Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

chương 7: 7: ấu thơ thập nhất biết cả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thật ra Tiết Tử Dung đã nghĩ kĩ rồi.

Dù cho sau này nó có quay về nhà họ Tiết thì nó cũng sẽ giữ mối liên hệ với núi Thúy Vi này, huống hồ Ly Tương xét về mặt tuổi tác hay bối phận đều có thể tính là trưởng bối của nó.

Hầu hạ, phụng dưỡng trưởng bối quả thật là chuyện nên làm, cũng là chuyện nó có thể làm.

Ly Tương nhìn vị tiểu sư đệ hiếu thảo này bằng ánh mắt không thể tin, hắn cười khô khốc mấy tiếng rồi nói: "Không cần đâu."

Để chưởng giáo hầu hạ thế sao hắn nhận nổi.

Tiết Tử Dung trịnh trọng gật đầu: "Cần chứ.

Sau này đệ sẽ nói cha báo đáp cho mọi người."

Trẻ con thật là sinh vật nhớ ăn không nhớ đòn.

Dù cho nó từng tức giận vì rõ ràng Ly Tương thấy nó bị ức hiếp cũng chẳng giúp thì chỉ qua một đêm, trong đầu nó chỉ nhớ tới những chuyện tốt mà Ly Tương đã làm cho mình.

Nhưng nghe đến đây thì Ly Tương chẳng cười nổi nữa.

Hắn đẩy bát cháo nóng sang cho Tiết Tử Dung rồi nói: "Ăn đi.

Chuyện sau này về sau hãy nói."

Nhìn Tiết Tử Dung ngoan ngoãn múc từng thìa cháo, lòng Ly Tương lại khó tả, hắn chẳng biết làm sao phải nói ra chuyện này.

Sáng sớm nay hắn đã đi tới trấn Kiều theo lời dặn của Ly Nguyên Thượng.

Chẳng mất bao nhiêu công sức đã hỏi thăm ra chỗ cần tìm: Một gia đình giàu có bị ngộ hại ở đây, bọn họ còn dẫn theo trẻ con, đứa bé đâu tầm năm, sáu tuổi.

Rất nhanh đã có đáp án.

Đó là chuyện của vài tháng trước.

Khi đó có một nhóm người thoạt nhìn rất giàu có đi ngang qua, theo cùng họ là hai người phụ nữ lớn tuổi, dường như cũng là hai người có quyền lên tiếng nhất trong số người đó.

Lúc bọn họ đến đây còn dắt theo đứa trẻ.

Nhưng trong nhóm người đấy cũng không có ai ăn vận quý trọng như đứa trẻ đó kể cả hai người phụ nữ kia nên mọi người đoán đó hắn là bà vú dẫn theo công tử nhỏ trong nhà đến nhà người thân.

Bọn họ vốn thuê phòng ở nơi sang trọng nhất trong trấn, chỉ là không ai hiểu tại sao chỉ qua một đêm bọn họ lại phơi thây trong miếu hoang.

Xác chết được người dân an táng ở nghĩa trang bên ngoài trấn, chỉ là trong số đó chẳng ai thấy thi thể đứa bé kia.

"Chắc là bị bắt đi hoặc là…"

Chẳng bao lâu sau, thông qua lời kể đó, hắn đã tìm tới ngôi miếu hoang ấy.

Mặc dù người đã được chôn cất cả rồi nhưng vết tích còn sót lại hết sức rõ ràng.

Ngôi miếu hoang ấy cũng chả có ai để tâm lau dọn nên mùi máu tanh dù đã nhạt đi nhưng với tu sĩ như hắn thì thật gai mũi.

Ly Tương bịt kín mũi đi dò xét xung quanh.

Cảm giác linh lực va chạm vẫn còn vương chút ít lẫn với mùi máu.

Quả nhiên...

Gia đình giàu có đi xa như vậy thì thường tìm tu sĩ theo hộ tống.

Ly Tương cảm nhận được tu vi trong linh lực ấy không tệ, thậm chí tu vi cảnh giới còn vượt qua cả hắn nữa.

Nếu đã như vậy thì đây không thể nào là cướp bóc bình thường được cả.

Thế nhưng kiểu cha mẹ nào sẽ để bà vú đưa đứa trẻ bé tí lên đường mà không đi theo chăm sóc kia chứ?

Là kiểu cha mẹ đưa con mình đi chạy trốn.

Bà vú bị git chết, Tiết Tử Dung lưu lạc tới thành Thái Thương cách đó hai mươi dặm mấy tháng ròng mà không ai hỏi tới, tìm tới, vậy thì e là sẽ mãi mãi chẳng còn ai hỏi đến nữa.

Sau khi Ly Tương xóa sạch dấu vết còn sót lại ở miếu hoang thì hắn đến khu nghĩa trang thắp cho những người vô tội kia một nén nhang.

Hắn không cần biết lý do gì mà Tiết Tử Dung bị truy sát, hắn chỉ biết là những người này chắc chắn là ma chết oan.

Hơn nữa một đứa trẻ mà có thể thoát khỏi nanh vuốt cái chết thì hoặc là vận số nó quá tốt hoặc là người khác đã tranh đoạt mạng sống cho nó trong đường tơ kẽ tóc.

Mà người may mắn thì sao có thể nếm trải bi kịch ở cái tuổi vô tư này đây.

Giờ đây nhìn nó ăn từng thìa cháo, lòng còn suy nghĩ tìm cách báo đáp, không hiểu sao Ly Tương thấy chua xót.

Nhưng thật ra đêm qua sau khi Tiết Tử Dung ngủ say thì Ly Tương có quay lại chỗ Ly Nguyên Thượng báo chuyện Bạch Hạc bảo mình dẫn tiểu sư đệ đi làm lệnh bài đệ tử ngay trong đêm.

Đúng lúc ấy là vừa qua khỏi giờ Tý, thần thức của Ly Nguyên Thượng bỗng nhận được tin tức truyền đồng loạt: Họ Tiết ở Phù Lê châu đổi chủ.

Giờ Tý: Từ giờ đêm đến giờ sáng.

Tin tức truyền đồng loạt là phương pháp truyền tin bằng thần thức thông dụng nhất ở Đại Địa này khi cần thông báo rộng rãi một việc đến các môn phái tu đạo.

Tin tức được truyền vào thời gian này thì hẳn là vừa trải qua một trận chiến dữ dội.

"Song thân của nó không còn nữa." Ly Nguyên Thượng nói sau khi nhìn vào tin tức đó.

Ly Tương giật mình, hắn hỏi: "Ý người là…"

"Họ Tiết ở Phù Lê châu mấy năm nay vẫn xảy ra xung đột ngấm ngầm, đây là bí mật không ai không biết.

Bây giờ hẳn là đã xác định được ai nắm lấy tộc họ này." Nguyên Thượng chân nhân nói vội, "Trước kia vẫn do nhánh của Tiết Văn Nhiên, cũng tức là phụ thân của Thập Nhất nắm quyền.

Ly Tương ơi là Ly Tương, con ra ngoài nhặt sư đệ lại nhặt ngay hòn than nóng này về cho chúng ta."

Ly Tương thè lưỡi ra làm mặt quỷ: "Hẳn là Bạch Hạc nhìn ra điều này mới hối thúc con làm lệnh bài đệ tử cho đệ ấy ngay trong đêm."

Tiết Tử Dung trở thành đệ tử nội môn đỉnh Túc Phong trước khi Tiết Văn Nhiên chết thì có thể dùng danh nghĩa Tiết Văn Nhiên để giữ lại người.

Sau này có kẻ nào đến đòi người cũng không thể ầm ĩ cưỡng ép, vì dù sao tin tức truyền ra cũng chỉ là gia chủ chết bất đắc kỳ tử chứ không phải do tranh đoạt gì cả.

Họ Tiết nếu như còn muốn đứng vững ở Phù Lê châu và huyền môn thì sẽ ra sức phớt lờ chuyện tranh đoạt này.

"Ta còn bảo con nhặt đâu ra hạt giống tu đạo tốt đến vậy, hóa ra là thần đồng nhà họ Tiết."

Ly Nguyên Thượng thở dài.

"Sư phụ cũng đã khen đệ ấy là hạt giống tốt rồi, mà dù sao sư phụ cũng đã thu nhận đệ tử, người không thể phủi tay để mặc đệ ấy bị đưa về Phù Lê.

Con còn trông mong đệ ấy lên làm chưởng giáo."

Hắn ngồi xếp bằng xuống đất, vẻ ngang ngược như muốn nói nhận cũng nhận rồi, người không được bỏ.

Ly Nguyên Thượng bước đến sờ đầu chó của đại đệ tử nhà mình, người này thở dài thêm cái nữa, nói: "Con thật biết tìm việc cho sư phụ."

"Dù sao sư phụ cũng quen phụ thân đệ ấy, nhận đệ ấy làm đệ tử cũng chẳng xấu đâu." Ly Tương nói thêm, "Dù sao con cũng làm lệnh bài đệ tử rồi đấy."

Ly Nguyên Thượng nói: "Con toàn ép người vào thế đã rồi.

Mà ta cũng không nói sẽ đuổi đi, con lo cái gì.

Chả lẽ con thật sự không muốn làm chưởng giáo à?"

Ly Tương bật cười: "Sư phụ tha cho con đi, tấm thân này của con còn không biết kéo dài được đến khi Thập Nhất trưởng thành không nữa là."

"Nói bậy!" Ly Nguyên Thượng quát.

Sau đó chừng như thấy mình nóng nảy quá, người bỗng nói bằng chất giọng cố không quá gay gắt hay trách cứ: "Tô Mộc đang phối thuốc mới, ngày mai sư phụ bảo nó đưa sang.

Đợi vài năm nữa bí cảnh Lạc Nguyệt mở ra, sư phụ tới đó tìm thảo dược nữa là sẽ chữa khỏi.

Ngoan, về ngủ đi, mai đi tới trấn Kiều thay sư phụ."

Ly Tương chẳng có ý kiến gì.

Dù sao bí cảnh Lạc Nguyệt mở bao năm rồi cũng có tìm thấy được gì đâu, lẽ nào lần tới lại thấy được chứ.

Nhưng ngay khi hằn đứng dậy, còn đang loay hoay phủi bụi trên quần áo mình thì Ly Nguyên Thượng lại nói: "Con đừng sợ."

Ly Tương không quay lại, hắn chỉ mỉm cười rồi nói với sư phụ mình: "Con không sợ."

Nói xong thì đi ra ngoài.

Ly Nguyên Thượng biết nói nữa cũng vô nghĩa lắm nên chỉ đành báo với đại đệ tử của mình: "Thập Nhất đã tận mắt thấy cảnh hôm đó."

Ly Tương hơi khựng lại nhưng chỉ chốc sau hắn đáp nhanh: "Con biết rồi!"

Bây giờ nhìn dáng vẻ vô tư của Thập Nhất, hắn không biết nên báo tin này thế nào.

Lần lữa mãi, cuối cùng vẫn là không nói.

"Đệ ấy còn quá nhỏ.

Chỉ sợ sống là gì mà chết là gì cũng không biết.

Đợi một thời gian nữa vậy." Hắn nhủ thầm.

Chỉ là lần đợi này là đợi hết ba năm.

"Lát nữa huynh dẫn đệ ra suối tắm." Ly Tương nhìn Tiết Tử Dung chậm rãi ăn uống thì nói, "Suối linh của đỉnh Túc Phong chúng ta, ngâm vào có ích lắm, sẽ giúp đệ nhanh cao lên đó."

Tiết Tử Dung: "..."

Tiết Tử Dung không phản đối dù nó chưa bao giờ ngâm mình vào suối cả.

Huống hồ đầu xuân còn rét mướt thế, hẳn là sẽ rất lạnh.

Nhưng nó nghe theo sư huynh.

Chứ không phải vì nó muốn mình có thể cao lên một cách nhanh chóng.

Linh tuyền bắt nguồn từ trên đỉnh Túc Phong.

Nơi ấy quanh năm rét căm ấy vậy mà dòng suối này chẳng bao giờ kết băng hay khô cạn, nó cần mẫn chảy qua chính điện của Ly Nguyên Thượng trước khi đổ vào Phù Uyển Cư rồi phân vào từng viện của mười đệ tử ở đây.

Nước linh tuyền rẽ đến đây không biết đã qua bao tầng mà còn lạnh kinh người thì không biết trên đỉnh núi ấy sẽ ra sao.

Ly Tương chưa bao giờ bế quan nơi ấy cả nên hắn không hiểu, nhưng Nhị sư đệ của hắn từng theo sư phụ lên ấy bế quan, về sau kể với bọn hắn là so với nơi đỉnh núi thì trong viện của mọi người là nước sôi sùng sục.

Dĩ nhiên hắn cũng không có ý định để tiểu sư đệ này chịu tội nên lúc tới gần suối linh hắn đã dùng linh lực giúp Tiết Tử Dung chắn lại cơn lạnh.

Hắn chỉ muốn giúp tiểu sư đệ mình tắm rửa, giũ sạch bụi trần mà thôi.

Nhác thấy nước ở đây ấm áp đến vậy, đứa trẻ như Tiết Tử Dung cũng không khỏi thích thú, thậm chí nó còn không sợ mà nhảy nhót khắp nơi.

Ly Tương thì sợ nó giẫm lên đá trượt chân nên phải đuổi theo trông.

Suối linh chảy vào đây bị đá tảng quây lấy thành một ao nước rộng đủ cho mấy người vào ngâm, cách đó không xa còn có một hang đá, dường như nước ở đây là chảy từ hang đá ấy ra.

Bấy giờ Ly Tương đã đuổi kịp Tiết Tử Dung, hắn bế tiểu sư đệ đứng trên bệ đá bằng phẳng để c ởi đồ giúp nó.

Tiết Tử Dung vẫn còn đang tò mò nhìn hàng đá ấy hồi lâu.

Thấy nó hiếu kỳ đến vậy, Ly Tương bèn giải thích: "Trong đó lạnh hơn ngoài này một chút, thi thoảng sư huynh vào đó bế quan."

Tiết Tử Dung cũng không biết mình đã có linh khí bảo hộ nên cũng không hiểu lạnh hơn một chút là lạnh ra sao, còn đang hí hửng nhìn ngó xung quanh thì Ly Tương bỗng kêu lên: "Sao trên người đệ lại có nhiều vết thương đến vậy?".

Truyện Chữ Hay