Đối với kết quả này Lý Dật rất vừa lòng, quả nhiên là đáng đồng tiền bát gạo y bỏ ra.
Bởi vậy cho nên hôm nay Lý Dật khó có được tâm tình vui vẻ không xem thư mà ngồi xem hết các trận đấu, vừa xem vừa bình luận với hệ thống.
Bởi vì vẫn còn đang đấu loại cho nên những trận đấu ngày hôm nay cũng không có gì đặc sắc. Dưới khán đài đệ tử có thể hứng thú, nhiệt huyết sôi sùng sục nhưng đối với một vị đại lão như Lý Dật đây thì vẫn tẻ ngắt lắm.
Ngày qua đi, Lý Dật lại về phòng củi Giản Tư phong xem nam chủ tu luyện, sau đó lại đặt ít thức ăn cho hắn rồi vào tiểu thiên địa tu luyện.
Cứ thế ngày này qua ngày khác, Kiếm bàn đại hội cũng bước đến vòng đấu chính. Trận đấu kịch tính nhất khiến nam chủ thể hiện ra sức mạnh cũng tới rồi.
Đối thủ của hắn là tiểu đệ tử song linh căn lôi thủy, là tiểu đệ tử mới nhập môn của Đông Phượng phong, là tiểu sư đệ được yêu thích nhất của toàn môn phái. Dung mạo của y theo kiểu thanh thuần, thiện lương, thánh khiết và tính cách của y cũng giống như dung mạo. Là một trong số những ái mộ giả của nam chủ sau này, tên y là Giản Vi Khiết, đạo hiệu về sau gọi Thuần Minh.
Do mới nhập môn không lâu nên Giản Vi Khiết cảnh mới tới Trúc cơ kì. So với cảnh giới của nam chủ chỉ hơn vài tầng, hiện nay nam chủ đã là Luyện khí kì tầng mười. Quả nhiên là tốc độ tu luyện kinh người, mới có mấy thiên đã lên tận tứ tầng. Các đệ tử thiên tài trong Vô Kiếm môn sẽ phải khóc đó. Đương nhiên với điều kiện rằng bọn họ biết, cơ mà cũng nhanh biết thôi.
Nam chủ theo bản gốc do tác giả Chỉ Cầu Minh Nguyệt viết, nam chủ thắng xong trận đấu này đã thành công gây thù chuốc oán với hầu như toàn bộ môn phái. Người hâm mộ tiểu sư đệ tỏ vẻ, 'ngươi là cái thá gì mà muốn làm bẩn người sư đệ của chúng ta, còn khiến y thua thảm như vậy?! Chúng ta muốn giết chết ngươi!'
Đó cũng chính là một phần nguyên nhân khi nam chủ đang là đệ tử đắc ý dưới tòa Thanh Lan chân quân lại vị người đồng môn khác mưu hại không thương tiếc như vậy.
Nghĩ như vậy Lý Dật lại cảm thấy nam chủ tuổi thơ thật có chút đáng thương. Cố gắng chiến thắng trận đấu để được vào nội môn, thành công rồi lại bị toàn môn đệ tử chán ghét.
Ai~, quả nhiên vẫn là do tác giả yêu thích ngược, nam chủ sau đó không nhập ma liền phải cảm tạ thiên địa rồi.
Cảm thán xong Lý Dật liền tập trung vào khán đài.
Hiện giờ trên khán đài Mộ Dung Huyền cùng Giản Vi Khiết đã có mặt. Cả hai đều tinh thần cao độ tập trung vào trận đấu, thái độ đều tôn trọng lẫn nhau. Nhất là Giản Vi Khiết, quả nhiên không hổ danh tiểu sư đệ đáng yêu của Vô Kiếm môn, đối nhân xử thế luôn là một bộ dáng ôn hòa, thêm một nụ cười như mặt trời rạng đông. Quả là mĩ nhân mà.
Trận đấu chưa bắt đầu, phía dưới khán đài đã ồn một mảng lớn.
"Oa, Giản sư đệ cười quả thật quá liêu nhân a." "Đúng vậy a, tên ngoại môn đệ tử kia có tài năng gì mà được đứng cùng một khán đài với Giản sư đệ chứ?!" "Đúng vậy." "Đúng vậy" "..."
Các đệ tử nội môn dưới khán đài oán khí dày đằng đặc, bọn họ chăm chú nhìn Mộ Dung Huyền, ánh mắt sắc bén như sắp hóa thành thực thể hướng phía nam chủ lao đi.
Thế nhưng đối tượng của bọn họ đều không mảy may để ý, vẫn tập trung cao độ quan sát đối thủ.
Giản Vi Khuyết nghe thấy lời phía dưới khán đài cũng phối hợp hơi đỏ mặt, hướng Mộ Dung Huyền giải thích.
"Mộ sư đệ, ngươi không để ý bên phía dưới nói gì. Ta rất cao hứng khi được đấu với ngươi, dù sao thắng được vào vòng này cũng không phải hạng tầm thường gì. Vậy nên ta không nghĩ sư đệ ngươi là phế vật như bọn họ. Ta hi vọng trận đấu này nhươi ta đều hết sức, kết quả ai thắng ai thua đều là dựa vào khả năng chính chúng ta." Giản Vi Khiết giọng nhu nhu nói, y còn kèm theo một cái mỉm cười thân thiện rạng rỡ nữa.
Nụ cười này của Giản Vi Khuyết thành công làm Mộ Phong Huyền hảo cảm + và cũng khiến dưới khán đài một lần nữa sôi trào.
"Tên đệ tử ngoại môn đó có gì tốt mà khiến tiểu sư đệ cười với hắn! Sư đệ nhìn ta đây này, ta ưu tú hơn hắn nhiều." "Đúng vậy sư đệ, hãy nhìn ta a." "Đúng vậy." "..." Đệ tử phía dưới khán đài ầm ĩ nói, bày tỏ toàn bộ bất mãn cùng ghen tị qua lời nói.
Nhưng ồn ào cũng không được bao lâu, trên khán đài đệ tử đã hô bắt đầu.
Cả hai người Mộ Dung Huyền cùng Giản Vi Khiết đều không ngay lập tức động thủ, hiển nhiên là cả hai đang quan sát đối phương. Sau đó như tìm được điểm yếu của đối phương, cả hai đều cùng lúc nhào lên đánh.
Xem đến đây Lý Dật không khỏi ngạc nhiên, tuy ở trong truyện đã đọc qua đoạn này, thế nhưng y vẫn không thể không sửng sốt khi thấy nam chủ cùng Giản Vi Khiết đồng hành động. Quả nhiên rất giống tâm linh tương thông, hợp tướng phu thê như vậy. Sau này Giản Vi Khiết còn là người ái mộ của nam chủ nữa, JQ như vậy trần trụi, thảo nào từng một thời dưới bình luận truyện nhấc lên một đợt sóng CP Mộ Giản.
Nhưng rất tiếc tác giả Chỉ Cầu Minh Nguyệt thiết lập nhân vật chính là một thẳng nam, thẳng không thể thẳng hơn, còn cứng rắn hơn kim cương, chỉ có thể gãy không thể cong. Lý Dật âm thầm cảm thán.
Một ngày nào đó 'Lý Dật' trong tương lai nhớ lại những gì quá khứ bản thân đã cảm thán chỉ có thể vô lực mắng ngu ngốc. Y tầm mắt hạn hẹp, đã quá tin tưởng thiết lập nhân vật của Chỉ Cầu Minh Nguyệt mà không nghĩ tới nhân vật chính thiết lập có thể băng.
Nhưng đó chính là sự việc của tương lai, Lý Dật hiện tại vẫn tin tưởng thiết lập của nam chủ, vẫn ngây thơ tin rằng nam chủ là trai thẳng. Bởi vậy sau này mới dẫn đến bi kịch bị nam chủ bẻ cong, còn bị hắn đè.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Thân ái độc giả, ta tác giả quân quay lại rồi đây.
Giải thích một chút về đạo hiệu. Ở đây trong tu chân giới mọi người đều dùng tên thật cho đến khi cảnh giới lên kim đan mới được cấp cho đạo hiệu. Bởi vậy nên Giản Vi Khiết hiện tại chỉ là Trúc cơ sơ kì, chưa lên kim đan nên chưa có đạo hiệu. Sau này khi y lên kim đan thì đạo hiệu sẽ gọi Thuần Minh. Nhân tiện nói luân đạo hiệu của nam chủ sau này chính là Ôn Tri.
Còn có một việc, Mỗi môn phái ngoài chưởng môn còn có các vị lão tổ. Bọn họ đều là đến kiếp tiên cảnh giới bế quan tu luyện, nhường ngôi lại cho đồ đệ. Vô Kiếm môn cũng vậy, có vài vị lão tổ đã phi thăng, cũng có vài vị do cạn kiệt thọ mệnh mà mất, hiện giờ chỉ còn hai ba người. Bọn họ chỉ bế quan tu luyện, chuyện môn phái giao cho chưởng môn. Nơi bế quan của bọn họ có đủ loại kết giới cách âm để tránh cho bị làm phiền khi đang bế quan. Bởi vậy nên không thể có chuyện bọn họ ra ngoài phí tinh lực thu thêm đồ đệ về mất thời gian dưỡng.
Thế nên không có chuyện nam chủ được vị nào đó lão tổ thu nhận đệ tử.
Nói xong rồi một số lỗ hổng trong cốt truyện chưa được nhắc tới.
Ân, giờ quay lại chuyện của ta. Do là cuối kì rồi ấy mà, hơn nữa ta cũng sắp... thi đi.
Hơn nữa lại viết thêm một bộ truyện nữa...
Bởi vậy, cho nên... ta... ta có thể sẽ giảm cập nhật chương mới từ một tuần hai chương thành một tuần một chương.
Ân, mặc dù tuần trước ta cũng đã thực hiện việc này rồi, bây giờ chỉ nói rõ chút thôi.
Nhưng khi nào rảnh ta có thể viết hai chương phục vụ độc giả nhóm nha.
Hảo, chương mới đã đăng, đại gia hảo ngoạn a. Yêu các ngươi nhất, sao sao đát~ o(>ω