Do quá vội mà Hạ Băng nhanh chóng nhặt điện thoại của mình lên từ đầu chí cuối thuỷ chung không nâng chút mí mắt nào nhìn người đối diện cũng không để ý tới lời nói của anh ta chỉ nhàn nhạt trả lời rồi bỏ đi
- Xin lỗi tiên sinh tôi có việc đi trước
Hàn Thế Huân thấy giọng nói này rất quen thuộc nhưng lại không nhớ là của ai . Nghĩ xong hắn cũng không để tâm hướng về phía đại sảnh rời đi khuôn mặt không chút cảm xúc như chuyện lúc nãy chưa hề xảy ra.
Về phần Hạ Băng cô chạy như bay đến phòng bệnh Hàn Tự. Vì chút nữa cô có buổi phỏng vẫn cho vi trí thư kí của Âu thị nên bây giờ phải tranh thủ đến chỗ Hàn Tự. Cô định lấy điện thoại ra để hẹn trước bác sĩ nói chuyện nhưng kì lạ thay khi bật điện thoại lên lại không có pass
Hạ Băng nghi ngờ cô lúc nào cũng cài pass cho điện thoại sao lại không có. Cô mở tiếp thì biết trong đó chỉ có hai số còn lại thù trống rỗng . Chắc đây là cái điện thoại của vị tiên sinh hồi nãy chết thật lúc nãy cô gấp quá không để ý mà hai cái điện thoại cùng có hình dáng giống nhau nên lúc nãy cô không do dự cầm lấy.
Hạ Băng ơi mi còn có thể ngu ngốc đến cớ nào nữa điện thoại của mình cũng cầm nhầm. Cô âm thầm chửi rủa trong lòng lấy tay cốc cốc mấy cái vào đầu...đồ hậu đậu. Chết thật bên trong điện thoại có bức hình mà Hàn Tự chụp lén lúc cô đang say rượu vào tháng trước và cài làm hình nền cô cũng không để ý mà đổi thế nên...lỡ tên kia thấy có mà cô thối mũi à?
Cô chạy lại về phái đại sảnh của bệnh viện tìm lại tên vừa nãy cô chợt nhớ ra thật chứ từ nãy giờ cô đâu có nhìn lấy hắn một lần làm sao nhận dạng ra hắn được?
Cô rất muốn gọi cho hắn nhưng mà cô lại không nhớ rõ số điện thoại kia nên đành thôi... Nhìn qua đồng hồ... Thôi chết!!! Trễ giờ phỏng vẫn của bà.
Thế là mỗ nữ nào đó chạy như tên bắn đến Âu thị...
---- sau cuộc phỏng vấn----
-Mumu ơi mi có nghĩ ta sẽ đậu không?
Mỗ nữ nào đó đang ngồi than thở đối diện mỗ mèo nào đó...
- Sao ta biết được mà mấy ngày nay ta thấy mi toàn gồi than thở luyện công cũng lười nữa là sao hả?
Kính coong...kính coong
Bỗng tiếng chuông cửa vang lên
- Mumu mi mau đi xem ai đó ta bận giặt đồ chút nữa mang lên cho Tự rồi!
Chút sau con mèo nào đó đi vào với vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào Hạ Băng khiến cô rùng mình
- Băng trư à kết quả xét tuyển ấy ngươi...
- Sao...thế nào huhu ta rớt đúng không á...huhuhu
- Ngươi...đậu rồi
- A
Sau đó là một chàng tiếng hét chói tai gà bay chó sủa...
- Oke tối nay ta bao mi thịt hun khói
- Băng trư ta biết mi tốt với ta nhất
--- Tại khách sạn hạng sang tại Mĩ---
- Thưa Âu tổng buổi tuyển chọn cho thư kí đã có kết quả
Người thư kí nam cung kính cúi đầu nhìn đến người đàn ông anh tuấn ngút trời đang nhìn vào khoảng không xa xăm... Cậu thư kí khẽ thở dài...
Cậu đã theo Âu tổng lâu năm rồi... Cậu biết trước kia Âu tổng gánh vác và cứu vớt được Âu thị sau lần khủng hoảng kinh tế ấy là nhờ một cô bé... Cậu cũng biết sau khi tìm được cô bé ấy càng ngày Âu tổng càng lún sâu vào ái tình... Mỗi tối đều lấy ảnh của cô ra mà ngắm đến quên mất những thứ xung quanh... Âu tổng từng nói nhân sinh kiếp này của hắn cô chính là động lực duy nhất không có cô cuộc sống đối với hắn cũng chẳng còn ý nghĩa gì... Hắn ta vốn là người kiêu ngạo nguyện vì người mình yêu vứt bỏ lòng tự trọng của đàn ông sẵn sàng chia sẻ cô cùng những người đàn ông khác điều đó cũng cho thấy cô đối với hắn quan trọng như thế nào... Cho đến khi ngày ấy xuất hiện cô đột nhiên biến mất khỏi thế giới của hắn đột nhiên rời xa hắn
Từ đó hắn như một cái xác không hồn nếu không phải anh đã cố gắng chống đỡ phỏng chừng Âu thị bây giờ đã sớm biến mất khỏi thương trường ... Nhớ lại chuyện cũ khiến Tề thư kí tâm tình xuống hẳn
- Cậu không thể tin tưởng được tên khốn Âu Minh hắn ta chính là đang ngắm đến cái chức chủ tịch Âu thị của cậu lỡ đâu trong đám người được tuyển dụng trong đó có tay chân của tên đó vào mật thám thì sao?
- Được rồi mai tôi sẽ đến chi nhánh bên Mĩ xem xét đám nhân viên đó bây giờ cậu có thể đi rồi
Hắn cất giọng lạnh lùng khiến Tề thư kí dựng tóc gáy. Không phải hắn đã theo Âu tổng nhiều năm phỏng chừng bây giờ đã sớm không chịu nổi khí thế áp bức của hắn mà chạy mất.