Editor: Qing Yun
Hiện tại là giờ đêm, Triệu Lộ khát nước nhưng trong phòng không còn nên cô ấy bèn nói với bạn cùng phòng một tiếng sau đó đi ra ngoài mua nước.
Vừa đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, cô ấy đột nhiên nghe thấy có âm thanh như tiếng cánh chim phành phạch ở phía sau.
Nghĩ vậy, cô ấy quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau là màn đêm đen nhánh, cùng với một đàn dơi đang lao xuống từ trên bầu trời, cô ấy vội giơ tay lên che mặt theo bản năng.
“Sao lại nhiều dơi như vậy?”
Cô ấy lẩm bẩm, nhưng rồi phát hiện có một thứ như cái bóng của móng vuốt khổng lồ ở trên mặt đất, cái bóng kia to đến mức bao trùm cả người cô ấy. Ở dưới ánh đèn đường, cái bóng kia kéo dài ra một thân hình như quái thú ba đầu.
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, thế rồi Triệu Lộ cứng người sợ hãi.
“Grào!”
Một tiếng gầm vang lên, Triệu Lộ trợn mắt nhìn một cái đầu đang lao đến cắn mình.
Buổi sáng Việt Khê nhận được điện thoại của Từ Vi, giọng điệu của cô ấy vô cùng nôn nóng, giọng nói còn nức nở, lúc ấy cô mới biết Triệu Lộ đã xảy ra chuyện, cô ấy ngất xỉu ở gần cửa hàng tạp hóa, đã được đưa đến bệnh viện từ lâu nhưng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
“Bác sĩ nói cậu ấy không bị thương gì cả, nhưng mãi không thấy tỉnh, tớ phát hiện cái này trong túi áo của cậu ấy…” Từ Vi mở tay ra, trong tay cô ấy là một chiếc hoàng phù hình tam giác, một góc hoàng phù hơi đen như bị đốt trụi.
Thấy lá hoàng phù này, Việt Khê hơi nhăn mày, cô đi đến bên Triệu Lộ xem xét tình huống của cô ấy.
“Thế nào?” Từ Vi lo lắng hỏi.
Vẻ mặt Việt Khê thả lỏng hơn, cô nói: “Không sao, bị xuất hồn do kinh hãi quá độ thôi… Tớ củng cố hồn phách cho cậu ấy, nghỉ ngơi một lúc là sẽ tỉnh lại thôi.”
Nói xong, cô duỗi tay vẽ vài nét lên trán Triệu Lộ. Khi cô vẽ xong, một phù văn màu vàng xuất hiện trên trán Triệu Lộ sau đó nhanh chóng biến mất, còn Triệu Lộ thì hơi nhíu mày sau đó chậm rãi thả lỏng.
Làm xong cái này, Việt Khê mới nhìn lại hoàng phù Từ Vi vừa đưa. Đây là hoàng phù cô cho Triệu Lộ, không biết hôm qua Triệu Lộ gặp phải cái gì, cũng may có hoàng phù này, nếu không thì tình huống của Triệu Lộ đã có thể xấu hơn bây giờ.
Nhưng mà rốt cuộc là gặp phải cái gì, điều này còn chờ Triệu Lộ tỉnh lại mới biết được. Chẳng qua Triệu Lộ ngủ mãi đến hơn giờ chiều mới tỉnh, cô ấy ngủ cả một ngày.
Khi mới tỉnh lại, đầu óc Triệu Lộ còn hơi choáng váng, cô ấy nhìn thấy Việt Khê còn hơi kinh ngạc: “Việt Khê, Hàn Húc? Sao hai cậu lại ở đây?”
Từ Vi thấy cô ấy tỉnh thì vui tới mức suýt nữa là khóc tiếp: “Cậu quên à, tối qua cậu ngất ngoài đường, may được người đi đường phát hiện đưa vào bệnh viện, cậu ngủ một ngày rồi, đến bây giờ mới tỉnh.”
Đêm qua? Ngất xỉu?
Trong đầu xuất hiện một vài cảnh tượng, vẻ mặt Triệu Lộ lập tức thay đổi.
“Rốt cuộc đêm qua cậu gặp cái gì thế? Lá hoàng phù tớ cho cậu còn bị kích phát nữa.” Việt Khê hỏi.
Triệu Lộ nhớ lại chuyện tối qua, lòng mang sợ hãi, cô ấy nói: “Là chó, tớ nhìn thấy một con chó có ba đầu, nó lao đến cắn tớ… Thật đáng sợ…”
Nhìn dáng vẻ sợ hãi mất hồn mất vía của cô ấy, Việt Khê nghĩ giây lát rồi hỏi: “Vậy có đáng sợ như những con quỷ cậu từng gặp không?”
Triệu Lộ: “…”
Thế mà cô ấy thật sự nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Hình như không bằng?”
Việt Khê không hiểu: “Vậy cậu sợ cái gì?”
Triệu Lộ: “Có lẽ là vì con chó kia rất quái dị? Nó có ba đầu đấy!”
Nói đến đây, đột nhiên cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy.
Thấy Triệu Lộ không có việc gì, Việt Khê và Hàn Húc cũng không ở lại bệnh viện, cô đưa cho cô ấy một lá bùa sau đó đi về.
“Sư phụ giận à?” Trên đường trở về, Hàn Húc đột nhiên hỏi Việt Khê.
Việt Khê mím môi, cô nói: “Không vui.”
Hàn Húc sờ đầu cô, cười tủm tỉm nói: “Không vui… Nếu không vui vậy thì làm thịt con chó ba đầu kia đi, hết giận thì em sẽ thấy vui.”
Việt Khê tán đồng: “Anh nói có lý.”
Người khi tức giận luôn muốn tìm cái để trút giận mà.
Ban đêm, mặt trăng như phủ một tầng ánh đỏ của điềm xấu.
Đứa trẻ la hét không chịu ngủ bò ra cửa sổ xem ánh trăng, nó đột nhiên hưng phấn chỉ ra ngoài nói: “Mẹ ơi mau xem, quái thú ba đầu kìa!”
Người mẹ đang sửa lại giường đệm nghe vậy thì tức giận nói: “Quái thú ba đầu cái gì, con lại nói bậy…”
Nói đến đây đúng lúc người mẹ đi tới nhìn về phía đứa con chỉ, sau đó nhìn thấy thứ đang đứng ở tòa nhà phía đối diện, chị ấy hít hà một hơi.
Cửa sổ nhà chị ấy có thể nhìn thấy rõ trăng tròn trên bầu trời, lấy trăng tròn làm nền, có một bóng dáng to lớn đang đứng ở trên nóc tòa nhà phía đối diện, nhìn nó như có ba cái đầu, ba cái đầu ấy đang ngửa cổ hú lên như là một con sói cô độc.
“Là Cerberus, như vậy chắc hẳn công tước Klose cũng đang ở gần đây…”
Lúc này, trong một tòa nhà cao tầng, một nhóm mục sư mặc đồ màu trắng đứng ở trên sân thượng nhìn sang, bọn họ đeo giá chữ thập màu bạc trên cổ, tất cả đều nhìn con chó ba đầu đang gầm dưới ánh trăng với ánh mắt nặng nề.
Đại mục sư Johnson cầm giá chữ thập làm động tác cầu nguyện, giá chữ thập xuất hiện ánh sáng bạc, những con dơi bay xung quanh bị ánh sáng này chiều đến, chúng lập tức rơi rào rạt xuống đất, hóa thành bụi bặm.
“Là ánh sáng của thần thánh!”
Những mục sư khác nhìn thấy ánh sáng này thì hai mắt sáng ngời, ánh sáng thần thánh chính là kỹ năng hàng đầu của mục sư bọn họ, nhưng kỹ năng này vô cùng khó học, ở dưới ánh sáng thần thánh, tất cả tà ác đều bị tiêu diệt. Một chiêu này chỉ có một mình đại mục sư Johnson dùng được.
“Chó ba đầu của địa ngục…” Nhìn thấy chó ba đầu, sắc mặt Lý Huy lập tức thay đổi, ông ta hỏi nhóm Johnson: “Ông Johnson, đến bây giờ ông còn muốn giấu chúng tôi à?”
Johnson hơi mỉm cười: “Giấu? Không phải, Lý, cũng không phải tôi muốn gạt các ông, chúng tôi cũng vì tốt cho các ông thôi, chỉ bằng năng lực của nước Z các ông thì chỉ sợ cũng không làm gì Klose được.”
“Klose?” Lý Huy tự động bỏ qua câu nói hạ thấp năng lực về mặt thuật pháp của nước Z mà chú ý tới cái tên ông ta nhắc tới.
“Klose, ông ta là ma cà rồng đã sống năm, suốt bao nhiêu năm qua, mục sư chúng tôi vẫn luôn cố gắng tiêu diệt ông ta nhưng Klose thật sự quá mạnh, dù là tôi cũng không làm gì không ta được.” Johnson nghiêm nghị nhìn chó ba đầu ở đối diện, nói: “Lực lượng của Klose vượt qua sức tưởng tượng của chúng tôi, ông ta thậm chí còn mang Cerberus ở địa ngục ra.”
“Cerberus, đó là thần thú bảo vệ cánh cửa địa ngục, tính tình của nó thô bạo, thích ăn hồn, không ai có thể đánh thắng được nó, chúng tôi đều không làm gì được nó, nước Z các ông có thể làm gì được?”
Lý Huy nói: “Johnson, ông không khỏi quá tự đại cuồng vọng. Thiên sư nước Z chúng tôi không yếu hơn mục sư các ông đâu, các ông không thể động được con chó ba đầu kia thì cho rằng nước Z chúng tôi cũng không có cách à?”
Johnson híp mắt nhìn ông ta, nụ cười trên mặt phai nhạt đi: “Lý, tôi hiểu tâm trạng của ông, chỉ là, sao ông không muốn thừa nhận lời tôi nói là thật nhỉ?”
Đang nói, bỗng nhiên tiếng la truyền đến cắt ngang lời ông ta, Johnson quay đầu lại, ông ta nhìn thấy có một người xuất hiện trên đầu Cerberus, đó là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, mặt mày ôn hòa từ bi.
Johnson ngạc nhiên: “Đây là?”
Nhìn thấy người đến, Lý Huy cũng trợn mắt kinh ngạc, nhưng rồi lập tức yên lòng — có vị này ra tay, như vậy ông ta không cần lo lắng nữa rồi, Klose cái gì, sao có thể là đối thủ của đại sư Minh Kính được?
Trên đầu đột nhiên xuất hiện một người, chó ba đầu nhìn lên, ba đôi mắt của nó đỏ đậm, nước dãi trong mồm chảy xuống sân thượng, sân thượng lập tức bị ăn mòn.
Chó ba đầu gầm một tiếng sau đó nhảy dựng lên cắn về phía Hàn Húc.
“A, Lý! Ông mau làm gì cứu cậu ta đi, Cerberus có lực lượng tà ác, nó sẽ xé cậu ta thành mảnh nhỏ!” Johnson la to.
Lý Huy thong thả nói: “Johnson, đừng căng thẳng như thế, Cerberus cái gì, có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là con chó thôi, không cần lo lắng.”
Đúng lúc này, cảnh tượng xảy ra trước mắt làm Johnson kinh ngạc há hốc mồm.
So sánh với con chó ba đầu hung ác, người đứng trên không trung kia thật sự quá nhỏ bé, nhưng người đàn ông trẻ tuổi nhỏ bé kia lại vươn tay ra sau đó ngăn chặn được con chó ba đầu đang xông đến.
Hàn Húc nhắm mắt, cậu làm như không đành lòng với chuyện sắp xảy ra, cậu nói nhỏ: “A di đà phật…”
Vừa dứt lời, con chó ba đầu đang bị ngón trỏ của cậu đè lại đột nhiên nổ tung, máu thịt bắt ra như pháo hoa, cảnh tượng vô cùng máu me. Nhưng ở giữa đám máu thịt ấy, trên người Hàn Húc lại không bị dính một vết máu nào.
“Sương nguyệt hoa rơi!”
Một luồng kiếm quang sáng rực giữa không trung, dưới kiếm quang này có rất nhiều tia sáng rơi xuống, nhưng chỉ chốc lát sau ánh sáng đã biến mất, cùng lúc là vô số con dơi màu đỏ hóa thành khói nhẹ tan biến trong không khí.bg-ssp-{height:px}
Việt Khê cầm kiếm đi tới, trên sân thượng có gió nhẹ thổi tóc cô bay lên, cô đi trên sân thượng, hời hợt nói: “Chó ba đầu của địa ngục…”
Cô cười khẽ: “Đến nước Z chúng tôi cũng không biết giữ quy tắc, là tự nghĩ mình quá cao hay là không coi nước Z chúng tôi ra gì?”
Xung quanh rất yên tĩnh, không có ai nói lời nào, dường như âm thanh duy nhất chỉ còn tiếng gió thổi qua.
Việt Khê rũ mắt, cô nâng kiếm trong tay chỉ về một phía, cô nói: “Cách rất xa tôi đã ngửi được mùi hủ bại, đúng là làm người buồn nôn… Cửu thiên, lôi pháp!”
Vô số mây sét tụ tập trên đỉnh đầu, tia sét tím cuồn cuộn trong tầng mây, Việt Khê vừa dứt lời, một tia sét lập tức đánh xuống một nơi nào đó giữa không trung.
Bóng người đỏ tươi hiện ra, đó là một người đàn ông mặc áo choàng đỏ, ông ta có dáng người cao lớn, đứng trong bóng đêm như là một con dơi khổng lồ, đôi mắt ông ta có màu đỏ như màu máu.
Nhìn thấy người tới, vẻ mặt Johnson thay đổi, ông ta gọi tên người kia: “Klose!”
“A, Johnson, ông bạn già, chúng ta lại gặp mặt!” Thái độ của công tước có vẻ rất nhiệt tình, vẻ mặt ông ta cũng rất nhẹ nhàng, đây có lẽ là một loại tự tin, tự tin đại mục sư Johnson hoàn toàn không phải đối thủ của mình.
Việt Khê híp mắt nhìn ông ta, đây chính là ma cà rồng mà Jerson nói?
Công tước nhìn thấy Việt Khê, sau đó hai mắt ông ta hơi nheo lại.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi vô cùng thơm ngọt, mùi hương này vô cùng có lực hấp dẫn với ma cà rồng.
“Mùi máu này…” Công tước sáng mắt nhìn Việt Khê, tấm tắc khen ngợi: “Mùi hương mỹ diệu cỡ nào, thật là hấp dẫn, cô gái mỹ lệ, tôi cho phép cô trở thành huyết nô của tôi…”
Có thể nghe rõ sự đắc ý tự mãn trong lời nói của ông, người này hoàn toàn không coi Việt Khê ra gì.
Nhóm Lý Huy: “…”
Ma cà rồng này, thật sự là dũng sĩ.
Trên sân thượng gió lớn, Bạch Kỳ Thạch ho nhẹ vài tiếng, thanh niên bên cạnh lập tức đắp một chiếc chăn nhỏ lên cho anh ta, anh ta nhỏ giọng căn dặn: “Cho người chuẩn bị một cỗ quan tài, nói thế nào cũng là ma cà rồng phương Tây, nếu chết thì cũng phải nhặt xác cho người ta, tránh làm xác ông ta phơi ngoài hoang dã.”
Nói đến đây, anh lắc đầu nói: “Sao trên đời này lại có nhiều người tự đi tìm chết như vậy, tồn tại không tốt sao?”
Việt Khê ở bên kia chỉ nói đơn giản một câu: “Lôi sát!”
Ngay lập tức, vô số tia sét đánh xuống từ trên bầu trời, giờ khắc này cả đất trời đều rung động, khắp nơi bị lôi sét bao trùm, uy lực của lôi điện của làm cho vô số người sợ hãi.
Bóng dáng công tước lóe lên trong không trung, vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, vừa rồi tuy ngoài miệng ông ta ba hoa nhưng ông ta sao có thể hoàn toàn không để ý đối thủ trước mắt, cho dù máu của đối phương thơm ngon đến mức ông ta thèm nhỏ dãi nhưng một kiếm vừa rồi của đối phương cũng đủ làm ông ta cảnh giác.
Nhưng mà cho dù đã chuẩn bị tâm lý, thực lực Việt Khê biểu hiện ra ngoài vẫn làm ông ta kinh sợ vô cùng.
Vì sao cô gái này có thể gọi sấm sét tới? Cái này không khoa học!
Trước nay lôi điện luôn là thứ tà vật sợ hãi, cho dù là công tước cũng không ngoại lệ.
Bóng người thoáng hiện ở không trung, công tước có được năng lực dịch chuyển tức thời, ông ta xuyên qua tia sét, sau đó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Việt Khê, vẻ mặt ông ta vừa dữ tợn vừa hưng phấn.
Thời gian!
Mắt ông ta xuất hiện ánh đỏ, trong không khí như có gì đó đang lưu động.
Sắc mặt Johnson hoàn toàn thay đổi, ông ta vội vàng lùi về phía sau, lạnh lùng nói: “Mau lùi ra sau!”
Sau đó ông ta quay đầu, phát hiện ngoài nhóm mục sư bọn họ thì những thiên sư nước Z đã trốn sang một bên từ lúc nào rồi.
Bạch Kỳ Thạch nói: “Tôi bấm tay tính toán, quả nhiên tránh sang bên này là an toàn nhất.”
Lý Huy thì nói: “Cũng may mà trốn nhanh, cửu thiên tuy mạnh thật nhưng không phân biệt địch ta, nếu cũng đánh xuống chúng ta thì phải làm sao?”
Johnson: “…”
Người nước Z các ông có bệnh đúng không?
“Mỗi ma cà rồng đều có một loại thiên phú, riêng Klose thì có hai, dịch chuyển tức thời và giời gian. Ông ta có thể điều khiển dòng chảy thời gian, đây là một năng lực cực kỳ đáng sợ!”
Nghe vậy, vẻ mắt nhóm Lý Huy hơi đổi, bọn họ cùng ngước mắt nhìn phía trước.
Đúng là thời gian đang trôi đi, Việt Khê cảm nhận được sự thay đổi, cô cúi đầu nhìn tay mình, nhẹ nhàng a một tiếng.
Klose cười càn rỡ, nói: “Tôi có thể khống chế thời gian, trên đời này, tôi chính là vô địch!”
Việt Khê nghiêng đầu nhìn ông ta, ra chiều bừng tỉnh: “Thì ra là thời gian, năng lực của ma cà rồng các ông đúng là kỳ quái.”
Khi nói lời này, trên mặt cô hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, thậm chí còn có cảm giác không hề để ý.
Công tước đột nhiên cảm thấy không đúng, ông ta nhìn Việt Khê, kinh hãi nói: “Vì sao, vì sao cô không già đi?”
Nghe vậy, vẻ mặt Việt Khê vẫn không đổi, cô nói: “Lôi sát!”
Một tia sét ầm ầm đánh xuống bổ thẳng vào đầu công tước, công tước bị sét đánh trúng, người ông ta cháy đen, cũng run rẩy không ngừng. Vẻ ngoài của ông ta từ anh tuấn trẻ tuổi biến thành già nua xấu xí, thời gian trên người ông ta như trôi nhanh gấp bội.
“Vì sao, vì sao thời gian không làm gì được cô?” Trong đầu công tước chỉ còn một câu hỏi như vậy.
“Ngu xuẩn!” Bạch Kỳ Thạch chửi nhỏ một câu.
Thiên sư nước Z bọn họ tu đạo, nếu đắc đạo trường sinh bất tử thì thời gian sẽ không có cuối. Bạch Kỳ Thạch không biết hiện giờ tu vi của Việt Khê ở mức nào, nhưng ít nhất thời gian hai ba trăm tuổi thì vẫn có, muốn thao tác thời gian của cô, ma cà rồng Klose này chắc nằm mơ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thiên sư nước ngoài trợn mắt nhìn bóng dáng cao gầy trước mắt, bọn họ hơi run lên, lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ rằng thiên sư nước Z đều mạnh như vậy sao?
Ở đây sét đánh ầm ầm gây ra động tĩnh không nhỏ, nhưng người của Thiên Sư Minh đã đặt kết giới ở xung quanh, cho nên động tĩnh không bị truyền ra ngoài, không gây ra ảnh hưởng gì cả.
Nhóm Johnson đi tới, nhìn công tước bị sét đánh cháy đen, Johnson không nhịn được chà sát cánh tay, nói: “Ma cà rồng bất tử, dù bị sét đánh thành thế này thì ông ta cũng chỉ rơi vào ngủ say thôi, chờ thời gian trôi đi, ông ta sẽ lại tỉnh dậy.”
Việt Khê suy nghĩ, cô ném một ngọn Hồng Liên Nghiệp Hỏa xuống người công tước, chỉ trong giây lát như có hoa sen nở rộ trong ngọn lửa, sau đó ngọn lửa màu ám thiêu trụi cơ thể công tước.
Chỉ trong một thời gian ngắn cơ thể công tước đã bị đốt thành tro, một ngọn gió thổi qua thổi bay đống tro ra khắp đất trời.
Ngọn lửa này…
Đôi đồng tử của Johnson đột nhiên co rút, ông ta cảm nhận được hương vị tử vong trong ngọn lửa, thứ này nếu dính vào thì hậu quả tuyệt đối không dám tưởng tượng.
Việt Khê nói: “Như vậy chắc ông ta không có khả năng tái sinh từ tro tàn đâu nhỉ?”
Johnson mím môi, ông ta cảnh giác nhìn Việt Khê.
Hàn Húc đi tới, nhóm Lý Huy nhìn thấy cậu thì lập tức đứng thẳng người theo bản năng, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc. Còn Johnson thì đến tận bây giờ mới chú ý đến người trẻ tuổi này, ông ta thế mà hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
“Trở về đi.” Hàn Húc nói khẽ với Việt Khê, từ đầu đến cuối cậu cũng không nhìn sang bên kia dù chỉ một lần.
Việt Khê đáp: “Ừ, đi thôi.”
“Trở về nói chị Thương nấu cá ăn, em thấy món dưa chua chị ấy làm có thể ăn được rồi, chúng ta ăn cá hầm dưa chua nhé!”
“Ừ, em thích là được.”
Tiếng nói chuyện của hai người truyền tới, nghe rất có hương vị gia đình.
Johnson chăm chú nhìn hai người rơi đi, vẻ mặt ông ta hơi nghiêm túc, sau khi ông ta trở về nước Y, ông ta liên tục cảm thán với người khác rằng thiên sư nước Z rất mạnh, cũng nói các mục sư cấp dưới đừng đi trêu chọc thiên sư nước Z.
Đối với những người nước ngoài này mà nói, nước Z là một đất nước rất thần bí, bây giờ càng thần bí hơn. Trong một khoảng thời gian rất dài, các mục sư nước Z đều đối xử rất khách khí với người nước Z.
Còn về phần nước Z, Việt Khê và Hàn Húc chính là hai cái phù định thân, cho dù Hàn Húc là người không thể nắm bắt, nhưng chỉ cần hai người ở đây thì thật sự khiến người các có cảm giác an toàn.
Người Tu Giới đều biết có một đôi thầy trò mà bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, người của Thiên Sư Minh đã không còn nhìn thấy Việt Khê và Hàn Húc nữa.
“Có lẽ bọn họ đã phi thăng rồi…”