Bởi vì đến trước mấy ngày nên phải thuê phòng. Đã thuê phòng phải thuê chỗ tốt. Mà Lý Dật không biết phòng nào tốt. Dưới sự đề cử nhiệt tình của hệ thống, y đi đến Quy Mộng điếm, nhà trọ tốt nhất trong Khóa Duyên thành.
Sau đó Lý Dật nhận ra y từng đến nhà trọ này khi đi vân du trước kia. Quan hệ với mọi người trong quán còn rất tốt. Lúc nhìn bảng hiệu Lý Dật cũng ngờ ngợ ra rồi. Gặp quản lý đã nhớ hết. Cả hai vui vẻ nói chuyện, Lý Dật lấy được thẻ phòng, cũng tìm được phòng. Nhưng sau đó phải đi xuống để hỏi cách sử dụng. Bởi vì, y không nhớ thao tác nhận phòng.
Bây giờ được quản lý nhắc đến, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn tìm cái hố để chui.
Tuy trí nhớ đã rất tốt rồi, hầu như là gặp rồi không quên. Nhưng não là một thứ rất thần kì, những lúc cần nhất, nó sẽ đem đoạn ức kia xóa đi tạm thời, xem như chưa từng có kí ức này.
Lý Dật lúc đó cũng là như vậy. Đến khi quán lý nói sơ qua mới nhớ đến. Cũng vì vậy mà dường như y bị quản lý ghim.
Trong lòng khổ não, tiếp xúc với trưởng điếm cùng quản lý đều rất ngại ngùng. Bởi vì họ không để ý đến y nữa. Thành thử ra đến giờ quan hệ giữa bọn họ đóng băng rồi. Bây giờ phải tìm cách bổ cứu lại. Quan hệ tốt vẫn hơn xấu mà phải không? Đương nhiên cũng không thể chậm trễ nhiệm vụ được.
Hiện tại nam chủ đã đến Khóa Duyên thành để tập hợp cùng với đồng bọn. Vâng, đồng bọn. Trong tiểu thuyết từng viết nam chủ thưởng thức và coi họ như huynh đệ nên kết bạn đồng hành. Tầng thưởng thức kia liền bao gồm cả thu thập tình báo đi. Có tình báo trong tay, mọi việc đều dễ dàng hơn. Nếu không thì mấy tổ chức bán tình báo sớm bị người ngứa mắt diệt từ lâu rồi.
Chính diện tiếp xúc, lại hiểu rõ hơn nhiều thứ ẩn giấu sau mặt chữ. Chỉ Cầu Minh Nguyệt ẩn giấu rất nhiều trứng màu. Shock nhất vẫn là nam chủ là cái ma tu chứ không phải tiên tu, haha. Nói đến đây, cũng không biết nam chủ làm sao để che dấu nữa. Đối với tu vi của hắn, muốn che chắn ma khí vượt qua kết giới đã khó khăn rồi. Còn muốn che trước mặt những tiền bối tu vi cao hơn thì khó nói. Nhưng nhìn thế này thì có vẻ là nam chủ đã che dấu được. Phải nói sao đây, không hổ là nhân vật chính?
"Đương nhiên, có cái buff bất tử đó, nam chủ chuyện gì cũng qua được. Không phải tự dưng mà nhân vật chính có biệt danh thiên chi kiêu tử đâu. Mang trên người bọn họ, là cả thế giới chúc phúc, cả một thân công đức đấy. Nhưng cái gì cũng có giá của nó. Bọn họ nhận được càng nhiều, cho ra cũng càng nhiều. Vận mệnh của bọn họ, từ khi sinh ra đã bắt buộc phải trải qua những thứ được sắp đặt sẵn. Bọn họ phải gồng gánh trên vai nghĩa vụ duy trì thế giới. Chỉ khi hoàn thành cốt truyện, cuộc đời của bọn họ mới không bị hoàn toàn sở khống. Có một câu lưu truyền trong thế giới nhiệm vụ giả, [Nhân vật chính không tự dưng sinh ra, cũng không tự dưng mất đi. Nó chủ chuyển từ người này qua người khác.] Ngươi hiểu không?" Hệ thống nhìn Lý Dật.
Nam tử mặc một bộ cẩm y, tay cầm chén trà suy tư. Một lúc sau y nói.
"Nếu nói như vậy, chẳng lẽ không có nhân vật chính nào nhận ra rồi phản kháng?"
"Không phải chưa từng có. Chỉ là cuối cùng bọn họ đều chấp nhận xóa đi kí ức, tiếp tục đảm nhận cuộc sống bị sắp đặt mà thôi." Giọng nói lạnh băng, nghe không ra một chút cảm tình. Nhưng Lý Dật nhận thấy một sự trào phúng qua câu nói của hệ thống.
Biết là không nên tìm hiểu sâu thêm, nhưng ai chả có hiếu kì. Vì vậy y hỏi.
"Điều gì khiến họ mất hết ý chí phản kháng mà chấp nhận mọi thứ?"
Hệ thống không nói. Lý Dật cảm thấy 'tầm mắt' của nó dừng ở trên người y hồi lâu. Cho đến khi Lý Dật nghĩ nó sẽ không nói thì hệ thống mở miệng.
"Hiếu kì hại chết miêu, người hẳn là biết đi. Ngươi, ta cũng chỉ là quan hệ hợp tác ngắn hạn. Nói đúng ra là không thân không quen, không vào sinh ra tử, giúp nhau lúc khó khăn hoạn nạn. Ngươi cũng không có ý định bán mạng cho đơn vị của chúng ta, vì cái gì mà phải tìm hiểu sâu vậy chứ? Quên đi chuyện này, tiếp tục làm nhiệm vụ, tìm hiểu nhiều chỉ có hại mà thôi." Hệ thống nói.
"... Ta biết rồi." Lý Dật đáp lại. Lúc này, lời nói của hệ thống làm y cảm thấy nó cực kì trưởng thành, là một hệ thống trải qua những đau thương. Nó như một vị trưởng bối đang hướng con cháu nói ra kinh nhiệm của mình. Lý Dật chắc chắn, nếu hệ thống là người, không biết tên ánh sáng sẽ phản chiếu bóng lưng cao lớn đó.
"Ngươi tự nhận biết được là tốt rồi. Đỡ tốn công ta lảm nhảm một tràng như vậy. Cơ mà cho dù sau đó ngươi vẫn gặng hỏi thì ta cũng sẽ bơ ngươi thôi, haha. Ai lại đi làm cái chuyện hết lời khuyên bảo chứ sau khi đã khuyên một lần rồi còn không chịu hiểu ra." Hệ thống cười haha nói.
"..." Lúc trước chắc chắn não của y bị úng nước mới nghĩ hệ thống ra dáng tiền bối.
"Không hiểu?" Hệ thống thấy Lý Dật không nói gì, nó liền hỏi.
"Ta hiểu." Ta đơn giản chỉ là phạm phải lười biếng thôi. Đương nhiên Lý Dật sẽ không nói câu này. Quá mệt, không nghĩ đôi co.
Khoan khoan, chuyện gì sảy ra, tu sĩ sẽ mệt? Đáp án là có. Nhưng với Lý Dật thì... đây là giai đoạn đầu của một bệnh nan y, là ung thư. Còn ung thư gì thì thôi chúng ta không bàn. Dù sao cũng không được khoa học chứng nhận.
"Ngươi hiểu là tốt." Hệ thống gật đầu, nếu nó có đầu.
Cứ vậy, một người một hệ thống mang suy nghĩ không muốn nói nhiều bắt đầu trầm mặc.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Chương này chủ yếu muốn giải thích một chút vai trò hoạt động của nam chủ. Ban đầu viết rất nhiều, sau lại thấy không hợp nên lại xóa đi viết lại. Sửa mất - lần gì đấy mới coi như ổn ổn. Chúc mừng năm mới muộn.