Nắm Đấm Nho Nhỏ

chương 60: phiên ngoại 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dẫn theo một cô gái có hơi phiền phúc, Thi Minh suy nghĩ đến đôi giày dưới chân cô, sau đó giảm tốc độ đi tới phòng huấn luyện.

Anh vừa bước vào cửa, bầu không khí trong phòng huấn luyện vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, các đội viên nhanh chóng nín thở đứng thành một hàng.

“Chào huấn luyện viên……”

Thi Minh hơi gật đầu, lấy ra một bảng kế hoạch huấn luyện, bắt đầu xác định tiến độ huấn luyện của tuần này.

Hai đội viên khác mới đến đội quán quân, đều là hạt giống tốt được tuyển chọn kỹ càng từ trong đội quốc gia và đội tỉnh, một trong số đó là nữ, mới 24 tuổi. Trừ Đào Tinh Úy ra thì đây là nữ quyền thủ thứ hai được bước vào đội quán quân, cô gái nhỏ vừa tiến vào đội quốc gia nên có thể chưa thích ứng được, rất nhiều việc cần huấn luyện viên anh chỉ bảo nhiều một chút.

Anh đặc biệt gọi hai đội viên mới ra, nghiêm mặt dặn dò vài câu.

Hai đội viên này vốn lòng đầy mong mỏi đi qua để được chỉ dạy, lúc đi ra thì gương mặt tẻ con đầy vẻ buồn nản, nặng nề khác thường.

Thi Minh chính là một huấn luyện viên giỏi nhất ở việc gây sức ép cho vận động viên, nhất là sức ép về mặt tinh thần, mỗi lần đội viên chỉ cần anh dạy dỗ một câu, nếu như không nghe lời thì còn có quyền tự chủ.

Duy có Đào Tinh Úy chuyên gia bằng mặt không bằng lòng với anh ra, nha đầu này ở trước mặt lãnh đạo và huấn luyện viên đều giống như nhau, vừa xoay lưng đi thì đã có cách nghĩ riêng của mình, đến mức khi Thi Minh vừa làm huấn luyện viên đều phải sát sao để ý cô.

Giống như lúc này vậy — —

Thi Minh chỉnh sửa một vài động tác của đội viên mới xong, lại liếc mắt nhìn về phía vị trí của Đào Tinh Úy.

Quyền của cô rất đẹp, linh hoạt, với trình độ này căn bản không cần có người ở bên cạnh nhắc nhở cô nữa, thậm chí cũng không cần huấn luyện viên vạch kế hoạch huấn luyện cho cô, tự cô có thể xử lý tốt mọi thứ.

Nhưng mỗi lần anh tập hợp huấn luyện xong đều đứng ở trong góc nhìn cô luyện quyền, gần như đã thành một loại thói quen của anh, đổi tư thế đổi vị trí đứng đều không thoải mái.

Ngôn Tiêu chỉ mang theo lòng hiếu kỳ đứng ở cửa phòng huấn luyện, lén lút nhìn tình hình bên trong. Đọc Full Tại

Cô thấy bóng lưng cao lớn của Thi Minh không nhúc nhích tí nào, lại không hiểu sao đứng đó mỉm cười.

Lần đầu tiên cô gặp anh, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất có vị đàn ông, mặt mũi coi như đẹp trai, so ra khác với những người đàn ông có gương mặt đẹp đẽ trong giới giải trí.

Nhưng ở chung một đoạn thời gian, cô mới bất ngờ phát hiện vẻ đẹp trai trên người đàn ông này, chính là loại không thể bắt trước theo.

Nhất là bộ dáng lúc anh chỉ dạy vận động viên vừa rồi, cô chẳng những không cảm thấy anh đáng sợ, ngược lại còn cảm thấy người đàn ông với vẻ lạnh lùng không vụ lợi này, thật ra cũng có một mặt chủ động.

Cô thò đầu vào thêm một chút, thông qua tầm mắt của anh nhìn thấy Đào Tinh Úy ở đối diện anh.

Ngôn Tiêu hơi ngẩn người chốc lát, không tự chủ nghiêng đầu đi qua nhìn ánh mắt của Thi Minh.

Ánh mắt đó không có loại sắc bén giống như ngày thường, nhưng không biết có phải do ánh đèn hay không, ẩn dưới đáy mắt anh có nhiều thêm một chút quan tâm khác thường.

Cô hơi cụp mi xuống, trong lúc ngẩn người, thì có vài đội viên đang nghỉ ngơi nhận ra cô, lớn giọng hô ra tiếng.

“Ngôn Tiêu!! Thật sự là Ngôn Tiêu!”

“Cmn, thật đó…… Ngôn Tiêu là nữ thần của tôi!”

“Đang có tiết mục gì đến đội quốc gia chúng ta quay sao? Nữ thần lại có thể đến xem chúng ta này!”

“Ngôn Tiêu cho tôi xin chữ ký đi, khà khà, hay là ký lên găng tay đấm bốc của tôi này!”

……

Thi Minh nghe được tiếng ồn, quay đầu lại thì thấy Ngôn Tiêu giống như một con gà nhỏ bị đám đông vây quanh, không khỏi nhíu mày lại sau đó chắp tay sau lưng đi qua đó.

Anh hắng giọng, mắt đầy vẻ hung ác bắn về phía mấy đội viên đó.

Không cần anh mở miệng nói gì, mấy người đó đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng chuồn vào.

Ngôn Tiêu còn ngoan ngoãn ở đó cầm bút ký tên lên găng tay cho người ta, trên găng tay chỗ lồi chỗ lõm không bằng phẳng, dùng bút ký tên lên đó cũng không viết được chữ đẹp, cô viết rất tốn sức, chỉ có thể viết từng nét từng chữ.

Không dễ gì mới viết xong, lúc cô ngẩng đầu mới phát hiện người đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một mình Thi Minh đang đứng trước mặt mình.

Cô ngại ngùng đưa chiếc găng tay đó qua thì bị Thi Minh cầm lấy, sau đó ra sức ném vào gáy của đội viên vừa rồi nhét găng tay cho cô.

“Người ta ký tên cho cậu rồi thì đánh cho tốt vào, bây giờ là thời gian huấn luyện!”

Giọng nói của anh rất nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ném chiếc găng tay đó đi, nặng đến mức khiến người nghe không khỏi dựng đứng lông tơ.

“Dạ…… huấn luyện viên!”

Ngôn Tiêu thấy anh hung dữ như vậy, cũng bị hù sợ, không khỏi rụt đầu lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Giống như bản thân mới là kẻ đầu têu cản trở đội viên của anh huấn luyện.

Nhưng giây tiếp theo, Thi Minh chỉ thở ra một hơi, đè thấp giọng nói chỉ đủ cô nghe: “Xem cũng đã xem rồi, em lên xe trước đợi anh đi.”

Giọng nói đã trở lại bình thường, chuyển đổi cũng vô cùng nhanh.

Còn tiện tay nhét chiếc chìa khóa xe vẫn còn độ ấm vào tay cô.

Ngôn Tiêu nhìn chiếc chìa khóa đó, ngẩn người giây lát, lại gật gật đầu: “Vậy thì em lên xe trước đợi anh……”

Thi Minh đưa mắt tiễn cô đi khỏi phòng huấn luyện, quay đầu thì phát hiện tất cả đội viên dường như đều đang lén lút đánh giá sắc mặt của mình.

Anh biết những nguoiwg này đều đang nghĩ gì, chỉ là không dám hỏi trước mặt anh.

Trong đây chỉ có một mình Đào Tinh Úy biết chuyện, cô chỉ cho anh một nụ cười kiểu “em biết rồi”, sau đó tiếp tục huấn luyện.

Vừa đến tám giờ.

Hôm nay là lần đầu tiên Thi Minh không ở lại thêm giờ huấn luyện cho các đội viên, tập hợp nói một vài nội dung cần chú ý xong thì để cho bọn họ giải tán tự do hoạt động hoặc là huấn luyện.

Giờ nghỉ ngơi này đối với Đào Tinh Úy mà nói đến quá sớm, hôm nay Tần Thận cũng ở y đội tăng ca, cô dứt khoát ở phòng huấn luyện nhiều thêm một chút.

Trương Lai Siêu và Vưu Bân là hai người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bèn dẫn theo một tiểu sư đệ mới đến hỏi thăm tin tức.

“Đào Đào, em có nhìn thấy nữ ca sĩ đó nhìn huấn luyện viên chúng ta không? Trông hình như có quan hệ gì đó với huấn luyện viên chúng ta nhỉ.”

Đào Tinh Úy chảy mồ hôi như mưa, đánh thêm hai quyền nặng lên bao cát, vừa ra quyền vừa nói: “Cả cái này cũng bị anh phát hiện ra?”

“Đó là đương nhiên, bởi vì anh thấy lúc huấn luyện viên đối mặt với cô ấy, người dám nhìn vào mắt huấn luyện viên chúng ta không nhiều, là con gái càng ít, em là một trong số đó đấy.”

Trương Lai Siêu đánh giá Đào Tinh Úy một cái: “Đào Đào, nói vậy, là em biết chút gì đó rồi phải không?”

Cô trừng to mắt, nhịn xuống tin bát quái căng đầy trong bụng.

Tin bát quái này không chỉ làm nổ tung đội quốc gia bọn họ, nếu một khi lỡ miệng nói ra, nói không chừng ngày hôm sau sẽ dẫn đầu hotsearch.

Cô đã từng cảm nhận qua “sức hấp dẫn” của cái gọi là hotsearch này.

Cô nghĩ bản thân tốt xấu gì cũng đã kết hôn rồi, phải học theo ông xã nhà mình làm một người thành thục chính chắn.

Thế là, ngửa mắt nhìn lên trên.

“Em không biết, sao em có thể biết chứ?” Đọc Full Tại

Mấy đôi mắt bám chặt Đào Tinh Úy không buông, đều đang viết tin mới lạ.

Nghe giọng điệu của cô, rõ ràng chính là đã biết một chút tin vẻ hè mà bọn họ không biết rồi.

Đào Tinh Úy hết nói nổi, cuối cùng đành phải ôm bao cát dừng lại, “Các anh muốn thì đi hỏi huấn luyện viên ấy, đây là bí mật của anh ấy, em không rõ lắm đâu……”

Vừa nói xong, thì phát hiện bản thân đã lỡ lời rồi, bèn tiếp tục vung quyền, làm như bản thân chưa nói gì cả.

“Bí mật??”

“Ý em là giữa huấn luyện viên chúng ta và cô ca sĩ Ngôn Tiêu đó…… có bí mật?!”

“Sư huynh, các anh nói giữa họ có bí mật gì?”

“Một nam một nữ, nghề nghiệp lại khác nhau, nhưng tuổi tác thì phù hợp, em cảm thấy có thể là bí mật gì?”

……

Thi Minh từ phòng huấn luyện đi ra, thì đi thẳng về phía bãi đỗ xe.

Ngôn Tiêu đang ngồi trên ghế phó lái, xem ra là nhàn rỗi phát chán nên lấy một chiếc kính nhỏ và son môi đang chậm rì rì trang điểm lại.

Lớp trang điểm của cô được phủ rất nhạt, nhưng nhìn tổng thể vẫn vô cùng xinh đẹp.

Thấy Thi Minh đến rồi, cô lập tức buông đồ trên tay xuống bỏ trở lại vào túi.

Thi Minh ngồi vào xe, nhìn cô một cái, nói: “Đợi lâu rồi.”

Đột nhiên lại khách sáo như vậy.

Ngay cả bản thân anh cũng thấy không quen.

Ngôn Tiêu khẽ ho nhìn qua anh, cười hiền, “Cũng không lâu lắm.”

Thi Minh cũng không biết nên nói gì tiếp, tra chìa khóa xe vào, lái xe rời khỏi bãi.

“Đưa em về nhà nhé?”

“Ừm, được.”

Ngôn Tiêu cẩn thận gật đầu.

Cô quay đầu nhìn ánh đèn không ngừng lướt qua trên mặt anh, chiếu rõ râu và lỗ chân lông trên mặt anh, giống như thượng đế dùng cây dao năm tháng để lại dấu vết trên mặt anh, đều đẹp đẽ hài hòa như vậy.

Trong nhất thời cô nhìn đến thất thần.

Vừa vặn gặp ngay đèn đỏ, Thi Minh đột nhiên quay đầu qua, nhìn thấy Ngôn Tiêu đang vô cùng nghiêm túc nhìn mình.

Anh ngây người một lúc, “Trên mặt anh có gì sao?”

“Không……”

Ngôn Tiêu vội vàng xoay đầu đi, tầm mắt nhanh chóng chuyển nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ngón tay của Thi Minh ở trên vô lăng gõ nhẹ hai cái.

Bầu không khí trong xe im lặng vài giây.

Ngôn Tiêu lại nói: “Vừa rồi em chỉ đang nghĩ, lúc anh còn trẻ sẽ có dáng vẻ gì?”

Câu hỏi này không được lịch sự lắm.

Nhưng Ngôn Tiêu vừa nói ra, không biết sao lại đổi thành một cách biểu đạt tốt hơn.

Thi Minh vừa nghe thì cảm thấy hơi lạ, nhíu mày lại, nói: “Xưa kia anh cũng là một vận động viên, trên mạng có lẽ vẫn còn tìm được những video trước kia anh thi đấu.”

“Ồ.”

Kiểu miệng của Ngôn Tiêu rất tròn, tiếng “ồ” này nuốt trở vào trong bụng lại nói một cách ngoan ngoãn: “Vậy buổi tối trở về em sẽ xem.”

“Tùy em……”

Bầu không khí không hiểu sao càng ngại ngùng hơn.

Thi Minh cũng không nói được là tại sao, trước đó cùng nha đầu này ở bên nhau, hình như không có cảm giác này.

Rất nhanh Thi Minh đã đưa Ngôn Tôn đến dưới lầu chung cư cô ở.

Trước lúc xuống xe, Ngôn Tiêu còn lấy trong túi xách ra môt chiếc mũ đánh cá và khẩu trang, che mặt kín mít.

“Em đã về đến nhà rồi, còn làm gì?”

Ngôn Tiêu: “Sợ có chó săn núp đâu đó gần nhà em, gần đây có nhiều phương tiện truyền thông đang muốn đào đối tượng kết hôn của em.”

Thi Minh ho một tiếng, anh không hiểu chuyện trong giới giải trí lắm, nên không có đánh giá gì.

Sau khi Ngôn Tiêu xuống xe, cũng không vội đi lên lầu chỉ đứng ngoài cửa xe của anh, không nhúc nhích.

Anh nhìn cô, hỏi: “Lại làm sao vậy?”

Ngôn Tiêu không biết mở miệng thế nào, nghĩ ngợi một lúc, lại nói: “Thi Minh, hay là buổi tối anh đừng đi nữa, ở chỗ em đi?”

“Khục khục khục khục……!”

Thi Minh cho rằng tai mình nghe lầm rồi.

Một cô gái lại có thể chủ động mời mời về nhà cô ấy qua đêm.

“Không sợ chó săn sao?”

Ngôn Tiêu cũng cảm thấy hơi ngại, dùng khăn quàng chỗ che kín mặt mình chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo, lẩm bẩm: “Không phải anh đã nói, chúng ta…… là vợ chồng rồi sao, vợ chồng chẳng lẽ không nên ở cùng nhau sao? Mấy lần trước chúng ta gặp mặt, cả hai luôn không có thời gian gần nhau, thật ra em luôn muốn nói với anh rằng……”

“Chúng ta, có phải nên…… làm chút chuyện mà giữa vợ chồng nên làm không?”

Trên logic thì không sai.

Thi Minh không muốn thừa nhận, cũng không thể phủ nhận đã bắt đầu quen với sự thật anh và vị đại minh tinh này đã lãnh chứng.

Nói theo góc độ pháp luật, họ đã là vợ chồng hợp pháp rồi.

Nhưng.

“Chúng ta vẫn chưa quen thuộc đến mức đó đúng không?”

Lời này rất đáng đánh đòn.

Bản thân anh đã muốn rút tay của mình ra, nhưng cmn đã kết hôn với người ta rồi, nói thật thì dù không quen thuộc cũng phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng.

Lại có thể để người ta chủ động nhắc chuyện này.

Nhưng trước giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện ở cùng với một người phụ nữ, trong nhất thời trong lòng khó mà bước ra khỏi cái hố này.

Phải biết từ nhỏ anh đã xa rời quê hương đến đây đấm bốc, trước kia còn đi một chuyến đến Mỹ, thật ra tiền tiết kịp trong tay nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, kỳ thật tiền mua một căn nhà bình thường một phòng khách ba phòng ngủ vẫn có.

Nhưng anh một mình đi đi về về, chuyện tình cảm luôn chưa chắc chắn, nên chỉ luôn ở trong gian phòng ký túc xá nhỏ ở đội quốc gia không có chuyển đi.

Đến nay dưới danh nghĩa anh chưa có một căn nhà nào.

Cho dù trong lòng anh từng để tâm một người, nhưng chưa từng nghiêm túc nghĩ qua làm thế nào để sớm chiều ở chung với một cô gái.

“Ồ……”

Ngôn Tiêu cũng không biết nên nói gì tiếp theo.

Hai tay cô cầm lấy túi, hốc mắt không khỏi đỏ lên, sau đó vội vàng giẫm giày cao gót chạy đi.

Thi Minh nặng nề thở ra một hơi, im lặng một lúc thì xoay đầu xe, định rời khỏi đây.

Nhưng lái chưa được bao xa thì từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Ngôn Tiêu ngã ở bên trên.

Anh dừng xe ở giữa đường rồi vội vàng xuống xe, thì nhìn thấy gót giày của Ngôn Tiêu đã bị gãy rồi.

Sắc mặt của anh lúc này không được tốt lắm, chỉ nói một câu: “Em gấp cái gì?”

Lời này hôm nay anh đã nói với cô rất nhiều lần rồi.

Duy chỉ có lần này là khá đúng.

Ngôn Tiêu không hiểu sao lại thấy tủi thân, đi xoa mắt cá chân của mình, rồi giơ tay túm lấy quần áo của anh muốn mượn sức bò dậy.

Thi Minh thở dài một hơi, trực tiếp kéo tay cô để cô câu lấy cổ mình đứng dậy.

Vừa mới đứng vững, Thi Minh đã ôm cô lên, “Căn nào là của em?”

Ngôn Tiêu ngây người, giơ tay chỉ nghiêng về phía đối diện.

Thi Minh ôm cô đi về phía đó.

Đi vào thang máy, anh mới thả cô xuống, thấy trên mu bàn chân của cô sưng to lên rồi.

Anh đứng ở ngoài thang máy, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, nhún vai một cái như nghĩ ra cái gì, cuối cùng vẫn giơ tay ra lại đi vào thang máy.

Ngôn Tiêu thấy anh trở lại, cũng hơi kinh ngạc.

“Anh……”

“Buổi tối để anh ở cùng em vậy.”

Lúc Thi Minh nói câu này tuy giọng nói của anh vẫn bình tĩnh, nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng bản thân hoảng hốt cỡ nào.

Ngôn Tiêu nuốt lời muốn nói trở vào, mặt bắt đầu đỏ ửng, quên cả việc ấn tầng lầu.

“Nhà em ở lầu mấy?” Anh hỏi.

“Mười bảy……”

Thi Minh thay cô ấn nút.

Rất nhanh thì đã đến rồi.

Ngôn Tiêu không dám quay đầu nhìn, đi lên mở cửa ra, lần đầu tiên dẫn ông xã mình vào cửa nhà.

Trong nhà hơi bừa bộn, cô gần như là vừa đi vừa thu dọn đống lộn xộn trên đường.

Xem ra buổi tối cô đề nghị với anh, cũng là nhất thời nổi hứng hoặc là cô vốn cho rằng anh không đồng ý đến nhà cô.

“Dì giúp việc trong nhà gần đây có chuyện phải về quên một chuyến, thời gian trước em luôn ở bên ngoài quay tiết mục, kết quả trong nhà đã lâu rồi chưa dọn dẹp……”

Khó khăn lắm cô mới dọn ra được một chỗ trống, nói với Thi Minh: “Cái đó, anh ngồi đi……”

Thi Minh ngồi xuống, lại thay cô thu dọn tạp chí ở bên tay.

Nhân vật trang bìa của những tạp chí này chính là Ngôn Tiêu, cô tô môi đỏ thẫm, tóc uốn lọn như làn sóng, trông vô cùng xinh đẹp, đôi mắt dưới mắt kính thì vô cùng quyến rũ, tuy nhìn ra được là tạo hình theo khuôn mẫu nhưng so với cô gái ngoan ngoãn ở trước mặt này thì không giống lắm.

Ngôn Tiêu thấy anh đang xem tạp chí của mình, lập tức ngại ngùng, nói: “Đây là tạp chí được chụp lúc mới xuất đạo, lúc đó em vẫn còn hơi phản nghịch nên ảnh chụp đều là loại này……”

Thi Minh nhịn không được cười giễu một tiếng: “Em còn có loại trải nghiệm này?”

“Ừm…… Lúc đó phong cách album của em đều là kiểu Gothic, cũng không biết khi đó nghĩ sao, đó không phải là phong cách thường được mọi người học theo, bài hát cũng khá kỳ quặc nhưng cũng may chuyển đổi sớm sau đó tìm được phong cách phù hợp với bản thân.”

Thi Minh lại hỏi: “Vậy trước kia em từng yêu đương với nhiều bạn trai như vậy sao?”

Ngôn Tiêu bị hỏi vấn đề này nên không biết phải nói sao, nhưng cô không biết nói dối lắm nên cứ có gì nói nấy: “Thật ra nghiêm túc yêu thì chỉ có hai người, nhưng rất nhanh thì đã chia tay rồi, hơn nữa đều là người ngoài giới. Trong giới thì…… trên cơ bản đều là do công ty trước sắp xếp cho em, nói gì mà người dám yêu dám hận sẽ khá phù hợp với phong cách bài hát của em, nhưng lúc đó em cũng không có được bao nhiêu độ chú ý, trái lại là đổi ông chủ rồi, sau khi tập trung làm sở trường âm nhạc của mình, sự nghiệp mới bắt đầu tiến triển. Kết quả những chuyện trước kia liền biến thành lịch sử đen tối của em……”

Thi Minh nghe đến câu chuyện trưởng thành của cô, bật cười hai tiếng.

Ngôn Tiêu thấy anh cười rồi, cũng bắt đầu thả lỏng theo, hỏi ngược lại: “Còn anh, trước anh có mấy bạn gái?”

Thi Minh ngẩn người vài giây, cũng thành thật nói: “Lúc đi học không hiểu chuyện, sớm đã yêu khá nhiều cô gái trong trường, tính ra cũng được vài lần. Sau đó thì không có nữa.”

“Đơn giản như vậy?”

Ngôn Tiêu thấy gương mặt của anh đầy vẻ nam tính quyến rũ đó, nhìn thế nào cũng thấy anh không giống người có lịch sử tình cảm đơn giản như vậy.

Cô do dự chốc lát rồi sinh ra ý chí rất mạnh bèn hỏi: “Vậy giữa anh với Đào Tinh Úy, có phải…… chỉ là buổi tối em thấy được nên đoán mò thôi, anh nói không phải thì không phải!”

Sắc mặt của Thi Minh trở nên âm u, ngừng vài giây lại nói: “Là anh đơn phương thôi, em ấy không hề biết.”

Ngôn Tiêu hơi nhếch môi, giả vờ như không để ý, cảm thấy trong phòng hơi có mùi thì tay chân lúng túng đi đốt nến thơm.

Cô bận xong một vòng, thấy Thi Minh ngồi đó tùy tiện lật tạp chí xem, không biết là dó ánh đèn hay không, sắc mặt của anh vẫn không được tốt lắm.

Cô nhịn không được, vẫn muốn hỏi: “Vậy bây giờ anh vẫn còn thích cô ấy sao……”

Thi Minh ngẩng đầu nhìn Ngôn Tiêu, im lặng nửa giây, cuối cùng chỉ cong môi cười không nói gì.

Ngôn Tiêu không biết nụ cười này của anh là có ý gì, xoắn xuýt tay, đi qua thấp giọng nói: “Bằng không, anh thử thích em nhé? Em cảm thấy, em cố gắng thêm chút nữa, có lẽ có thể thích được anh, như vậy chúng ta đã có song tiêu rồi, chúng ta lại là vợ chồng…… Thật ra, anh là kiểu người mà em thích, ánh mắt đầu tiên của em cho em cảm giác này.”

Thi Minh ngây người chốc lát, không xoắn xuýt cô đây có tính là tỏ tình hay không, chỉ cảm thấy Ngôn Tiêu trước mặt vừa vụng về vừa vội, không hiểu sao hơi đáng yêu.

Anh lại khẽ lắc lắc đầu, mỉm cười.

Ngôn Tiêu càng thêm đoán không được.

Sau đó trong thời gian ngắn, cô nghĩ lại từng chút cảnh cả ngày hôm nay ở chung với Thi Minh, lại so sánh tính cách khác biệt của mình và Đào Tinh Úy, hình như là đã rút ra được một kết luận.

Thế là cô nói: “Em cũng biết, em khá là ngốc, từ nhỏ môn thể dục đã kém, anh nhất định không thích kiểu người như em. Bằng không, bằng không anh bắt đầu thích cơ thể của em trước?”

Truyện Chữ Hay