Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

chương 40: bích ba đàm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hình trưởng lão bị hại!”

Tất cả đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông có mặt tại đây đều hít một ngụm khí lạnh thật dài.

Tuy rằng mọi người sớm đã khẳng định trong lòng rằng Tần Vân Hề có tội, nhưng kỳ thật mỗi người đều cảm thấy về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ cho hắn. Nói gì thì nói, Vương thị trong cuộc đại chiến tiên ma đã làm ra đủ loại hành động vô sỉ rõ như ban ngày, nếu nhưng châm chọc sau lưng mà có thể chọc chết người, mấy tên đại kiếm tiên đó của Vương thị đã chết từ tám trăm năm trước.

Vương thị xảy ra chuyện, đa số mọi người đều cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp họa.

Nếu là Tần Vân Hề thật sự bị bắt trở về, đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông tám phần sẽ viết huyết thư cho vạn người, cầu Ngụy Lương tha cho tính mạng của hắn, xử lý nhẹ hơn.

Trong lòng mỗi người ở đây, Tần Vân Hề vẫn cứ là chủ của một ngọn núi, là đại đệ tử dưới toạ của Kiếm Quân, là đại kiếm tiên người người kính ngưỡng, là người một nhà. Mà Vương thị kia lại chính là thứ đê tiện, âm hiểm nhất cái Tu Chân giới này. Người tốt giết người xấu, sẽ cho người ta một loại cảm xúc bi kịch anh hùng lừng lẫy, không khỏi làm người đồng tình.

Nhưng mà…… Hắn sao lại có thể huyết tẩy Hình đường?! Hắn sao có thể giết Hình trưởng lão?!

Hình trưởng lão chấp chưởng Hình đường, thiết diện vô tư, đối đãi với các đệ tử hoàn toàn bình đẳng, ngay cả bảy đệ tử đại kiếm tiên dưới toạ của Ngụy Lương nếu làm gì sai trái cũng bị ông ấy xử lý ngay —— đó là sự công bằng, công chính lớn nhất.

Hình đường tọa lạc ở nơi đó, như một quả cân bằng thiết thật lớn, nặng trĩu trấn áp hết thảy những ý niệm cùng hành động không tuân thủ, làm nhân tâm an bình.

Mỗi người đều sợ Hình trưởng lão, nhưng mỗi người cũng đều kính yêu ông.

Tần Vân Hề sao lại có thể…… giết Hình trưởng lão!

Mãi đến giờ phút này, mọi người mới hoảng sợ ý thức được, Tần Vân Hề cũng không phải đang báo thù, trừ gian trừ ác gì đó, mà là một hung đồ giết người tay dính đầy máu tươi.

“Sư tôn……” Cố Phi hít một hơi dài, nói, “Thỉnh sư tôn điều tra rõ chân tướng, nếu thật sự là Đại sư huynh cùng thất sư muội hành hung, đệ tử chờ lệnh, tróc nã hai người!”

Ngụy Lương trầm ngâm một lát, cùng Lâm Thu, dẫn theo Đấu Long dẫn đầu đi đến Hình đường.

Chúng đệ tử phần phật theo sau hạ sơn, chỉ để lại Vương Vệ Chi khóc không ra nước mắt.

“Không phải chứ, hắn thật sự muốn ghim ta ở đây ba ngày thật sao?”

Hình đường toạ lạc trêи đỉnh một ngọn núi thấp, chân núi là đại đường đón khách của Vạn Kiếm Quy Tông, bên ngoài đại đường chính là cửa lên núi.

Một đường đi về hướng Hình đường, mọi người chỉ cảm thấy ghê người!

Cách vài bước nhất định có thể thấy thi thể nằm đó. Máu tươi dính vào trong đám cây tùng xanh tràn đầy linh khí, giống từng đóa hoa màu đỏ đậm hay đỏ nhạt.

Trong mắt mỗi một người chết đều lưu lại sự khϊế͙p͙ sợ cùng vẻ mặt khó có thể tin.

Hiển nhiên có rất nhiều đệ tử từng muốn trốn ra sau núi báo tin, nhưng bởi vì thực lực cách xa như trời với đất, một người cũng không thể thành công bỏ chạy, tất cả đều bị vô tình chém giết ngay tại chỗ.

Cái người đệ tử may mắn còn sống sót chạy đi báo tin đang đứng bên cạnh Đấu Long, hắn cả người run rẩy, đầu tóc rối bời, hướng Ngụy Lương kể ra tình hình ngay lúc đó: “Đại kiếm tiên Tần Vân Hề gặp người liền giết, đại kiếm tiên Liễu Thanh Âm đi theo ngay phía sau hắn, tuy chưa từng động thủ nhưng cũng hoàn toàn không ngăn cản hắn. Hai người sau khi từ đỉnh núi tư quá đi xuống dưới, vốn định vòng qua Hình đường của Hình trưởng lão, không ngờ lại bị Hình trưởng lão phát hiện, chặn đường bọn họ.”

Trong cổ họng hắn giống như có cái gì kẹt lại, thanh âm thỉnh thoảng lại đứt khúc.

Dừng một lát, lại nói tiếp: “Đối diện với Hình trưởng lão, đại kiếm tiên Tần Vân Hề phảng phất hơi có chút cố hết sức. Hình trưởng lão mắng hắn, hắn cũng không trả lời. Đệ tử cho rằng Hình trưởng lão sắp thắng rồi, ai ngờ, tên Tần Vân Hề kia lại cố ý ra vẻ yếu thế!”

Nói đến chỗ này, khuôn mặt hắn lại đỏ bừng lên, thái dương cùng mu bàn tay đều nổi gân xanh, cũng bắt đầu kêu thẳng tên họ của hai người Tần Vân Hề.

“Lợi dụng lúc Hình trưởng lão lơi lỏng tâm thần, Tần Vân Hề bỗng nhiên tế ra kiếm chiêu sắc bén đến cực điểm, cùng Hình trưởng lão giằng co với nhau, hai người đều nhất thời không ai phát lực được. Tần Vân Hề liền bảo Liễu Thanh Âm xuống tay với Hình trưởng lão, Liễu Thanh Âm lại do dự. Sau đó, Hình trưởng lão nhân lúc hai người này chưa chuẩn bị, muốn phóng một quả yên tin để báo nguy, vô ý bị bọn họ phát hiện. Tên Tần Vân Hề kia lập tức nhìn Liễu Thanh Âm hô to một tiếng, ‘ không kéo dài được nữa rồi, nhớ lại ma chủ đi! ‘ lúc sau, Liễu Thanh Âm liền, liền xuống tay với Hình trưởng lão! Kiếm Quân! Bọn họ là nhập ma rồi sao! Diệt hết Hình đường ta, là vì ma chủ sao?!”

Nghe xong, mọi người đang đứng sát phía sau thân hình của Đấu Long đồng thời biến sắc.

Tiếng hít khí hết tràng này đến tràng khác vang lên. Trong một khoảng thời gian ngắn, nhân tâm hoảng sợ.

Bảy vị đại kiếm tiên, đã chết ba vị. Hiện giờ lại có hai vị phản bội Tông môn nhập ma……

Đệ tử dưới toạ của Ngụy Lương đã điêu tàn đến chỉ còn lại hai người, là Cố Phi đứng hàng thứ hai, cùng với Mộ Dung Xuân đứng hàng thứ tư.

Hình đường cũng không còn, trong lòng mọi người đều quấn lên một cụm mây đen không tan đi nổi. Vạn Kiếm Quy Tông này, sợ là sắp phải…… suy sụp rồi.

Chính đạo điêu tàn, tà ma tất hưng. Kiếm Quân lấy sức của một mình mình, có thể chống đỡ được bầu trời sắp sụp đổ này sao?

Mọi người nhịn không được lẳng lặng thở ngắn than dài.

Chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Hình đường của Hình trưởng lão đã thành phế tích, giữa đám cột trụ gãy đổ, thân hình già nua gầy như cây trúc nằm kia, toàn thân tắm máu, thảm không nỡ nhìn.

Đệ tử báo tin mặt đầy áy náy: “Cô phụ công Hình trưởng lão dạy dỗ, thời điểm mấu chốt đệ tử còn tham sống sợ chết…… còn giả chết, lấy máu của sư đệ bôi lên trêи người, tránh được một kiếp……”

“Không cần tự trách.” Ngụy Lương liếc nhìn thân hình của Hình trưởng lão nằm trong phế tích, nói, “Nếu không phải ngươi kịp thời báo tin, ông ta sẽ thật sự chết rồi.”

“Cái gì?!”

“Cái gì?!”

Nghe lời Nguỵ Lương nói, tim mọi người đồng loạt nhảy lên tới cổ họng.

Cố Phi đã chạy vội lên.

Hắn vội vàng dùng linh khí bảo vệ tâm mạch của Hình lão nhân, nói: “Sư tôn, Hình lão còn một đường sinh cơ!”

Mọi người khẩn trương đến tròng mắt cũng không dám động, gắt gao nhìn thẳng cái tay kia của Cố Phi.

“Ừ,” Ngụy Lương hỏi Cố Phi, “Mới vừa rồi ngươi nhắc tới thành trì bị Ma tộc công hãm, trong đó có Bích Ba Đàm hay không ?”

“Dạ có.” Cố Phi gật gật đầu, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, “Sư tôn định đi lấy Hộ Tâm Quả cho Hình trưởng lão? Xin Sư tôn cứ yên tâm, ta có phải liều mạng một thân tu vi này cũng chắc chắn bảo vệ Hình trưởng lão, đợi ngài trở về!”

Lâm Thu nhìn thấy Hình trưởng lão vẫn còn một hơi thở, cuối cùng mới thả ra một hơi thật dài trong lòng.

Chợt, nàng ý thức được một sự kiện —— nhân tính củ Liễu Thanh Âm vẫn chưa mất đi. Kỳ thật nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nguyên nhân mà nàng ta phải đi đến một bước này, đều không phải là vì bản tính nàng ta không tốt. Tuy rằng Liễu Thanh Âm tuyệt đối không phải là một người tốt, nhưng cũng tạm thời còn chưa tính là một người xấu rõ đầu rõ đuôi. Nếu nàng ta có được một nửa nhẫn tâm như Tần Vân Hề, Hình trưởng lão sẽ không giữ lại được nửa cái mạng này.

Liễu Thanh Âm nhất định là cố ý thủ hạ lưu tình. Nếu đứng ở góc độ nàng ta mà xem, cũng coi như là có phần “bất đắc dĩ”.

Lâm Thu lặng lẽ thở dài. Nàng biết mình cũng không làm sai cái gì, nhưng việc trêи thế gian này luôn là như vậy, có người được, sẽ có người mất. Có người tốt, liền có người không tốt.

Nàng nâng đôi mắt lên, nhìn nhìn Ngụy Lương.

Nàng không khỏi thầm nghĩ: ‘ nếu Ngụy Lương là người như trong sách đã viết, ta có thể rơi xuống cảnh ngộ giống như nữ xứng Lâm Thu hay không ? Nếu ta bị nhốt vào trong Cửu Dương tháp, sau khi nhận được nguồn năng lượng khổng lồ đó, có thể lòng cũng mang oán hận hay không, ra được bên ngoài liền trả thù những người này? Không, ta sẽ không. Bởi vì ta không giống Lâm Thu, bị người xúi giục hai câu liền dứt khoát đi hạ độc người khác, ta cũng sẽ không vì một người không có chút tình nghĩa nào đối với ta mà để lộ bí kỹ Nghiệp Liên của mình. Nếu Ngụy Lương không phải người trước mắt, giờ phút này ta chắc chắn đã xa chạy cao bay, tuyệt đối không ở đây lẫn lộn vào những việc này. ‘

Nàng lại nghĩ: ‘ nhìn có vẻ như bị buộc bất đắc dĩ, kỳ thật mỗi người cuối cùng bước lên con đường nào, đều là do lựa chọn của chính mình. ‘

Nghĩ như vậy, trong lòng ngực phảng phất có thứ gì đó dần dần trống trải.

……

Ngụy Lương sau khi bảo chúng đệ tử mở ra đại trận hộ tông, sau đó trở lại sau núi, giải thoát gông cùm xiềng xích trêи người Vương Vệ Chi.

Vương Vệ Chi chật vật nhảy dựng lên, đôi tay che lại vị trí giữa hai chân, đang muốn phun ra vài câu độc miệng của thiếu niên giận dỗi, lại bị một câu của Ngụy Lương làm cho trợn trắng hai mắt, nhìn đăm đăm ——

“Tế Uyên ở Bích Ba Đàm.”

Vương Vệ Chi trố mắt một lát, cười dữ tợn nói: “Ta liền đi tìm hắn!”

Ngữ khí Ngụy Lương lương bạc: “Ngươi đánh không lại.”

Vương Vệ Chi: “……”

Hoang Xuyên từng nói Tế Uyên nói dối —— Mẫu thân của Vương Vệ Chi căn bản không ở trong tay hắn.

Nhưng Vương Vệ Chi cho rằng, Tế Uyên nếu đã nói ra lời này, nhất định ít nhiều gì cũng biết tin tức về Ngân Nguyệt.

Vương Vệ Chi từ nhỏ đã hận chính mình có mẫu thân là ma, chỉ tiếc con người không ai có cách nào lựa chọn xuất thân của mình.

Bởi vì Hoàng Ngân Nguyệt, phụ thân hắn Vương Dương Diễm sớm đã bị trục xuất khỏi trung tâm quyền lực của gia tộc, cùng Hoàng Ngân Nguyệt ở ẩn giữa núi rừng, mỗi năm tới ngày sinh nhật Vương Vệ Chi, mới có thể lặng lẽ mang theo Hoàng Ngân Nguyệt trở về nhìn hắn một cái.

Vương Vệ Chi có thiên phú dị bẩm, tự mình bắt đầu tu hành hàng ngày, trở thành người không có đối thủ trong thế hệ của mình. Nếu không phải hắn cũng đủ mạnh mẽ, chỉ với thân thế này của hắn, nhất định sẽ bị khi dễ đến không dám ngẩng đầu lên —— tuy rằng sự kiện kia là tuyệt mật, chỉ có những người bên trong vòng tròn quyền lực đó mới biết, nhưng bên ngoài luôn sẽ có không ít tin đồn nhảm nhí, có khi nói nương hắn là ma, có khi nói nương hắn là kỹ nữ, tóm lại toàn những lời không hay.

May mắn chính là hắn đủ mạnh mẽ, ai không phục, liền đánh cho tới khi phục.

Dần dà, tính tình hắn liền càng ngày càng độc, càng ngày càng quật cường. Hắn chán ghét Hoàng Ngân Nguyệt, cũng chán ghét luôn cả Vương Dương Diễm.

Sinh nhật năm kia, Hoàng Ngân Nguyệt không có tới.

Vương Dương Diễm nói cho hắn, Hoàng Ngân Nguyệt bị Liễu Thanh Âm của Vạn Kiếm Quy Tông làm bị thương, may mà Vương Dương Diễm kịp thời tìm được thuốc hay, hiện nay đã không còn quá trở ngại, chỉ là tạm thời còn không tiện đi lại thôi.

Mãi đến lúc này, Vương Vệ Chi mới phát hiện mình kỳ thật sớm quen với sự tồn tại của hai người đó.

Hắn bỗng nhiên tìm được nguyên nhân ba ngày gần đây mình có chút đứng ngồi không yên.

Hoá ra, hắn lại có chút chờ mong ngày sinh nhật đến, bởi vì ngày này, hắn có thể gặp được hai người đáng ghét kia ?

Chẳng qua hắn cũng sẽ không để Vương Dương Diễm nhìn ra tâm tư của hắn, hắn biết người cha này của hắn là loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu là bản thân hắn biểu hiện ý tứ dễ dãi, cha hắn chắc chắn tìm nhiều cơ hội hơn mang Hoàng Ngân Nguyệt lại đây!

Vương Vệ Chi chán ghét như vậy.

Hắn nỗ lực nhiều như vậy, thật vất vả mới làm cho mọi người trong Vương thị dần dần không còn nghị luận về thân thế hắn nữa. Nếu như Hoàng Ngân Nguyệt tới nhiều lần, bị người bắt gặp, chẳng phải lại có chuyện cho những cái miệng ác độc kia khua môi múa mép ở sau lưng hắn?

Hoàng Ngân Nguyệt mỗi khi trở về ở chưa đến nửa canh giờ sẽ bị hắn phi thường táo bạo đuổi bà đi.

Hắn từng buông ra vô số lời tang nhẫn trước mặt hai người này, cái câu đoạn tuyệt quan hệ nói không dưới tám trăm lần.

Nhưng mà, khi Vương Dương Diễm thật sự tới thăm hắn một mình, Vương Vệ Chi lại phát hiện bản thân mình không những không được vui, ngược lại trong lòng như là nghẹn một cục lửa, khó chịu vô cùng.

Vì thế hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Vương Dương Diễm nói: “Liễu đại kiếm tiên ăn cơm không no sao? Chỉ là một ma tộc nho nhỏ như vậy cũng có thể chạy thoát dưới kiếm của nàng ta ?”

Tất cả đó thuần túy là lời nói khi tức giận, tu vi của Hoàng Ngân Nguyệt cũng cực cao, lúc trước cùng Vương Dương Diễm không đánh không quen, ai cũng không làm gì được ai, lúc này mới dần dần xảy ra gút mắt.

Hắn cứ tưởng rằng Vương Dương Diễm sẽ giống như trước, xụ mặt giáo huấn hắn một trận, không nghĩ tới, một lần đó Vương Dương Diễm vậy mà tâm bình khí hòa, chỉ nhìn hắn nói: “Sinh nhật sang năm, ta sẽ mang nương con tới gặp con.”

Một năm này, Vương Vệ Chi tu hành càng thêm khắc khổ, hắn cố gắng dùng hết sức, muốn tiến lên trình độ đại kiếm tiên, tìm một cơ hội cùng với Liễu Thanh Âm của Vạn Kiếm Quy Tông tranh đua cao thấp.

Nhưng mà, sinh nhật năm trước, một người cũng không tới.

Không chỉ Hoàng Ngân Nguyệt không tới, ngay cả Vương Dương Diễm cũng không tới.

Vương Vệ Chi một mình ngồi trong căn phòng lớn hoa lệ đen nhánh của mình, ngồi suốt ba ngày.

Bởi vì sinh nhật mỗi năm của hắn, Vương Dương Diễm cùng Hoàng Ngân Nguyệt đều tới, cho nên hắn chưa bao giờ làm lễ ăn mừng gì với những kẻ a dua theo hắn trong tộc.

Rồi một ngày đó, hắn lần đầu tiên cảm giác được cảm giác cô độc khắc cốt ghi tâm.

Tới sinh nhật năm nay, hắn cố ý triệu hết đám thanh niên cùng thế hệ trong tộc lại đây, làm bậy làm bạ, náo nhiệt vô cùng. Trong thời gian đó, hắn nhiều lần lấy cớ thay quần áo, lắc lư đến hậu viện tối đen một vòng, nhưng trước sau cũng không nhìn thấy hai người kia.

Khi yến hội nháo đến một nửa, hắn nổi giận đùng đùng xốc bàn, đuổi toàn bộ đám người đi.

Hắn lại đợi ba ngày.

Rồi sau này, chiến tranh bắt đầu.

Hắn mất hồn mất vía, mơ mơ màng màng cũng không biết khi nào đã đuổi giết đến bên trong lãnh thổ của Ma tộc, đánh bậy đánh bạ liền phát hiện ra bí cảnh của Hoang Xuyên.

Hắn dùng chuyện này lấp đầy lỗ trống trong lòng, một lòng chỉ muốn lấy được truyền thừa của Hoang Xuyên, chuyện khác…… toàn bộ tính sau.

Không nghĩ tới vô tình cắm liễu, liễu xanh um. Khi ở trong bí cảnh, khi nghe thấy Tế Uyên nói đến Hoàng Ngân Nguyệt, lúc ấy Vương Vệ Chi chỉ cảm thấy trái tim đã chết lặng của mình suốt hai ba năm nay bỗng nhiên lại “thình thịch” đập lại. Hắn thật cao hứng Vương Dương Diễm không có nói sai —— mấy năm nay, Vương Vệ Chi cứ cảm thấy Hoàng Ngân Nguyệt khả năng đã chết, cho nên Vương Dương Diễm không mặt mũi nào đến gặp mình.

Khi Hoang Xuyên nói Tế Uyên nói dối, Vương Vệ Chi cũng không biết mình rốt cuộc có thất vọng hay không. Giống như là trái tim nhỏ lại vỡ rồi lại lành, rồi lại vỡ, vỡ hay không vỡ, giống như cũng không còn cảm giác gì.

Thiếu niên cứ như vậy rối rối rắm rắm, không muốn đối mặt với nội tâm kiêu ngạo của chính mình.

Sau khi rời khỏi bí cảnh, việc giải cứu bằng hữu Lâm Thu lại bị hắn đem làm chấp niệm hàng đầu trong lòng —— dùng để đối kháng với sự lo âu vô biên kia.

Hôm nay sự việc bên này của Lâm Thu cũng coi như rõ ràng rồi, vừa lúc nghe được tin tức của Tế Uyên, làm sao bảo hắn không kϊƈɦ động—— trong mắt hắn, đó là tin tức về Hoàng Ngân Nguyệt cùng Vương Dương Diễm.

“Ta đã nhận truyền thừa của Hoang Xuyên, đừng quá xem thường ta!” Vương Vệ Chi phất tay áo, “Ngươi chờ đó, ta đây liền đi giết Tế Uyên cho ngươi xem!”

Mới vừa xoay nửa người, lại thấy hắn tung tăng quay lại, trêи mặt lại treo nụ cười gượng gạo có chút lạ lùng.

Ngữ khí nịnh nọt đến quái dị: “Mà chuyện đó, Kiếm Quân à, ngươi xem chuyện trảm yêu trừ ma này, làm người đứng đầu trong chính đạo, ngươi cũng không thể đứng ngoài cuộc đúng không.”

Vì thế ba người liền đồng loạt xuất phát.

……

Lâm Thu phát hiện, cục cưng Đấu Long của nàng vậy mà có thể bay nga!

Nó từ giữa sườn núi nhảy xuống, bốn cái chân ngắn thô béo đồng thời mở ra, giữa các chân của nó vậy mà có một tầng cánh thịt, khi “hô” một tiếng xoè ra, toàn bộ con chó liền biến thành một con chó có cánh giả làm người.

Vương Vệ Chi ngự kiếm đi theo bên cạnh, nhìn thấy khóe miệng giật tăng tăng.

“Quá chậm!” Sau khi khϊế͙p͙ sợ qua đi, Vương Vệ Chi bắt đầu chê ỏng chê eo, “Chờ ngươi cưỡi cái con kỳ thú này chậm rãi bò đến Bích Ba Đàm, Tế Uyên chắc đã chạy xa tám trăm dặm rồi!”

Cục cưng Đấu Long liền xoay nghiêng cái đầu lông lông to như cái cối xay qua, cánh mũi mấp máy, nhưng ấp ủ cái gì.

Sau đó nó hướng thẳng về phía Vương Vệ Chi, ách xì một cái kinh thiên động địa.

Chỉ thấy nước mũi trong vắt nhảy thẳng vào mặt Vương Vệ Chi, hắn bị đột ngột không kịp phòng ngừa, vèo một cái liền cảm thấy lạnh thấu tim gan.

Một đầu tóc đen đón gió tùy ý tung bay giờ đây đã héo héo dán vào da đầu, áo bào hai màu đỏ trắng đan xen ướt thành một cục, hắn đang muốn tức giận, liền thấy bốn chân thịt mập mạp của con Đấu Long kia chụm lại, “Hô hô hô” mà bắt đầu tăng tốc độ, nhảy vài cái liền không thấy thân ảnh đâu.

Vương Vệ Chi: “……” Đậu má.

Đuổi gần nửa ngày, hắn rốt cuộc đuổi theo được cái con quái thú lông xù béo ú đang ghé người vào trêи đỉnh núi trước mặt.

Xiêm y và tóc đã sớm khô, nhưng lửa giận đầy mình lại vẫn còn đây, chưa bị mấy trận gió to trêи trời cao thổi tắt.

Vương Vệ Chi bắt đầu không có chuyện gì thì kiếm chuyện, hướng về phía Ngụy Lương reo lên: “Ngươi cứ thả Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm tung tăng ở bên ngoài như vậy sao ? Nếu có người xảy ra chuyện nữa, ngươi lấy mạng ra đền at.”

Ngụy Lương liếc mắt nhìn hắn như nhìn một tên ngu ngốc: “Ngươi cho rằng Tần Vân Hề tiếp theo sẽ làm cái gì?”

Vương Vệ Chi trợn trắng mắt: “Ta làm sao biết.”

Lâm Thu thở dài một tiếng: “Hoá ra người tu tiên là như vậy, thật sự kinh mạch phát triển nhưng đầu óc thì đơn giản.”

Vương Vệ Chi vô cùng không phục: “Vậy ngươi có thể đoán được hắn muốn làm cái gì sao?”

Lâm Thu nói: “Bọn họ cho rằng người phi thăng chính là Ngụy Lương, khẳng định sẽ giống như rùa đen rút đầu, ngủ đông để tránh đầu sóng ngọn gió. Chờ đến sau khi bọn họ biết Trác Tấn đã rời khỏi Vạn Kiếm Quy Tông trở về phàm giới, nhất định là lặng lẽ đi tìm hắn làm phiền!”

Nàng kéo kéo mấy sợi lông của Đấu Long, đầy mặt vui sướиɠ khi người gặp họa. Tần Vân Hề hành sự khẳng định vô cùng cẩn thận, sau khi phát hiện hành tung của Trác Tấn, hắn chắc chắn tiêu tốn rất nhiều thời gian, cẩn thận quan sát chung quanh có bẫy rập nào do Ngụy Lương thiết lập chờ hắn hay không. Chờ đến khi hắn xác định không ai đi theo Trác Tấn, chuẩn bị động thủ đối phó với “thư sinh tay trói gà không chặt” này…… Đó là lúc Kiếm Quân Trác Tấn thanh lý môn hộ.

“Cứ cho như ngươi nói có đạo lý,” Vương Vệ Chi quyết đoán dời câu chuyện đi, “Nhưng thật ra ta lại rất chờ mong khi hai người kia phát hiện đánh không lại Trác Tấn, sẽ là kiểu biểu tình xuất sắc gì!”

Ngụy Lương nhàn nhạt cười: “Sau khi giải quyết chuyện ở Bích Ba Đàm xong, nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi, tự mình đi xem diễn là được.”

Vương Vệ Chi khẽ hừ một tiếng, nói: “Bích Ba Đàm là thành trì thuộc về Vương thị tông gia ta, nếu không phải Tần Vân Hề giết bấy nhiêu đó đại kiếm tiên của Vương thị vậy, chỉ một đám Ma tộc hèn hạ, sao có thể công thành tiến vào.”

Khi nói chuyện, đã tới Bích Ba Đàm rồi.

Từ xa xa ở trêи trời cao nhìn xuống phía dưới, Lâm Thu không khỏi nhẹ nhàng mà hít một ngụm khí lạnh.

Tòa thành này sở dĩ bị mệnh danh là “Bích Ba Đàm “là bởi vì trong lòng thành có một đầm nước thật lớn, nói là hồ cũng không quá. Cả tòa thành đều xây dựng bên trêи đầm nước này, có vô số các cầu gỗ cực dài được bắt ở trêи đầm, ăn thông với nhau, liên kết bốn phương tám hướng.

Nếu đã gọi là “Bích ba”, liền nghĩ đến ngày thường đầm nước này nhất định là thanh triệt xanh biếc.

Nhưng hiện giờ, nó đã thành một đầm máu.

Trong đầm có vô số vật thể đang trôi trôi nổi nổi, vừa nhìn liền biết là những thi thể đang thối rữa nổi lềnh bềnh.

Cầu gỗ bị đứt vài chỗ, cả một đầm nước đều bị nhuộm thành màu đỏ đậm, từ thật xa đã có thể nghe thấy mùi tanh tận trời.

Phía trêи đầm nước hoang tàn xơ xác ấy, một nam nhân áo đỏ yêu diễm đến cực điểm đang bồng bềnh trêи không trung.

Tế Uyên.

Lần trước khi nhìn thấy Tế Uyên, hắn dùng thân thể của Vương Hàn Lệnh. Cho nên trong toàn bộ bí cảnh, hắn lưu lại cho người ta ấn tượng luôn là vặn vẹo, thê thảm, đáng thương vô cùng. Bất cứ lúc nào cứ liếc nhìn hắn

một cái, không phải đang gắn lại xương thì cũng là nôn ra một đống máu tươi, vật vã lê lếch cái thể xác mềm sụp sụp đó nằm liệt khắp nơi.

Hình ảnh trước mặt quá đẹp, làm Lâm Thu cơ hồ quên mất đây là cái kiểu mỹ nam tử tàn độc như thế nào.

Dưới ánh mặt trời, hai mắt Tế Uyên hơi híp lại, đôi mắt bôi thêm phấn mắt màu đỏ tại một cái đầm máu như thế này càng nổi bật, càng hiện ra quyến rũ.

Hai hàng lông mày của Vương Vệ Chi hơi nhíu, ánh mắt hơi hơi chớp động.

Đây là phản ứng bản năng khi một con khổng tước nhìn thấy một con khổng tước khác.

Tế Uyên mau chóng phát hiện ra mấy vị khách không mời mà đến.

Hắn giơ lên khuôn mặt phong tình vạn chủng kia, đôi môi đỏ đậm cong ra một nụ cười tà mỹ bức người: “Nha, bổn tọa đang thấy ai nha!”

Đấu long giương tứ chi, từ phía dưới nhìn lên chỉ có thể thấy một cái thảm lông xù xù thật lớn.

Tế Uyên không nhận ra Đấu Long, cũng không phát hiện có hai người đang cưỡi trêи lưng cái thảm to Đấu Long, hắn chỉ thấy mỗi Vương Vệ Chi.

“Ô, thằng nhóc,” Tế Uyên đầy mặt khinh miệt, “Ở trong bí cảnh đã càn rỡ quá mức, vậy mà còn dám tới đây tìm đường chết?”

Vương Vệ Chi căn bản không dong dài với hắn, nhiệt kiếm rung động, ánh sáng mặt trời phản chiếu kiếm ý, theo kiếm phong rơi xuống, thẳng tắp chém tới Tế Uyên.

Tế Uyên giương tay áo lên, một con huyết xà đỏ tươi từ trong tay áo phóng ra, xoắn lấy kiếm ý của Vương Vệ Chi, cắn xé lẫn nhau.

Hắn thành thạo nhàn nhàn khoanh hai tay lại, trêu đùa: “Hỏa khí lớn như vậy sao? Xem ra tiểu tử ngươi cũng không được vui lắm nga, thế nào, quỳ gối dưới váy thạch lựu của tiểu mỹ nhân Liễu Thanh Âm không thành à?”

Trong lúc hai người chiêu đối chiêu, cái thảm to Đấu Long rốt cuộc cũng đến nơi.

Nó tìm một đoạn cầu gỗ còn hoàn hảo, ầm vang một chút đáp xuống trêи mặt cầu.

Cầu gỗ không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng răng rắc nguy hiểm.

Đấu long sợ hãi đến tứ chi nằm liệt, giống như cái trứng vịt muối ngã lăn vào trêи cầu gỗ.

Đôi mắt đẹp của Tế Uyên vừa chuyển, phấn mắt màu đỏ dưới ánh mặt trời phát ra hào quang lóa mắt. Hắn đầu tiên là nhìn thấy Lâm Thu, theo bản năng run lập cập.

Trong một chốc hắn phân tâm kia, Vương Vệ Chi giết đến, trường kiếm dẫn theo lửa cháy thật mạnh trảm xuống, Tế Uyên không thể không quay người lại, giơ hai tay lên chặn lại một chiêu này.

“Truyền thừa của Hoang Xuyên là do ta nhận.” Vương Vệ Chi cong môi cười, “Ngươi thua, cho nên ta mang Lâm Thu tới tận đây giùm ngươi rồi đây —— đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nàng ta hiện tại là của ngươi!”

Vương Vệ Chi quyết đoán dùng chiêu hoạ thủy đông dẫn ().

Hoạ thuỷ đông dẫn: Tránh né, kéo một chuyện xấu từ nơi này đến nơi khác nhưng cũng gây hại cho mình.

Con ngươi Tế Uyên co chặt, hít ngược một ngụm khí lạnh vang dội. Lúc ấy xác thật chính miệng mình hấp tấp, cho rằng đã nắm chắc trong tay truyền thừa của một cái bí cảnh nhãi nhép, liền cùng Vương Vệ Chi đánh đố, nói ai thua phải nhận Lâm Thu.

Lâm Thu cũng ê răng một trận, hận không thể một tát tát cho thằng nhóc Vương Vệ Chi này văng xuống đầm cho rồi.

Trêи mặt Ngụy Lương cũng lộ ra nụ cười.

Lâm Thu len lén nhìn sắc mặt của hắn, nhanh chóng giải thích nói: “Không phải như vậy, thật ra người thắng chính là ta!”

Ngụy Lương: “…… Cho nên hiện tại ngươi muốn mấy người.”

Lâm Thu: “……”

Nụ cười Ngụy Lương càng thêm ôn hòa vô hại.

Đang đứng một bên, Tế Uyên liền cười “thiết thiết thiết” lên một cách quái dị: “Chuyện nhỏ, ta chỉ cần giết ngươi, lại giết thêm nữ nhân si mê ta này! Như vậy chuyện đánh cuộc tự nhiên liền trở thành phế thải!”

Trong lúc nói, hắn lại lần nữa ném ra một dây xích đỏ tươi như máu, từng mắt xích đánh thẳng vào Vương Vệ Chi.

Trong cái đầm nước đỏ, ngưng tụ ra một dây xích như làm từ keo đông lại, thẳng tắp hướng về phía thân thể Tế Uyên, cùng tương liên với tay trái hắn.

Chợt vừa nhìn sơ qua, giống như cái đầm máu này đều là từ cánh tay trái của hắn chảy ra vậy.

Tế Uyên giờ phút này hiển nhiên có chút hành động không tiện, ánh mắt hắn đã sớm thoáng nhìn thấy Ngụy Lương, căn bản không có chút ý định muốn chiến đấu nào. Nhưng đại thuật “Trăm anh hàng huyết” này đã thi triển đến một nửa, nếu mạnh mẽ dừng lại, không biết trình độ của bản thân sẽ bị lùi lại đến mức độ nào, hiện tại nếu từ bỏ, Tế Uyên thật không cam lòng.

Đầm máu Bích Ba Đàm là nơi hoàn mỹ nhất, bên trong đầm máu có chứa oán niệm có thể làm cho ngay cả hắn cũng cảm thấy da đầu tê dại! Hắn đang cân nhắc nên khen thưởng cho con ma cơ đắc lực kia như thế nào, lại không nghĩ rằng, vừa mới bắt đầu hưởng dụng mỹ thực bốn phía, đám gây rối này liền giết đến.

Giờ phút này, cần phải kéo dài thời gian..

Chỉ cần hấp thụ xong toàn bộ phía dưới này, “Trăm anh hàng huyết” ít nhất có thể tiến được đến bảy phần. Bảy phần, có thể thử ngưng kết ra con rối máu rồi!

Hắn vừa cố ý giả yếu để dây dưa đấu với Vương Vệ Chi, vừa vội vàng rút u huyết oán niệm trong đầm máu ra.

Hắn phân tâm ra dùng bốn phía, vừa đồng thời lưu ý động tĩnh bên phía Ngụy Lương, lại vừa trong miệng phát ra âm thanh quỷ dị nho nhỏ, triệu hoán con ma cơ đang trốn phía dưới ngưng tụ oán niệm, cùng với ma vật bốn phía, cùng nhau công kϊƈɦ Ngụy Lương cùng Lâm Thu.

Âm mưu tính toán của Tế Uyên thật tính quá tốt —— bản thân thì giả vờ đấu với Vương Vệ Chi đến tám lạng nửa cân, Ngụy Lương phải tự giữ thân phận, nhất định tạm thời sẽ không nhúng tay. Lúc này chỉ cần đưa mấy tên ma vật đến bên hắn, sự chú ý của hắn tất nhiên sẽ bị dời đối tượng.

Đợi đến khi con rối máu đã thành hình, nói không chừng có thể làm cho tên Kiếm Quân trọng thương chưa lành này vĩnh viễn ở lại nơi đây!

Ánh mắt Tế Uyên chớp động, nụ cười khóe môi càng thêm càn rỡ.

Ma vật nghe theo lời triệu hoán của hắn, lập tức âm âm u u mà tụ lại đây.

Lâm Thu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất không thích hợp, nàng giật mình chớp chớp đôi mắt, hỏi: “Mẹ đẻ của Vương Vệ Chi là Ma tộc?”

Ngụy Lương không nhìn nàng, “Ừ.”

“Vậy vì sao hắn không bị nhiễm ma chướng?”

Thế nhân cũng không biết khi cùng Ma tộc ở bên nhau sẽ bị nhiễm ma chướng, ngay cả trong quyển sách 《 kiếm chi kiều 》 này cũng không có nói đến chuyện đó. Lâm Thu sở dĩ biết bí ẩn này, là bởi vì nàng vừa mới gặp được vị tiền đại Kiếm Quân Tần Vô Xuyên, người được cho là đã sớm ly thế mấy ngàn năm trước trong Cửu Dương tháp, nghe được chuyện xưa của ông ấy.

Ma chướng hung mãnh như vậy, tại sao Vương Vệ Chi cùng với phụ thân của hắn lại có thể may mắn thoát khỏi?

Ngữ khí Ngụy Lương nhàn nhạt: “Chốc nữa là biết.”

Lâm Thu cảm giác được tâm tình của hắn không được tốt.

Nàng nghĩ, khẳng định là bởi vì cái vụ đánh cuộc kia.

Nếu là lúc ấy nàng biết hắn không phải là sư tôn yêu đương sống chết với nữ đệ tử như trong nguyên tác, nàng khẳng định sẽ không đầy đầu óc đều muốn thoát khỏi bên cạnh hắn.

Khi đó, nàng căn bản không đem bản thân mình trở thành thê tử của Ngụy Lương, vậy làm sao cố kỵ trước mặt người ngoài, giữ cho hắn chút mặt mũi nào chứ? Mà nói ra cũng phải nói, nếu theo như nguyên tác, khi Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm thoát y chữa thương, cũng không cho vị thê tử nữ xứng Lâm Thu cái mặt mũi gì nha! Sau đó cũng không thèm hưu thê, mà hai thầy trò liền công nhiên ra vào có đôi, lúc đó còn nói đến mặt mũi gì của nữ xứng Lâm Thu ?

Lâm Thu lại không biết Ngụy Lương thay đổi một linh hồn khác, cho nên chuyện này kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách nàng —— ai muốn làm một “tiểu tam trong dạng vợ cả” chứ?! Biết rõ trong lòng người nam nhân bên cạnh chứa một nữ nhân khác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị một chân đá văng mình, đỡ người trong lòng thượng vị…… Loại tình huống này, thật sự là ai vô lại ai phạm tiện chứ.

Ai có thể tưởng được Ngụy Lương này không phải là Ngụy Lương bỉ ổi đó chứ?

Lâm Thu vốn là người miệng lưỡi cũng khá linh hoạt, nàng có thể nghĩ ra một đống lý do để lừa gạt Ngụy Lương, dù sao lúc ấy hắn cũng không ở đó. Nhưng hiện tại đứng ở trước mặt hắn, nàng lại không muốn giảo biện cho mình một chút nào. Bởi vì người này đối xử với nàng thật sự rất tốt, nàng không thể lừa gạt một người thiệt tình đối đãi mình được.

Có sai phải nhận!

Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng giống như một học sinh tiểu học phạm phải sai lầm, thành thành thật thật mà nhìn hắn nói, “Thực xin lỗi, về sau ta sẽ không cùng người khác nói giỡn tào lao nữa.”

Ngụy Lương rõ ràng ngẩn ra.

Tầm mắt hắn dứt ra khỏi cái ao máu đen vẩn đục kia, chậm rãi rơi xuống trêи khuôn mặt nhỏ của nàng.

Lâm Thu cảm thấy thật khẩn trương, không tự chủ được mà ngừng thở, giương mắt nhìn hắn.

Nàng thấy con ngươi hắn đầu tiên là rút lại một chút, sau đó liền ôn nhu tản ra, trong cặp mắt hẹp dài xinh đẹp đến cực điểm, phảng phất sáng lên điểm điểm sáng nhỏ.

Lúc khoé môi tinh xảo giơ lên, nàng dường như nhìn thấy gió xuân phất quá, vạn vật nở hoa.

Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên: “Ừ. Biết.”

Truyện Chữ Hay