Cả ngày trời Hạ Băng chỉ biết nhốt mình vào căn phòng trống cùng thi thể của Hàn Tự.
-Xin để ta nói một lời,cũng không phải hoàn toàn không có cách cứu
Mumu xen vào
-Ta nghe nói có một cao nhân trời sinh có bản lĩnh thông thiên,chẳng những biết thuật kỳ môn độn giáp hơn nữa còn tinh thông các loại vu thuật,phát tiển ở hai thế giới âm dương,ngay cả quỷ sai thấy hắn cũng phải nể ba phần,bởi vậy người dân truyền rằng hắn có được năng lực thần kỳ chửa trị bách bệnh,nói không chừng hắn sẽ có biện pháp cứu Hàn Tự.
Một câu nói đủ để lôi kéo Hạ Băng hoàn hồn nhìn Mumu nói
- Trời có mắt đã nghe thấy của ta thỉnh cầu.
Đôi mắt Hạ Băng sáng lên nhìn phía thi thể lạnh giá
Cứ như vậy,một chiếc xe chở Hạ Băng cùng người chết đi ra khỏi thành phố,tiến đến thâm sơn nơi cao nhân ẩn cư.
Xe từ từ rời xa thành thị nhộn nhịp tiến vào trong núi,MuMu thuần thục lái xe cấp tốc chạy nhanh quá sơn đạo uốn lượn,xuyên qua thiên sơn vạn thủy cuối cùng đi đến nơi cuối cùng,ở xung quanh sơn động mọc đầy trúc,xe ngừng trước một gian nhà tranh.
Một nam tử mặc trang phục kỳ lạ từ bên trong cửa đi ra,tóc phía sau dùng một khăn vải vòng lại trên đỉnh đầu,khuôn mặt rắng như tuyết không lây nhiễm hồng trần,thân hình gầy dáng vẻ giống như thần tiên lúc ẩn lúc hiện.
“Ta sớm đoán được các ngươi sẽ đến!” Hạ Băng vừa xuống xe còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm,nam tử kia đã giành trước một bước nói ra nguyên nhân viếng thăm.
Xin hỏi ngài chính vị cao nhân trong truyền thuyết sao?” MuMu không khỏi nghiêm giọng cung kính,chấp tay cúi đầu.
-Người ngoài dường như đều xưng hô ta như vậy,nhưng ta chịu không nổi danh hiệu này
Cao nhân tựa vào cạnh cửa
-Ngươi tìm đến ta vì người trên xe sao! Không,có lẽ nên một người chết
“Ngài quả nhiên đoán chuyện như thần,ngay cả mục đích ta đến đây ngài cũng biết rõ.”
-Lời khách sáo thì miễn đi!
Cao nhân sải bước đi về phía trước,từng bước đến gần Hạ Băng ,đưa tay gần khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử kia khẽ ngơ ngẩn nói
- Ngươi nữ nhân thật xinh đẹp
- Cám ơn cao nhân đã quá khen
Hạ Băng khách sáo nói
- Sau này không cần gọi ta là cao nhân ta tên Thiệu Thiên Triệt gọi ta ' Triệt'
- Vâng... Triệt
-Ngươi rốt cuộc có muốn cứu hắn sống lại không?
Mumu ngán ngẩm nhìn hai kẻ điên không chuyển mắt nhìn nhau
Một tiếng làm cho thần trí Hạ Băng hoàn toàn lạp quay về hiện thực.” Ngươi có biện pháp cứu hắn?”
“Phương pháp đương nhiên là có,chỉ cần ngươi chịu hi sinh.
Vừa nghe có cách cứu Hàn Tự,Hạ Băng hoàn toàn khôi phục bình thường,“ Chỉ cần có thể cứu hắn,chuyện gì ta cũng đồng ý.”
“Tốt lắm,đưa thi thể hắn vào trong!”Nói xong câu này,cao nhân xoay người đi vào trong nhà tranh, Hạ Băng không dám phí thời gian,ôm lấy Hàn Tự đi theo phía sau,Mumu cũng muốn đi theo lại bị nhốt ngoài cửa không cho đi vào.
Một cánh cửa sổ mà ngăn được ánh sáng rực rỡ bên ngoài,bên trong vô tận bóng tối,cộng thêm không khí quỷ dị,cao nhân châm lửa vào ngọn nến,nhất thời chiếu sáng căn phòng đơn sơ.
-Đặt hắn lên trên giường đi.
Liễu Hạ Băng nghe theo.
-Muốn cứu hắn cần phải đúng vào giờ tý tháng giêng dương khí cực thịnh cùng với người thật lòng thương hắn,may mắn ngươi vừa lúc phù hợp hai điều kiện này, bởi vậy máu của ngươi có gọi hồn phách y quay về,cho nên phải dùng máu tươi của ngươi vẽ lên lên thất khiếu trên người,cùng với bảy bảy bốn mươi chính ngày không ngừng đưa máu mới vào trong cơ thể y,mới có gọi hồn phách y ở dưới âm phủ quay về thân thể,nhưng pháp này thuộc về nghịch thiên thuật vô cùng nguy hiểm,làm không tốt ngươi sẽ vì mất máu mà chết.