không nói câu nào, ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau thì lập tức dời đi.
Cả hai đều vô cùng lúng túng.
Chung Uyển trong lòng hổ thẹn muốn chết.
Y tự nhiên cảm thấy mình quá thất lễ hồi niên thiếu. Nửa năm lưu tại biệt viện Úc Vương phủ, Chung Uyển không ít lần đem phiền toái đến cho Phùng quản gia.
Nghiêm quản gia tự mình pha một bầu trà ngon bưng lên, Chung Uyển ra hiệu bằng ánh mắt cho lão, Nghiêm quản gia và một tôi tớ khác đều lui xuống.
Chung Uyển tự ngẫm lại mình làm gì nói gì trong mấy ngày gần đây, y không biết mình đã đắc tội Úc Xá chỗ nào mà phải nhọc hắn phái người tới phủ y vào nửa đêm khuya khoắt như vậy.
Lại còn cố ý phái người mà y sợ nhất - Phùng quản gia tới!! Đây là muốn sai lão tới mắng y sao?
Chung Uyển mời trà, dò xét hỏi: "Úc......Úc tiểu Vương gia có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
Phùng quản gia vội lắc đầu: "Không phải, ta cố ý chờ sau khi thế tử ngủ rồi thì lén ra gặp ngươi."
Chung Uyển thầm nghĩ, ngài đúng là cái đồ thù dai. Y thành thành thật thật nói: "Ồ, hóa ra là vậy."
Phùng quản gia hỏi Chung Uyển: "Sau khi mừng thọ xong, Chung thiếu gia sẽ ngay lập tức theo Kiềm An Vương trở về đất phong sao?"
Chung Uyển không định trở về, nhưng vẫn nói: "Tất nhiên rồi."
Phùng quản gia thở dài.
Chung Uyển nhấp một ngụm trà, cẩn thận hỏi: "Phùng quản gia đang chê ta về quá muộn sao?"
Phùng quản gia vội lắc đầu: "Không có không có, Chung thiếu gia nghĩ nhiều rồi."
Phùng quản gia chậm rãi nói, "Lần này Chung thiếu gia đi rồi......chắc là sẽ không hồi kinh nữa?"
Chung Uyển gật gật đầu: "Đúng vậy."
Phùng quản gia nhìn y với ánh mắt phức tạp, một hồi lâu mới mở miệng, "Ta có một thỉnh cầu hơi quá đáng, không biết Chung thiếu gia có thể niệm tình lão nô đã từng trông chừng ngươi một thời gian mà đáp ứng một chút cho lão?"
Chung Uyển nói: "Ngài cứ nói."
Phùng quản gia suy nghĩ kĩ càng nửa ngày, khuôn mặt già nua trương lên,"Chung thiếu gia nếu không có việc gì quan trọng thì có thể......ở lại kinh thành một thời gian được không?"
Chung Uyển suýt chút nữa đã bật thốt lên câu "cầu mà không được", nhưng vì muốn dụ Phùng quản gia nói tiếp, y miễn cưỡng nuốt xuống, ra vẻ khó xử nói: "Vậy thì không ổn lắm."
"Ta ở kinh thành đã sớm không còn người thân, lại còn có thân phận đáng xấu hổ, mỗi khi gặp cố nhân thì cả hai đều khó xử, còn có......" Chung Uyển nhìn về phía Phùng quản gia, "Chuyện Úc tiểu Vương gia bắt ta tới phủ hắn hôm trước chắc ngài cũng biết. Nói thật, ta bây giờ rất sợ hắn."
"Ta cũng đang muốn nói chuyện thế tử." Phùng quản gia cười khổ một tiếng, "Người sáng mắt không nói vòng vo, tình cảnh thế tử mấy năm nay...... Chung thiếu gia chắc cũng đã biết một ít."
Chung Uyển trong lòng chuyển qua trăm ngàn cái năm đầu tiên y ly khai, ngoài miệng vẫn là tích thủy bất lậu: "Chỉ nghe nói là tính tình thế tử thay đổi một ít, không ôn hòa giống như trước kia."
Một giọt nước cũng không để lọt ra ngoài, ý chỉ kín như bưng.
"Không phải đâu." Phùng quản gia sầu muộn không thôi, "Để ta nói rõ ngọn nguồn cho thiếu gia nghe, thế tử có thể sống đến hôm nay, thật sự......Thật sự không dễ dàng."
Chung Uyển trong lòng sốt ruột, nhưng ngoài mặt vẫn như thường, ra vẻ kinh ngạc nói: "Úc tiểu Vương gia phía trên có Hoàng Đế phù hộ, phía dưới có trưởng công chúa cùng Úc Vương gia yêu thương, sao lại như vậy được?"
Phùng quản gia giống như đã bị nghẹn khuất từ lâu, lắc đầu: "Này là chuyện người ở trên, ta nói không được, nói chung là......bây giờ không thể để thế tử rảnh rỗi."
Chung Uyển nhíu mày: "Không thể rảnh rỗi?"
"Thế tử chỉ cần một khắc rảnh rỗi thì chắc chắn sẽ muốn gây chuyện." Phùng quản gia hồi tưởng mấy chuyện trước kia, vẫn còn cảm thấy hốt hoảng, "Hơn nữa, lần nào ngài ấy cũng phải ầm ĩ, đại náo khắp nơi......Mấy năm trước, Hoàng Thượng mang theo mấy tông thân đi săn bắn, trưởng công chúa lo lắng tên lạc đả thương người, không cho thế tử đi theo, ngài đoán xem chuyện gì xảy ra?"
Chung Uyển theo bản năng cảm thấy chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Phùng quản gia chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ, nói: "Thế tử đuổi hết tùy tùng của hắn, không mang cung tiễn, không mang trường đao,chỉ mang theo một cây chủy thủ, tự mình phóng ngựa vào khu vực săn bắn, lúc hắn đi ra......thì toàn thân nhuộm huyết sắc. Cũng may chỉ là bị vài vết thương nhẹ, nhưng không ai biết hắn đơn thân độc mã trong khu vực săn bắn đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết lần đó có phải là nhờ vận khí tốt mà hắn sống sót đi ra hay không."
"Năm ấy phủ công chúa đang cho người tu sửa hoa viên, xây một đài trồng hoa cao ba tầng. Ngày đài được xây xong có Hoàng Thượng tới thăm, trưởng công chúa phải chiếu ứng trong ngoài, không ở bên cạnh thế tử. Cũng không biết thế tử thấy cái gì hay là nghe được cái gì, hắn tự đi lên tầng thượng của đài trồng hoa, ngồi ở bên ngoài tay vịn mà uống say chuếnh choáng! Nếu hắn không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống thì có lẽ đã mất mạng rồi! Trưởng công chúa bị dọa đến thiếu chút nữa ngất đi. Vẫn là nhờ Vương gia chúng ta bình tĩnh, sai mấy thị vệ giỏi phía sau ngài chậm rãi lên lầu, mang thế tử xuống dưới."
"Còn có một lần khác, cũng là thế tử vì không có việc gì làm trong mấy ngày liên tục, nghe nói phủ Ngũ hoàng tử vừa mời một nghệ nhân thuần xà, nên hắn tới phủ Ngũ hoàng tử để xem nghệ nhân thổi sáo ngự xà. Không biết làm sao mà thế tử bắt được con rắn độc kia để đùa nghịch, thế là bị độc vật kia cắn một cái trên cánh tay! May mà xà độc kia không lấy mạng người, thái y cứu trị thích đáng là được, nếu không thì hắn đã......Vì chuyện này mà Ngũ hoàng tử bị Hoàng Thượng khiển trách nặng nề."
"Những việc thế này có nói nữa cũng không hết, thế tử mấy năm nay......lúc nào cũng như bước trên lưỡi đao. Nếu không nhờ Hoàng Thượng cùng trưởng công chúa suốt ngày canh chừng hắn thì không biết còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa. Lúc nào cũng thế......chỉ cần mấy ngày liên tục rảnh rỗi, thế tử tất nhiên sẽ lại thành thế này, lão nô......ngày nào cũng kinh hồn táng đảm."
Chung Uyển gắt gao nắm chặt tay ghế, hít sâu một hơi, tận lực làm ngữ khí của mình tự nhiên một chút, "Úc tiểu Vương gia hắn......không biết quý trọng bản thân tới như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
Phùng quản gia bưng một chén trà lạnh lên uống một ngụm, môi giật giật, vẫn chưa nói câu nào.
"Hôm nay ngài đã tới tìm ta như vậy thì chắc cũng có vài phần tín nhiệm đối với ta." Chung Uyển thấp giọng nói, "Ngài muốn ta giúp, ta tất nhiên không dám chối từ, nhưng ta cũng phải biết nên giúp thế nào chứ?"
"Ngươi cứ tìm chút chuyện cho hắn làm là được." Phùng quản gia vội nói, "Để hắn phân tâm vì ngươi, đừng để hắn có tinh lực tra tấn chính mình!"
Chung Uyển do dự nói: "Ngươi nghĩ......ta có thể khiến hắn phân tâm sao?"
"Có thể!" Phùng quản gia chắc như đinh đóng cột, "Nhất định có thể! Chung thiếu gia không biết đó thôi, thế tử rất quan tâm tới chuyện của ngươi."
Chung Uyển cười gượng, không tin chút nào lời lão nói,"Ngài coi trọng ta quá rồi."
Phùng quản gia vội nói: "Ta nói thật! Thiếu gia có nhớ rõ cái lần mà tên Thẩm tri châu kia vào kinh báo cáo không? Hắn tới phủ mượn bạc, thế tử thật sự đáp ứng thỉnh cầu của hắn! Tuy rằng sau khi tri châu kia đi rồi, tính tình thế tử lại bộc phát, còn mượn cớ mình không thoải mái mà đi tìm Tứ hoàng tử, cùng Tứ hoàng tử cãi một trận. Nhưng ta nhìn ra được, mấy ngày đó, thế tử trong lòng vô cùng vui vẻ!"
Chung Uyển dở khóc dở cười.
Úc Xá ở kinh thành che chắn cho Chung Uyển, cam chịu chuyện tư tình của hai người. Chung Uyển cũng cảm thấy rất khó hiểu. Mỗi khi nhớ tới, trong lòng Chung Uyển vừa chua xót vừa khổ sở, muốn hỏi Úc Xá cho rõ ràng, nhưng rồi lại cảm thấy vô vị.
Tự mình đa tình, hà tất phải như vậy?
Chung Uyển ngước mắt nhìn Phùng quản gia, quyết tâm, "Ta đây cũng có chuyện muốn hỏi......"
Phùng quản gia vội nói: "Thiếu gia cứ hỏi."
Chung Uyển bất chấp tất cả, "Tử Hựu hắn......từng có tình cảm với ta sao?"
Phùng quản gia rụt rè nói: "Năm đó, ngươi cùng thế tử sớm chiều ở chung......thế mà không nhận ra sao? Năm đó thế tử đối xử với ngươi tốt như vậy, tâm tư của hắn rốt cuộc như thế nào......Ngươi thật sự không biết?"
Chung Uyển lắc đầu.
Chung Uyển kỳ thật có hỏi qua Úc Xá.
Lúc ấy Úc Xá mới vừa đẩy lùi được hôn sự, Chung Uyển nói bóng nói gió hỏi Úc Xá, lần này đẩy lùi được, lần sau biết tính sao?
Thiếu niên Úc Xá vẻ mặt hiển nhiên mà nói: "Lần này cả hai bên đều không tình nguyện, tất nhiên muốn đẩy, lần sau nếu gặp người thích hợp thì cưới ngay."
Thiếu niên Chung Uyển nhạt nhẽo đáp: "Ngươi nói phải"
Những lời này Chung Uyển đều khắc sâu trong lòng, từ đó lại không dám nghĩ nhiều nữa.
Trong lòng đều đã rõ ràng, nhưng không biết sao y vẫn muốn hỏi lại một lần nữa, Chung Uyển nói: "Ta phải biết hắn thật sự là có tâm tư kia hay không....thì ta mới......Ta mới kê dược đúng bệnh cho tốt được."
Phùng quản gia cẩn thận suy nghĩ một chút, đập bàn một cái, "Ta cảm thấy là có."
Chung Uyển ngước mắt, Phùng quản gia cũng bất chấp cái gì mà phi lễ không nói, mặt dạn mày dày bảo: "Trong năm đầu tiên ngài rời đi, thế tử có trải qua một đoạn thời gian không tốt cho lắm, cơ hồ là chịu không được nên có một hôm, thế tử uống xong rượu, một mình lẩm bẩm mấy câu, bị ta nghe được."
Chung Uyển gấp gáp hỏi: "Hắn nói cái gì?"
"Hắn nói......"
Thiếu niên Úc Xá đã say khướt, mắt lờ đờ mông lung, ngồi phịch dưới đất, gắng gượng cầm một vò rượu nhỏ tự rót cho mình.
"Không một người nào muốn ta sống......Dưỡng phụ, không thương ta. Mẫu thân, không thương ta......Phụ thân, không thương ta. Sinh mẫu, không thương ta. Huynh đệ, không thương ta. Tỷ muội, không thương ta......" Thiếu niên Úc Xá nuốt xuống một ngụm rượu mạnh, sặc một chút, lại khàn giọng lẩm bẩm, "Quy Viễn......cũng không thương ta."
Phùng quản gia giấu đi mấy câu phía trước, chỉ nói cho Chung Uyển một câu cuối cùng kia.
Phùng quản gia thấp giọng nói: "Lão nô nhớ rõ, tên tự của thiếu gia là Quy Viễn."
Chung Uyển nhắm mắt lại, quay đầu đi, không cho Phùng quản gia thấy vẻ mặt của y lúc này.
Rõ ràng năm đó chính ngươi bảo phải thú thê.
Chung Uyển một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, gật gật đầu.
Phùng quản gia trong lòng chờ mong, nói: "Cho nên ta nghĩ, cái tên thế tử niệm lúc ấy chính là tên của thiếu gia."
"Hơn nữa, hơn nữa!" Phùng quản gia lại nghĩ tới cái gì đó, vội la lên, "Sau đó mấy ngày, ta có nói bóng nói gió với hắn! Ta hỏi thế tử, có phải hắn đang hối hận vì đã thả thiếu gia đi không, có phải vì luôn cùng thiếu gia sớm chiều ở chung mà sinh ra luyến tiếc, thế tử nói......"
Phùng quản gia cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Thế tử lúc ấy vô cùng thất vọng mà nói rằng, "có y thì là phúc phận của ta, mất y thì là số mệnh an bài"."
Vạn niệm câu hôi: một vạn câu đều xui xẻo, ý chỉ tuyệt vọng / thất vọng đến tột cùng.
"Đắc chi ta hạnh, thất chi ta mệnh": nguồn gốc từ câu nói của nhà thơ Từ Chí Ma đầu thế kỉ , mang ý là: Biển người mênh mông tìm một tri kỉ duy nhất, tìm ra thì đó là hạnh phúc của ta, tìm không ra thì đó là số mệnh của ta.
"Hắn lại nói, "có một số việc từ đầu đã định sẵn là phải chôn giấu trong lòng cả đời, không thể bộc bạch với ai"."
"Hắn như thế, mà ngươi cũng thế."
Phùng quản gia ngừng một chút, lắp bắp: "Mấy ngày sau đó, liền có tin tức truyền đến......về chuyện ngươi bị một người nọ bắt ở Kiềm An, ngươi liền nói cho họ biết chuyện giữa ngươi và thế tử."
Chung Uyển thu hồi đau đớn trong lòng, ho khù khụ, phải bưng chén trà lên uống một ngụm.
Phùng quản gia sợ Chung Uyển cho rằng mình đang châm chọc hắn, vội nói: "Thiếu gia đừng hiểu lầm, nhờ mấy lời đồn đãi đó mà tinh thần thế tử tốt hơn nhiều!"
Chung Uyển dựa vào thời gian Phùng quản gia nói mà tính nhẩm lại, kinh sợ phát hiện, hóa ra lúc đó cả y lẫn Úc Xá đều phải chịu đựng quãng thời gian khổ sở nhất.
Trời xui đất khiến, hai người, một người trong kinh thành, một người ngoài Nam Cương, thế nhưng lại nương tựa lẫn nhau mà gắng gượng sống sót.
Chung Uyển thấp giọng nói: "Ngài muốn ta làm gì thì cứ phân phó cho ta, ta tuyệt sẽ không chối từ,"
Phùng quản gia đại hỉ nói: "Vậy là ngươi đáp ứng rồi? Trước mắt sẽ không trở về Kiềm An nữa?"
Chung Uyển gật đầu: "Trước khi chắc chắn hắn không xảy ra việc gì, ta sẽ không đi."
"Chỉ có điều..... Úc tiểu Vương gia lúc trước dù có tình cảm với ta hai ba phần, thì chưa chắc hiện tại hắn vẫn như vậy" Chung Uyển hít sâu một hơi, nói, "Sau này nếu ta có đùa giỡn hơi quá trớn, thỉnh ngài niệm tình năm đó mà cầu Úc tiểu Vương gia lưu cho ta toàn thây."
Phùng quản gia thống khoái nói: "Tất nhiên rồi."
......
Ngày hôm sau, Úc Xá chỉ vừa dùng xong điểm tâm, nhìn Phùng quản gia với ánh mắt không tin nổi, "Ngày hôm qua ngươi đi tìm Chung Uyển? Lúc đã hơn nửa đêm?"
Phùng quản gia lo lắng, thập phần phòng bị mà đáp, "Vâng"
"......" Úc Xá nói, "Ta kêu ngươi đi tra xét, ngươi trực tiếp gặp y hỏi thẳng mặt?"
Phùng quản gia liều mạng, "Ta cảm thấy thế tử sốt ruột muốn biết, nên trực tiếp gặp y!"
Úc Xá nhất thời nghẹn lời.
Úc Xá nghi ngờ mình đã lây bệnh điên cho Phùng quản gia.
"Vậy......" Úc Xá một lời khó nói hết nhìn Phùng quản gia, "Vậy y nói thế nào? Có phải y cảm thấy cả ta và ngươi đều điên hết rồi?"
Phùng quản gia lau mồ hôi: "Không có, Chung thiếu gia nói, nói......nói......"
Úc Xá cảm thấy Phùng quản gia thật khó hiểu, không kiên nhẫn la: "Nói cái gì?!"
Phùng quản gia bán mạng, lớn tiếng nói: "Chung thiếu gia nói! Từ lúc y hồi kinh, thế tử đối với y không gần không nóng, không hề nhớ đến tình nghĩa năm đó. Tâm y bây giờ như tro tàn, buông xuôi mọi thứ, muốn thú hơn mười tiểu thiếp thông phòng, khiến cả khắp thiên hạ này đều biết biệt viện Úc Vương phủ ta bạc tình bạc nghĩa!"
Con ngươi Úc Xá hơi hơi phát run, bên trong còn mang theo vài phần huyết sắc.
Úc Xá giận tới mức cười phá lên: "Hắn cảm thấy ta đối xử với hắn không gần không nóng? Được......Được lắm, ta đây sẽ cho hắn biết cái gì gọi là "gần", là "nóng"."