“Rốt cuộc em có bao nhiêu anh trai tốt? Hửm?”
Lại là một âm cuối nâng lên cao.
Chỉ là âm cuối lần này thêm chút nặng nề, khiến cho Đào Tinh Úy nghe không ra ý xem thường trong tiếng “hửm” này.
Khóe miệng cô hơi hạ xuống, ngẩng đầu dừng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Tần Thận.
Cô luôn cho rằng, vẻ lạnh lùng trong tính cách của Tần Thận là trước giờ đều như vậy, loại lạnh lùng này khiến anh khác biệt mọi người, nhưng nói cho cùng anh ngoại trừ có vẻ ngoài đẹp mắt hơn người bình thường, có học vấn hơn, còn lại thì không có khác biệt gì quá lớn.
Cô chưa từng ý thức được loại lạnh lùng này ở trên người anh, sẽ có lúc mang theo tính công kích mạnh như vậy, giống như nhũ băng sắc bén biết đâm người bị thương.
“Hừm, làm gì có đến mấy anh trai tốt ở đây? Không phải em đã giải thích với anh rồi sao……”
Cô lùi xuống bước khỏi giày da của anh, để chân trần giẫm trên nền nhà.
Tần Thận cười lạnh như chuyện này không liên quan đến mình, không nói gì cả.
Đầu mày non nớt của cô nhíu lại, nhìn vẻ mặt của anh, cũng là lần đầu thử dùng đến nắm đấm mà không giải quyết được nỗi uất ức của bản thân.
Cô cố gắng nhếch khóe môi: “Chẳng lẽ anh không tin em?”
Tần Thận đột nhiên cúi người, thấp cổ xuống, bạc môi lạnh lẽo dán ở vành tai cô như có như không vuốt ve vài lần.
Nửa thân trên của Đào Tinh Úy run rẩy, hởi thở nửa đường bị nghẹn ở trong cổ họng, giây tiếp theo lập tức nhũn người.
“Tôi đang tự hoài nghi bản thân tôi.”
Con ngươi của anh âm u, bàn tay lạnh băng nắm chặt vai cô, giây tiếp theo thì gỡ tay cô từ trên eo mình xuống, thắt chặt cà vạt lại, ra sức đóng cửa rồi từ phòng bệnh đi nhanh ra ngoài.
Con ngươi của Đào Tinh Úy vẫn còn trừng lớn, cô nuốt nước bọt, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nơi ngực rỗng tuếch, không chứa được gì nữa……
……
Hai ngày tiếp theo, Tần Thận vẫn không nói câu nào với Đào Tinh Úy.
Trong hai ngày này có một ngày anh ở khu điều trị nội trú trực ban, ngày còn lại thì ngồi ở khu khám bệnh, buổi tối kiểm tra phòng vẫn kiểm tra như cũ, chỉ là hai người ở trong phòng bệnh đều im lặng không lên tiếng.
Tay Đào Tinh Úy vốn chỉ bị gãy xương nhỏ, bây giờ không đau không ngứa, cũng không cần phản hồi gì với bác sĩ chủ trị là anh đây, hai ngày qua mỗi khi cô cố lấy dũng khí muốn nói chuyện thì anh đã đi rồi.
Tối hôm qua hai người ở trạm y tá lại chạm mặt nhau một lần, Đào Tinh Úy mở miệng gọi anh một tiếng, anh lại xem như không nghe thấy, trên tay còn có rất nhiều việc cần phải làm, trực tiếp không nhìn cùng thực tập sinh vượt qua cô đi mất.
Trong lòng Đào Tinh Úy cũng có chút tủi thân và ngại ngùng, nhưng trông anh như vậy, lại càng nghĩ càng tức.
Cô cũng thầm hạ quyết tâm không để ý đến anh nữa.
Tính thời gian nằm viện chẳng còn bao nhiêu ngày, vậy mà quan hệ của hai người còn rơi vào trạng thái lưng chừng thế này.
Ngày tháo thạch cao, anh cũng không đến.
Nói là ở phòng khám gấp có một ca phẫu thuật cần anh đích thân đến làm, cuối cùng bác sĩ Hạ Hải qua đây xử lý giúp cô, đi theo còn có Hạ Khê.
“Ok, như vậy là ổn rồi, nhớ tay em phải từ từ hoạt động, luyện phục hồi chức năng phải bắt đầu từ độ nhẹ trước, mới bắt đầu đừng quá mạnh, đợi lát nữa anh để cho một y tá sang đây dạy em.”
“Được, cám ơn bác sĩ Hạ.”
Đào Tinh Úy nhìn tay phải của mình, thử xòe ra nắm lại xem sao, bị cố định hơn hai mươi ngày rồi, dây chằng và cơ thịt trên tay vẫn còn hơi cứng, đoán chừng để tay bình phục lại cho đến lúc có thể lên quyền đài đánh quyền còn phải mất một khoảng thời gian.
Hạ Khê bóc một quả quýt, đúc đến bên miệng cô, hỏi: “Đào Tinh Úy, cậu nói xem cậu cùng bác sĩ Tần rốt cuộc là sao? Trong hai người ai là người mặc kệ ai trước? Hướng đi của nội dung vở kịch này của hai người, sao tớ càng xem càng không hiểu vậy?”
Đào Tinh Úy vừa nghe nhắc đến đề tài này liền thay đổi sắc mặt, “Đào Tinh Úy tớ giống loại người hẹp hòi lắm sao? Đương nhiên là do anh ấy trước……”
Nhất thời xúc động, tay vừa tháo thạch cao bị rút gân một cái.
Đào Tinh Úy oai oái kêu đau một tiếng, lại tức giận đánh lên giường một quyền.
Hạ Hải cũng không bỏ qua cơ hội bát quái bất kỳ chuyện gì về Tần Thận, “Cho nên, hai người tại sao lại căng thẳng với nhau thế?”
Đôi anh em bát quái này quả nhiên là anh em ruột.
“Em làm sao biết chứ? Em cũng không hiểu ra sao cả……”
Hạ Khê lại nhét nửa múi quýt vào trong miệng cô, “Vậy cậu đỏ mặt làm gì? Lại đây, ăn chút quýt cho mát người, dập hỏa khí.’
Hạ Hải ở bên cạnh nhắc nhở: “Ăn quýt dễ bị nóng.”
“Tớ, tớ đỏ mặt sao?”
Cô sờ mặt của mình, ừm, quả thực là nóng.
Trong đầu cô lại thoáng hiện lên hành động tùy tiện của mình lúc nói chuyện với anh ngày hôm đó, lập tức xấu hổ, ngay cả lời nói vốn muốn chỉ trích anh cũng không nói ra được.
Người đàn ông này ăn đậu hủ của cô xong còn không để ý đến mình!
“Ai, cậu đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, mình đã sớm nói cậu không theo đuổi được kiểu người như anh ta đâu. Anh mình cuối tuần này đính hôn, cậu muốn đến chơi không? Dù sao tay cậu cũng khỏi rồi, có lẽ không sao đâu nhỉ?”
“Đính hôn?”
Hạ Hải gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng mà giải thích: “Nói là đính hôn, thật ra thì chỉ hẹn vài người bạn tụ tập ra mắt thôi, rất đơn giản ấy mà, ba mẹ của anh và Hạ Khê sớm đã không còn nữa, trong nhà không có trưởng bối cũng không xem trọng gì. Địa điểm thì hẹn ở nơi anh và vợ anh lần đầu gặp mặt, em là bạn thân của Hạ Khê, cũng coi như là bệnh nhân anh từng chăm sóc qua, cho nên chân thành mời em đến tham gia tiệc đính hôn của anh.”
Hạ Khê có chút dự cảm, hỏi nhiều thêm một câu: “Cho nên anh, nơi anh với chị dâu em lần đầu tiên gặp mặt là??”
“Ha, quán bar Tân Thành…… chị dâu em uống nhiều bổ nhào lên người anh, nên mới có chuyện sau này.”
“Được đấy anh, bệnh viện các anh có biết bác sĩ bọn họ suốt ngày ở trong club đêm không? Anh nói xem anh thân làm thiên sứ áo trắng, sau này kết hôn rồi có thể học tập bác sĩ Tần được không, thanh tâm quả dục chút?”
Hạ Hải lẩm bẩm: “Nói như em, đồ vật phía dưới của anh sớm đã báo hỏng rồi, nói không chừng của bác sĩ Tần cũng đã hỏng rồi.”
Hạ Khê chỉ trích xong anh ruột, lại hỏi Đào Tinh Úy: “Vậy cậu có muốn đi không? Tuy nơi đó không thích hợp với trẻ con, nhưng mình từng theo anh mình qua đó một lần, trai đẹp thì khá nhiều đấy, đều là những tên keo kiệt!”
Đào Tinh Úy vốn chẳng có hứng thú với những việc này, nhưng mấu chốt là vừa nghe đến club đêm, thì lập tức hăng hái.
“Đương nhiên đi, ai sợ ai chứ?”
……
Chớp mắt đã đến thứ bảy.
Quán bar Tân Thành.
Đào Tinh Úy như hẹn có mặt ở cửa quán bar.
Kẻ mi mắt dài, môi đỏ thẫm, tất cả đều để phối hợp với bầu không khí trong tưởng tượng về club đêm của cô.
Cánh tay và đôi chân nhỏ của cô bởi vì thường xuyên vận động nên không được mảnh lắm, nhưng váy ngắn đen tua rua trên người cô bao trọn vòng eo mảnh không bỏ sót nơi nào, trên hai xương quai xanh bằng phẳng lộ ra một góc hình xăm cờ đỏ năm ngôi sao, lá cờ đỏ tươi càng tôn lên làn da trắng sáng nơi cổ của cô.
Hạ Khê xuống lầu đón cô.
Tuy nói cô biết con người cô chẳng có đức hạnh gì, nhưng đã lâu rồi không nhìn thấy Đào Tinh Úy ăn diện đủ đầy như vậy, nên cảm thấy giống như lâu ngày không gặp vậy.
“Cô gái cậu đây là định làm Princess đêm nay sao?”
“No, là Queen.”
Đào Tinh Úy trông không giống với những vận động viên truyền thống mộc mạc cực khổ.
Bởi vì hoàn cảnh gia đình cô khá đặc thù, tư tưởng nuôi dạy con của ba mẹ luôn lệch lạc, dẫn đến hành vi của cô có phần phân liệt.
Ba Đào Tinh Úy là giáo viên thể dục trung học, ông có niềm yêu thích quyền anh tuyệt đối, từ nhỏ đã có ý định dạy Đào Tinh Úy đánh quyền.
Mẹ cô công tác trong ngành tạo mode, bà luôn không hài lòng chuyện này, thậm chí bởi vì cậy còn ầm ĩ đòi li hôn, đương nhiên cuối cùng không li hôn được.
Bà cảm thấy làm con gái không nên tay đấm chân đá, dốc sức kéo Đào Tinh Úy trở lại thành cô gái chân chính: Mua cho cô quần áo xinh đẹp, chải bím tóc nhỏ xinh đẹp…… Đương nhiên cuối cùng vẫn cản không được tài năng thiên bẩm của cô, tiến vào đội quyền anh quốc gia, chính thức trở thành vận đông viên quyền anh.
Dù rằng vậy, mẹ Đào chưa từng tư bỏ sự nghiệp làm đẹp cho con gái, thường thường vẫn hay gửi đồ trang điểm đến đội quốc gia, gửi váy cho cô, đến năm mới còn dẫn cô đi nhuộm tóc, lúc nhỏ cô ở trong đám trẻ con cùng tuổi luôn là người có phong cách Tây nhất.
Đôi lúc, mẹ hay lải nhải ở bên tai cô “Ai bảo viện động viên không thể trang điểm xinh đẹp lên đài chứ”, “Vận động viên cũng là phụ nữ mà” các loại.
Có cô gái nào không thích làm đẹp cho bản thân, dần dà lâu ngày, Đào Tinh Úy bỗng nhiên bị mẹ tẩy não: Cảm thấy trang điểm cùng đánh quyền, hai việc này vốn chẳng hề có mẫu thuẫn gì, hoàn toàn có thể cùng làm một lúc.
Chẳng qua bình thường vào những lúc thi đấu, để cho thuận tiện, Đào Tinh Úy sẽ không trang điểm hết, mà nhiều nhất chỉ tô son tăng thêm sức hút mà thôi.
……
Cô cùng Hạ Khê đang muốn đi vào, ở phía sau lại có một chiếc Audi màu đen dừng lại.
Đào Tinh Úy đứng ở trên cầu thang nhìn thấy chiếc xe đó lập tức ngẩn người, tiếp theo thì thấy Tần Thận mặc âu phục bước xuống xe.
Anh cũng nhìn thấy Đào Tinh Úy rồi.
Khoảnh khắc dừng chân, anh quét mắt nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay, mày hơi nhíu, dường như không thích lắm.
Rất nhanh anh lại dời tầm mắt đi, phảng phất như chưa từng nhìn thấy cô, đi vào bằng cánh cửa khác.
Hạ Khê vỗ vỗ vai Đào Tinh Úy, cười nói: “Này chị em, vừa rồi cậu là bị người trong lòng cậu coi thường rồi sao?”
“Fck.”
Đào Tinh Úy vừa đi vừa căm giận lấy ra một tờ khăn giấy, lau sạch hai lớp son môi đỏ tươi trên miệng, nói bằng giọng oán trách: “FML, cậu không nói với mình anh ấy cũng đến!”
Sớm biết Tần Thận cũng đến tham gia part đính hôn của Hạ Hải, cô sẽ không đến rồi!
Hạ Khê nhún nhún vai: “Đồng nghiệp của anh trai mình, mình cũng thể nói anh ấy không được đến. Khẩn trương gì chứ, dù sao hai người mỗi ngày ở bệnh viện đều gặp mặt, hai ngày qua không phải chỉ không nói chuyện, chuyện gì cũng không xảy ra sao? Tối nay bất quá chỉ thơi đổi địa điểm mà thôi.”
“Nói vậy cũng không sai……”
Cô đang đi đến cửa ghế lô của club đêm, Tần Thận ở bên cạnh lướt qua vai cô mà đi, điềm nhiên như không.
Đào Tinh Úy cắn cắn răng, nện giày cao gót xông lên hai bước, kéo lấy anh.
Nói như vậy cũng không sai…… nhưng vừa nhìn thấy Tần Thận, cô vẫn dễ dàng nóng nảy.
Hơn nữa mấy ngày nay cô ở bệnh viện đã nhịn đủ rồi. Ngay lúc này đây có chút kiềm chế không được.
“Anh nói xem, hôm nay em xinh không?”
Đã lâu không nói chuyện, cô cũng không biết nói gì, kéo lấy tay anh chỉ để nói linh tinh.
Kết quả câu này vừa ra khỏi miệng, trong lòng cô đã xấu hổ trước, ngoài mặt vẫn giả vờ làm ra vẻ kiêu ngạo.
Tần Thận liếc nhìn cô, tầm mắt vô ý rơi vào lá cờ đỏ trên xương quai xanh của cô, sau đó lại nhìn môi cô, thấp giọng lạnh lùng nhắc nhở: “Dính lên răng rồi.”
Đào Tinh Úy đỏ mặt, vội xoay đầu lấy gương ra soi, quả nhiên trên hai chiếc răng cửa đều dính son, bẩn cả rồi.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn, Tần Thận sớm đã bỏ lại cô đi đến phía trước.
“Mẹ nó!”
Hạ Khê nhìn bóng lưng của Tần Thận, cũng cảm thán: “Hừm, bác sĩ Tần thật skr tàn nhẫn.”
Ngoại trừ anh, có ai dám ở trước mặt Đào tổ tông nói mấy lời tìm đường chết này?