Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

chương 83: tới đây, sung sướng nha ~ (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: lười

Kết thúc buổi đàm phán, mọi người quay lại phòng mình thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi. Nơi này đã không còn việc gì, để tránh đêm dài lắm mộng, mọi người quyết định không chậm trễ nữa, chuẩn bị tốt xong liền lên đường ngay.

Hành lý của Không Trầm cũng không nhiều, một bộ tăng bào, một chuỗi Phật châu. Hắn cẩn thận đem quần áo của mình gấp cẩn thận rồi bỏ vào tay nải màu xám, sau đó lấy chuỗi Phật châu treo ở đầu giường xuống.

"Tiểu hóa thượng cứu mạng vớii!" Thanh âm mềm nhũn như bông lúc này chỉ toàn là kinh hoảng và thất thố, giống như thanh âm tối hôm qua bị Liễu Tĩnh Hàm uy hiếp vậy.

Không Trầm đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ ngoài sân, liền nhìn thấy cửa phòng chất củi ở phía xa xa, bên trong mở hồ truyền đến âm thanh Ôn Nõan kêu cứu, đứt quãng, giống như là bị người chặn lại vậy. Sắc mặt Không Trầm trầm xuống, ném Phật châu trong tay, trực tiếp nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống. Giày tiêm nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, làm bay lên một làn bụi mỏng, còn chưa kịp ổn định thân mình liền xoay người bay về phía phòng chất củi.

Phanh! Cửa gỗ bị một lực lớn đá văng, hình ảnh hai nữ tử dây dưa với nhau đập vào mắt Không Trầm. Người tối hôm qua còn tinh lực tràn đầy, lời nói làm cho Liễu Tĩnh Hàm sặc đến không có chỗ phát tiết, lúc này đây lại chật vật bị ấn ngồi trên mặt đất, trên người có mỗi trường bào màu đỏ lại bị xé đến tan tác, đầu vai trắng nõn bại lộ trong không khí, làn da trắng nõn cọ trên mặt đất tạo thành nhiều vết đen.

"Buông nàng ra!" Không Trầm hơi nghiêng đầu không dám nhìn Ôn Noãn quần áo không chỉnh tề, hắn nhíu chặt mày nghiêm khắc quát Liễu Tĩnh Hàm.

"Thánh tăng, yêu nữ này chính là đang muốn kéo dài thời gian, nàng chết sống cũng không muốn đổi quần áo, như vậy thì chúng ta còn chấp hành kế hoạch kiểu gì!"Liễu Tĩnh Hàm buông bàn tay đang kéo quần áo Ôn Nõan ra, tay khác lại cố chấp nhéo Ôn Noãn không buông.

"Đau.. Không Trầm, cứu cứu ta, tay ta sắp bị nàng vặn gẫy rồi!" Sườn mặt Ôn Nõan bị ép kề sát mặt đất lạnh lẽo, cánh tay bị vặn về phía sau vừa co rút vừa đau đớn, cảm giác như sắp gẫy mất, nàng khóc nức nở cầu cứu.

Lỗ tai giật giật, Không Trầm nhấp miệng, nhắm mắt đi tới chỗ hai người, hắn vừa nhanh lại vừa chuẩn vận nội lực đẩy Liễu Tĩnh Hàm ra xa, còn mình thì cởi cà sa khoác lên người Ôn Noãn.

Không có Liễu Tĩnh Hàm kiềm chế, Ôn Noãn khôi phục tự do liền nhanh nhẹn bò dậy, nàng mau chóng buộc lại cà sa trên người, sau đó hai tay vòng lên cổ Không Trầm nhào vào ngực hắn.

Bị Ôn Noãn chui vào lòng, Không Trầm chầm chậm mở mắt, hắn rũ mắt nhìn nhìn người trong lòng ngực mình, sau một lúc lâu mới dơ tay đỡ bả vai tính toán đẩy nàng ra.

"Đừng đẩy, ta sợ hãi." Cảm giác được bả vai bị đẩy ra, Ôn Noãn càng thêm sát vào Không Trầm, tay ôm chặt cổ hắn, mặt cọ vào ngực hắn hướng về phía trước, đến khi đặt lên cổ hắn mới dừng lại. Ôn Noãn gắt gao ôm Không Trầm, ánh mắt lại xuyên qua bờ vai nhìn về phía người đứng phía sau không xa.

Bị nội lực Không Trầm đẩy lùi, Liễu Tĩnh Hàm lùi lại mấy bước liền ổn định thân mình, nàng biết hắn hạ thủ lưu tình, bằng không tuyệt đối không có khả năng chỉ lùi vài bước như vậy, khóe miệng Liễu Tĩnh Hàm nhẹ nhàng giương lên một độ cong ngọt ngào. Nhưng mà nụ cười này không duy trì được bao lâu liền bị hành động tiếp theo của Ôn Nõan làm cho tức giận không nhẹ.

Lông mi hơi dương lên, khóe mắt phiếm hồng đắc ý dơ lên, môi đỏ chậm rãi nhếch, tràn ngập ý vị khiêu khích.

Khi dễ ta rất đắc ý có phải không? Đáng tiếc, nam nhân ngươi thích lại đang ôm ta, hâm mộ không? Ghen ghét không? Liễu Tĩnh Hàm từ gương mặt khiêu khích của Ôn Noãn lại đọc được ra mấy hàm nghĩa kia, nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Ôn Noãn, ngoài miệng lại là nói chuyện với Không Trầm: " Không Trầm thánh tăng, ngài làm gì vậy? Còn không đẩy yêu nữ này ra, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ! Thánh tăng Thiếu Lâm và Yêu nữ Ma giáo ôm nhau, truyền ra còn bị người cười đến rụng răng!"

Lời Liễu Tĩnh Hàm vừa ra, Không Trầm còn chưa kịp có phản ứng gì thì Ôn Noãn đã chủ động thu tay lại. Nàng cười khẽ cọ cọ chân lên mặt đất rồi dịch người kéo khoảng cách với Không Trầm: "Nàng ta nói rất có đạo lý nha." Ôn Noãn thẳng người, cởi cà sa trên người ra, khoác lên mình Không Trầm: "Tiểu hòa thượng tốt với ta như vậy, sao ta có thể để tiểu hòa thượng bị liên lụy được."

"Hừ, giả mù sau mưa!" Liễu Tĩnh Hàm hừ lạnh một tiếng.

"Đúng vậy nha, ta đang giả mù sau mưa đó, ta chính là cố ý lấy lòng tiểu hòa thượng." Ôn Noãn sảng khoái thừa nhận, nhìn Không Trầm khẽ cười nói: "Ta thích tiểu hòa thượng như vậy, tất nhiên là mong tiểu hòa thượng sẽ thích ta một chút."

"Ngươi ngươi ngươi không biết xấu hổ!" Liễu Tĩnh Hàm chỉ vào Ôn Noãn mắng, nàng ta trăm triệu lần không nghĩ tới yêu nữ kia sẽ trực tiếp thổ lộ với Không Trầm, dù sao đây cũng là cổ đại, kể cả giang hồ nữ nhi thì cũng cực kỳ hàm xúc, về phương diện tình ái này cực kỳ mịt mờ, nàng sợ nếu mình quá phóng túng sẽ dọa sợ Không Trầm mới không dám theo đuổi, bây giờ xem ra nàng do dự đều là điều thừa!

Liễu Tĩnh Hàm hối hận trong lòng đã không kịp, đối với hiểu biết về Không Trầm của nàng, người ái mộ hắn rất nhiều nhưng trực tiếp bày tỏ tình cảm thì lại không có, Ôn Noãn rất có khả năng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Không Trầm, sớm biết vậy thì nàng đã thổ lộ từ trước!

Đáng giận, cư nhiên lại bị yêu nữ này giành trước!

Không Trầm ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn tùy ý để Ôn Noãn từ trong lòng mình đi ra, cũng tùy ý để nàng khoác cà sa lên người hắn, đến khi nghe Ôn Noãn thẳng thắn bày tỏ tình cảm thì vẻ mặt mới hơi biến đổi. Hắn vội vàng liến nhìn Ôn Noãn một cái, thấy nàng cười cực kỳ sáng lạn, mắt híp lại không thấy mặt trời đâu liền rời tầm mắt đứng dậy.

"Chuyện quần áo tự ta sẽ giải quyết, Liễu thí chủ về trước đi." Vẻ mặt Không Trầm bình đạm như nước, hoàn không có biểu hiện của một nam tử khi được nữ tử tỏ tình. Không thẹn thùng cũng không chán ghét, hắn uyển chuyển dời đề tài, làm người khác cảm thấy chuyện kia không khác gì một chuyện thăm hỏi bình thường.

"Thánh tăng, yêu nữ này nàng -"

"Ta sẽ nghĩ cách." Không Trầm nghiêng người không đối mặt với Liễu Tĩnh Hàm: "Liễu thí chủ hẳn vẫn còn chuyện cần làm đi." Ý tứ chính là ta áp giải nàng hồi kinh, chuyện của nàng ta phụ trách là được rồi, không cần ngươi nhúng tay.

Liễu Tĩnh Hàm cắn cắn môi dưới muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn bộ dáng hoàn toàn không muốn hàn huyên của Không Trầm liền chết tâm, nàng hơi trừng mắt nhìn Ôn Noãn một cái liền ủy khuất rời đi.

"Có ý tứ có ý tứ ha ha ha..." Ôn Noãn một bộ phát hiện ra việc vui cười nói: "Xem cô nương kia đúng là thích ngươi thật rồi, tiểu hòa thượng, ngươi đúng là được người thích nha, một cọng tóc cũng không có mà cũng có thể làm cho cô nương nhà người ta phương tâm ám hứa ." Nàng hoàn toàn là một bộ dáng vui đùa, giống như chuyện tỏ tình vừa nãy chỉ là để trả thù Liễu Tĩnh Hàm mà thôi.

() Phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước.

Không... không phải giống như, mà chính là muốn chỉnh Liễu Tĩnh Hàm, dù sao từ lúc bắt đầu nàng đã vô cùng chán ghét Liễu Tĩnh Hàm. Vẻ mặt Không Trầm không đổi, một bộ đã sớm đoán được đức hạnh của nàng, hắn nhặt bộ quần áo màu hồng dưới đất lên đưa cho Ôn Noãn.

"Mặc vào." Không Trầm mở miệng nói.

"Không mặc, ta không thích hồng nhạt." Ôn Noãn giơ tay chụp bay quần áo: "Ta thích màu đỏ."

"Không có màu đỏ." Quần áo đều là nữ đệ tử phái Nga Mi đưa tới, hầu như đều là màu hồng nhạt.

"Mặc kệ, ta chỉ mặc màu đỏ." Ôn Noãn giơ tay vuốt vuốt mái tóc hơi rối: "Hay là không đổi nữa, ta cảm thấy trường bào này khá tốt."

"Không được." Ôn Noãn không để ý nàng mặc độc một trường bào nhưng những người khác giả trang nàng lại để ý, dù sao còn phải lên đường, muốn trước mặt mọi người mà chỉ mặc mỗi trường bào, quá mức thẹn thùng, bọn họ nhất định không làm.

"Vậy mua đi, ngươi còn thiếu chút tiền ấy sao." Nói đến mua quần áo, Ôn Noãn nháy mắt liền hưng phấn lên, nàng đứng dậy đi đến bên người Không Trầm: "Tiểu hào thượng, chúng ta đi dạo phố đi, mua một bộ màu đỏ để mặc."

Nữ nhân này rốt cuộc có cảm giác mình là một tù nhân hay không... Không Trầm nhịn không được thầm nghĩ trong lòng.

"Nhanh lên nhanh lên." Ôn Noãn đẩy Không Trầm đi ra ngoài: "Nội lực của ta bị ngươi phong bế rồi, khẳng định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi, ngươi còn sợ cái gì."

"Không được." Không Trầm tránh khỏi tay Ôn Noãn: " Cái này, mặc vào."

Ôn Noãn vốn dĩ cũng không trông cậy có thể bước ra phòng chứa củi, chưa chuẩn bị tốt các thứ để khởi hành, nàng tuyệt đối không có khả năng bị thả ra. Bởi vậy yêu cầu này nàng nói ra cũng chỉ để chơi chơi, mục đích cuối cùng cũng không phải cái này.

"Được rồi, ta mặc cũng được nhưng mà ngươi phải trả lời câu hỏi của ta." Ôn Noãn nhận quần áo trong tay Không Trầm.

"Câu hỏi gì?" Không Trầm hỏi.

Ôn Noãn ngoắc ngoắc ngón tay với Không Trầm, ý bảo hắn đưa lỗ tai lại gần, khi hắn cúi người xuống liền bám vào người hắn tiến tới: "Câu hỏi của ta là..."

Không Trầm tĩnh tâm lắng nghe Ôn Noãn chuẩn bị nói, nhưng trong lòng lại suy đoán lộn tùng phèo vấn đề Ôn Noãn muốn hỏi, chắc lại là giải quyết vụ trúng xuân dược như thế nào hay gì...

"Chính là..." Ôn Noãn kéo dài âm điệu, hấp dẫn được lực chú ý của Không Trầm thì đột nhiên tiến tới, nhân lúc hắn chưa phản ứng kịp liền hôn một cái lên má hắn.

Chụt! Tiếng hôn môi không lớn lắm trong phòng củi này nhưng lại cự kỳ rõ ràng, Không Trầm cứng đờ vài giây, sau đó mới thật nhanh lui về sau vài bước: "Ngươi!" Hắn thật sự không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, tuy rằng bình thường nàng hay cả gan làm loạn nhưng dù sao cũng là nữ nhi gia... Như thế nào sẽ...

Khóe miện Ôn Noãn gợi lên độ cong hài hước, ngón tay thon dài vòng vòng một sợi tóc quanh ngón tay, sau đó lại một vòng một vòng buông ra, giọng nữ êm tai tràn đầy ý cười vang lên:

"Câu hỏi của ta chính là, nếu như ta phi lễ ngươi thì ngươi có đánh ta không?"

- ------

Muốn có đùi để ôm -.-

Truyện Chữ Hay