P/s: Chợt phát hiện dạo này đăng truyện không thể xem được, hay là do lỗi wattpad, nói chung là cứ bỏ đăng rồi đăng lại, xóa rồi lại đăng, nếu nàng nào không xem được cứ nói ta nhé, chính ta còn không xem được truyện của mình, phải vào đây chỉnh mới thấy được đây này (QAQ||)
Đợi khi Mạc Linh trở về nhà thì trời đã tối, ông Mạc đang ngồi ở ghế sô pha xem tin tức trên ti vi, Đông mẹ bận rộn trong bếp nên cũng không thể ra đón cô, chào một tiếng với bà, cô đến ngồi cạnh ông Mạc, ôm lấy cánh tay ông, ngả đầu vào vai ông.
"Hôm nay thế nào?" Ông Mạc nghiêng đầu nhìn bảo bối, thấy trong mắt cô có sự mệt mỏi nhàn nhạt, ông đau lòng muốn chết.
"Rất tốt ạ! Con có quen với đồng nghiệp mới, mọi người đối xử với con rất tốt!" Mạc Linh có mệt nhưng tâm tình rất tốt.
Nhìn thấy Mạc Linh như vậy ông Mạc cũng yên tâm phần nào, nữ nhi của ông luôn thích cậy mạnh, che giấu khó khăn trước mặt ông, nếu không phải ông có nhiều tai mắt thì chắc chắn đã bị cô lừa qua rồi.
"Con có muốn ăn tối không? Hay là về phòng nghỉ một chút đi, một lát nữa cha bảo Đông mẹ đưa cơm đến cho con."
"Không cần ~ con muốn ăn chung với cha, ngồi đây nghỉ tốt hơn ~" Mạc Linh làm nũng dụi đầu vào người ông, chọc cho ông cũng nở nụ cười.
"Được rồi, thật là, cứ như đứa nhỏ không chịu lớn vậy."
Đông Mạch Na đang chuẩn bị bàn ăn, nhìn thấy một màn ấm áp này không nhịn được nở nụ cười.
Thật tốt quá, tiểu thư đã không còn chán ghét ông chủ như trước nữa, nhìn cô ỷ lại ông như vậy, bà cũng thấy mừng cho họ.
Buổi tối ấm cúng cứ vậy mà trôi qua, lần đầu cô ngủ một giấc thật say không chút mộng mị, từ lúc cô từ bệnh viện trở về cô luôn giật mình thức giấc nửa đêm, tinh thần cũng luôn không an ổn.
Sáng hôm sau Mạc Linh đúng giờ thức dậy, cùng ông Mạc ăn bữa sáng liền gấp gáp chạy đến công ty.
"Con bé đúng là trở thành người lớn rồi." Ông Mạc nhìn bóng xe chạy càng lúc càng xa, nhìn trời cảm thán một câu "Nguyệt à, em có nhìn thấy không, Linh nhi lớn lên khỏe mạnh ngoan ngoãn như vậy là nhờ có em phù hộ."
"Linh! Cậu đến rồi!" Thanh Nhi đứng ở cửa vừa nhìn thấy Mạc Linh đến liền nhào tới, ôm lấy cổ cô mà đu bám.
"Cậu định giết tớ sao? Nặng quá!" Mạc Linh trốn đông trốn tây cũng không thoát khỏi ma trảo của Thanh Nhi, chấp nhận số phận mặc cô ấy ôm.
Hai người chỉ vừa mới quen nhưng hành động thân mật lại tự nhiên như bạn thân từ rất lâu rồi vậy, điều này rất tốt. Hai người ngượng ngùng khách sáo ngược lại khiến cô cảm thấy kì quặc hơn.
"Hôm qua cậu đi đâu thế? Nhìn cậu gấp gáp như vậy chắc là chuyện quan trọng lắm nhỉ?" Thanh Nhi chớp chớp hai mắt tròn, nghịch ngợm cười.
"Cũng không hẳn, vì tớ trễ hẹn tái khám nên mới vội vàng chạy đến bệnh viện thôi."
Mạc Linh không giấu diếm nói ra, dù sao chuyện này không có gì đáng che đậy.
Thanh Nhi vừa nghe đến bệnh viện, ánh mắt đang sánh lấp lánh ám trầm, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, hì hì nói.
"Ôi chao? Cậu bị bệnh sao? Có nặng không?"
"Không sao, đã hết từ lâu rồi, chỉ là để chắc ăn thôi."
Mạc Linh không phát hiện ra người đối diện khác thường, còn nghĩ cô ấy lo lắng cho mình quá, thỏa mãn cười.
Hai người lại nói thêm mấy câu, cùng nhau vào thang máy công ty đến tầng làm việc của mình, gần đến giờ làm việc nên trong phòng cũng có vài người ngồi trước, cùng nhau nói chuyện phiếm.
Cô cùng bọn họ nói tiếng chào buổi sáng rồi chuẩn bị chỗ làm việc. Thật ra bọn họ tốt lắm, không còn hiếu kỳ với thân phận của cô như ngày hôm qua, rất dễ dàng liền nói chuyện bình thường với cô.
Nghe nói hôm nay sẽ có một vài tài liệu về thiết kế được chuyển đến, Mạc Linh háo hức muốn thử năng lực của mình ngay lập tức, cả người luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên.
"Linh, Bạc tổng gọi chúng ta đến phòng tổng giám đốc lấy tài liệu." Thanh Nhi nhận được điện thoại xong liền nói.
Mạc Linh vừa nghe, tâm trạng vui vẻ nháy mắt hạ xuống phân nửa, chần chờ một hồi mới đứng dậy, cùng Thanh Nhi đi ra ngoài.
Bạc Ngưng Thần quan sát qua camera của công ty, nhìn thấy Thanh Nhi nắm tay lôi kéo Mạc Linh đi, trầm ngâm một hồi, đợi khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa mới tắt đi màn hình máy tính.
Tâm trạng hắn đang rất không tốt, đừng để hắn bắt được điểm yếu gì của Thanh Nhi này, nếu không liền không hay ho rồi.
"Vào đi." Nội tâm có vặn vẹo như thế nào thì bên ngoài hắn vẫn bình tĩnh như thường, bảo trì hoàn mỹ phong thái của một tổng giám đốc.
"Bạc tổng, chúng tôi đến nhận tài liệu cho phòng thiết kế đồ họa." Thanh Nhi dẫn đầu mở miệng trước.
Mạc Linh cảm kích vô cùng, may mà Thanh Nhi nói trước, nếu bắt cô nói với hắn cô nhất định sẽ vô cùng mất tự nhiên. Không hiểu sao cô luôn cảm nhận được sự lạnh lùng đáng sợ của Bạc Ngưng Thần, tuy là hắn không biểu hiện ra ngoài nhưng đôi mắt hắn đã nói lên tất cả.
Mạc Linh thừa nhận mình không phải là người nhạy cảm, nhưng việc tránh né hắn đối với cô như là một bản năng, như thể nếu cô không chạy trốn thì nhất định sẽ bị hắn bắt lấy, đè bẹp, đánh cô rất thảm vậy.
... Mạc Linh, cô suy nghĩ nhiều, nếu Bạc Ngưng Thần muốn đè bẹp cô, ý nghĩ duy nhất của hắn chắc chắn là ăn sạch cô, không phải đánh cô đâu. Bạc Ngưng Thần nếu biết được nhất định sẽ cười nhạo đầu óc nhỏ nhắn của cô, tóm lại, Mạc Linh, cô mau chóng tỉnh táo lại đi!
Khụ, quay lại nào.
Bạc Ngưng Thần cau mày, nhìn khuôn mặt xinh như thiên thần của Thanh Nhi, tại sao hắn lại không nhận ra cô ta đáng yêu mà lại trông thấy nọc rắn của cô ta không ngừng ám lấy mình vậy?
Hừ, quả nhiên là không thích được cô ta.
Thanh Nhi mỉm cười híp cả mắt, Mạc Linh đột nhiên nhận ra khi Thanh Nhi gặp Bạc Ngưng Thần đều cười rất tươi, như thể rất ngưỡng mộ rất sùng bái hắn vậy. Có điều... lạnh quá...
Mạc Linh yên lặng xoa cánh tay, cô nhớ hôm nay trời ấm cơ mà.
"Mạc Linh, cầm tài liệu đem về đi, còn cô, ở lại đây một lát." Bạc Ngưng Thần chỉ vào đống giấy bên cạnh mình, hướng Mạc Linh ngoắc ngón tay.
"... Được." May mắn...
Mạc Linh thành thật bước lên nhận lấy, thật cẩn thận né tránh ánh mắt hắn.
"Nhi, cậu ở lại có được không? Tớ ở ngoài chờ cậu nhé?" Ý của tổng giám đốc ai dám làm trái, cô chỉ đành nhận lệnh.
"Không cần đâu, mọi người đang đợi cậu đó, đi nhanh trở về, tớ theo sau ngay thôi." Thanh Nhi xoa xoa hai má cô, ra vẻ dũng cảm ưỡn phần ngực không mấy to của mình.
"..." Mạc Linh ôm chặt phần tài liệu dày cộm, gật đầu với Thanh Nhi.
Nhìn người đi ba bước nhìn lại một lần kia, Thanh Nhi không rõ bản thân nên khóc hay nên cười nữa. Ý định ban đầu không biết từ khi nào đã cải biến rất nhiều đâu.
"Giờ, Bạc tổng gọi tôi lại có chuyện gì sao?" Thanh Nhi nhìn cánh cửa đóng lại mới quay lại hỏi Bạc Ngưng Thần.
"Cô có quan hệ gì với Đồng Phù?" Bạc Ngưng Thần không vòng vèo, nhanh chóng nói ra điều bản thân luôn thắc mắc.
"Ồ? Dễ nhận ra vậy sao?" Thanh Nhi cũng không phủ nhận, bình thản ngồi xuống đối diện Bạc Ngưng Thần, tùy ý ngắm nhìn ngón tay nhỏ nhắn của mình.
Bạc Ngưng Thần thấy biểu hiện ngoài ý muốn của Thanh Nhi, đề phòng nhìn chằm chằm từng hành động của cô ta. Hừ, dám thừa nhận tức là cũng có bản sự, để hắn xem cô ta có cái gì có thể đối nghịch với hắn.
"Đừng hằn học như vậy, trách sao Linh lại sợ anh đến vậy, cô ấy đúng là rất đáng thương, bị mọi người tính toán sau lưng cũng không nhận ra." Thanh Nhi nháy nháy mắt, ngã người ra sau ghế, bày ra tư thế quyến rũ người phạm tội.
Thanh Nhi hiện tại không còn đáng yêu tinh nghịch nữa, trái lại vô cùng quyến rũ, có điều, ánh mắt khinh thường của Bạc Ngưng Thần vẫn không đổi.
"Mau nói rõ ràng rồi lăn ra khỏi đây, tốt nhất là tránh xa Mạc Linh ra." Hắn cảnh cáo.
"Không được, người ta còn chưa thỏa mãn, anh sao lại đuổi khách thế, nếu Phù biết người ta nhất định sẽ bị mắng!" Thanh Nhi chu đôi môi hồng đào, bất mãn vuốt cằm.
Bạc Ngưng Thần chợt cảm nhận cả người đều run lên một chút, thật buồn nôn.
"Mặc kệ, anh mà báo với Phù, tôi nhất định sẽ không cho anh tốt đẹp!" Thanh Nhi bâng quơ nói xong, đứng dậy rời đi.
"Cô có thể làm được gì?" Bạc Ngưng Thần cười khẩy.
"Ưm... bắt đầu từ Linh chẳng hạn."
Tiếng cười như chuông bạc trong veo truyền đến sau cánh cửa khiến Bạc Ngưng Thần bực dọc không thôi. Nếu cô ta không có quan hệ với Đồng Phù thì hắn đã có thể xử lý cô ta rồi, đáng giận chính là cô ta lại có một chân với tên đó, những người quen biết Đồng Phù đều không tầm thường, thử hỏi hắn sao có thể vọng động được? Hơn nữa hắn không điều tra được thân thế của Thanh Nhi này, nếu là thiên kim tiểu thư của thế gia nào đó thì lại càng hỏng bét.
Tạm thời đành quan sát cô ta một thời gian vậy.
Thanh Nhi vừa bước ra khỏi phòng liền trở lại với bộ dạng thân thiện dễ gần, chào hỏi với mọi người xung quanh, nhanh chóng trở về phòng.
"Nhi! Cậu không sao chứ? Tớ định đi tìm cậu đây!" Thanh Nhi vừa mở cửa thang máy, Mạc Linh đã nhào tới, xoay xoay Thanh Nhi kiểm tra một lượt.
Thanh Nhi nhìn nữ nhân lo lắng bồn chồn đối diện, ánh mắt lóe sáng bất thường. Thanh Nhi cụp mắt che giấu, lúc lắc đầu.
"Đương nhiên, cậu nghĩ tớ là ai?" Thanh Nhi tinh nghịch cười, lôi kéo cô trở lại bàn làm việc "Tiếp tục công việc thôi, cả ngày hôm nay cậu phải đi ăn với tớ, mau chóng hoàn thành rồi đi nào!"
"Ừ!" Mạc Linh vui mừng, vậy ra cô ấy không bị hắn bắt nạt, thật may mắn.
Liếc mắt nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Mạc Linh, Thanh Nhi trầm ngâm, bàn tay đặt trên máy tính chưa hề động một lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ, có ai cảm thấy Thanh Nhi giả tạo hay gì đó không?
Mọi người đừng vội phán xét, mơ hồ một chút vậy mới tốt a, cứ từ từ, ta ưa thích viết thể loại không có người thứ ba xen vào, mọi người đừng lo
~Nói chung, chắc do ta viết không rõ ràng nhỉ, thấy mọi người đoán thân phận của Thanh Nhi sôi nổi quá, bất giác liền nghĩ ra vài thứ...
Nói chung, đừng quan tâm cái khu lảm nhảm này, thấy thì đọc là được, mọi người đừng để trong lòng
〜( ̄▽ ̄〜) (〜 ̄▽ ̄)〜