Mọi người đang thầm cầu nguyện cho số phận của cô gái hồng nhan bạc mệnh kia nhưng ngay lúc ấy điều bất ngờ chợt xảy đến. Người đàn ông ta cao đang ngồi chật vật ôm lấy cánh tay bị gãy của mình mặt mày tím tái vặn vẹo.
Không ai dám tin được rằng người con gái nhỏ nhắn kia lại dễ dàng bẻ gãy tay một sát thủ chuyên nghiệp như vậy trong khi đó bộ dáng cô bình thản chắc chắn lúc nãy còn chưa xài hết một phần khí lực vừa rồi. Nếu cô mà xài hết không biết bộ dạng hắn thê thảm đến mức nào. Mà Huệ Di mặt mày đã tím tái không còn chút huyết sắc cô ta từ khi nào lại mạnh như vậy?
Ông già điên vừa nhìn qua cảnh đó khẽ nâng lên nụ cười tán thưởng! Khí lực rất tốt công lực không biết phải thâm hậu đến mức nào. Ông nhìn thấy cô lại nhớ đến bộ dáng một người phụ nữ trong trí nhớ khiến ông nhớ mãi không quên.
Nhìn lại dung mạo người này y như đúc người phụ nữ kia liền ngẩn ra . Đệ tử ông họ Liễu vốn là tiểu thư Liễu gia người đàn ông của cô ấy là Liễu Lăng Liên . Vốn Hạ Bạch Hiền chính là người ông đem lòng yêu nhưng người cô ấy yêu vĩnh viễn là người đàn ông đó.
Cho đến khi người ấy mất ông vẫn nhớ mãi không quên được đã khắc cốt ghi tâm hình ảnh người ấy. Mà trớ trêu thay Hạ Bạch Hiền chính là em họ ông . Huệ Di lại gọi y là chị không lẽ người đó là cốt nhục của Hiền nhi?
Tên Trương Tạ mới bị ăn một vố đau mà người đó lại là phụ nữ nói trắng ra là hắn bị đả kích lòng tự trọng nghiêm trọng.
Lý trí đã sớm bị sự nhục nhã khống chế quên luôn đau đớn liền như thiêu thân lao đến bên Hạ Băng quyết đòi lại chút mặt mũi
- Chúng ta có thể thi đấu một chút được không?
Đây là lần đầu tiên Trương Tạ hạ mình để xin chỉ giáo một người nên hắn không quen có chút cứng đờ.
- Ừ tôi cho anh ba mươi phút
- Khoan nhưng tôi có thể nhờ một người giúp nữa được không?
- Cứ tự nhiên
Người mà Trương Tạ mời chính là Trương Bạch là anh trai của hắn ta .
Trương Bạch cũng là sát thủ nhưng mà hơn Trương Tạ một điểm nếu Trương Tạ có thể khéo léo di chuyển thì Trương Bạch thân hình quá đồ sộ nên di chuyển không bằng Trương Bạch nhưng lực đạo mỗi lần đánh thì mạnh không thể tưởng thân thủ rất tốt cho dù có đấm hắn ta trăm lần vẫn chẳng si nhê gì cả. Hơn nữa thành tích hắn rất đáng ngưỡng mộ, trước kia là quán quân vô địch bộ môn đấm bốc, uy danh cũng lớn.
Sau đó cả ba người được đưa vào căn phòng trống lầu . Mọi người thấy thế cũng tụ tập ở hành lang cùng tầng xem kịch. Đa số mọi người đều biết kết quả sẽ ra sao liền nom nớp lo sợ.
Dãy lành lang đông đúc đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Nhìn thấy rõ người đang bước tới mọi người đều xanh mặt tránh đường.
Sở Vân Minh do có hứng thú đi dạo tiện thể ghé qua luôn người này xem xét thực lực a! Không tồi.
- Tôi còn tưởng cô sẽ thưởng thức thực lực Liễu đại tiểu thư lại không ngờ muốn giết chết nhân tài.
Hắn lạnh lùng quay sang nhìn Huệ Di ánh mắt oán độc tưởng cô ta vô hại không ngờ lại có dã tâm lớn như vậy.
Trong phòng tiếng ra rắc rắc vang lên liên tục, nhưng hiển nhiên chỉ có tiếng xương gãy ngoài ra không có tiếng hét hay bất kì động tĩnh gì ai cũng có thể đoán ra phần nào là hai tên kia muốn phế luôn Liễu Hạ Băng.
- Tôi cảm thấy lần này Liễu cô nương bị phế thật rồi nhìn tay chân cô ấy Trương Bạch chỉ cần bót nhẹ cũng đủ vỡ vụn.
Một tên tù nhân lên tiếng. Tiếng xương gãy ngày càng nhiều dường như không có dấu hiệu dừng lại. Mà Huệ Di nghe vậy sắc mặt phấn khởi hẳn lên.
Khi còn lại hai phút thì tiếng động ngừng hẳn. Bầu không khí bên ngoài càng quỷ dị có khi nào cô ấy chết rồi không. Hết giờ cửa mở ra tiếng nói đều đều vang lên khiến mọi người hoảng loạn
-Xương cổ, xương quai xanh, xương bả vai, xương cánh tay, xương khuỷu tay, xương cổ tay, xương ngón tay, xương ngón chân, đầu gối, xương ống chân, mắt cá chân, mười hai cái xương sườn tất cả đều vỡ vụn, thủ pháp vô cùng sạch sẽ.”