Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

chương 147

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Qing Yun

Hai người bạn cùng phòng của Bạch Tề Tinh hôn mê hơn một tuần mới tỉnh, tuy nói hồn phách của bọn họ đã được bổ đầy đủ nhưng cơ thể bọn họ vẫn bị ảnh hưởng, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận mới được.

Vì nể mặt Bạch Tề Tinh nên Việt Khê cho bọn họ một viên ngọc dưỡng hồn, đây là ngọc còn dư khi mua về dưỡng hồn cho chị Thương, cũng coi như là tận dụng nó hết sức.

Vết thương trên vai Bạch Tề Tinh không đáng ngại, nghỉ ngơi một tuần là kết vảy, chỉ cần chú ý không hoạt động mạnh để tránh vết thương không bị vỡ ra là được.

Chẳng qua kể từ sau khi biết đám người giấy làm từ Xanh Thiên Thụ, mỗi lần đến nhà Việt Khê, ánh mắt anh ấy nhìn đám người giấy trở nên rất phức tạp, luôn là muốn nói lại thôi với Việt Khê, dáng vẻ rõ ràng là muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào.

Việt Khê đoán được anh ấy muốn nói gì, chỉ là cô muốn trêu anh ấy nên không nói gì cả, để xem anh ấy có thể nhịn đến khi nào.

“Việt… Việt Khê à!” Nghẹn suốt mấy ngày, cuối cùng Bạch Tề Tinh không nhịn được nữa, anh ấy lắp bắp nói.

Con người anh ấy luôn sang sảng, bộc trực thẳng thắn, muốn nói gì là nói đó, có thể nhịn lâu như vậy cũng là khó được.

Việt Khê nhìn anh ấy, chỉ ừ hử một tiếng xem như đáp lại.

Bạch Tề Tinh nhích lại gần cô, mắt trông mong nói: “Việt Khê, trước kia cô từng nói với tôi rằng bọn Tiểu Nhất là tinh linh, không bị dính dơ bẩn của nhân gian, bọn nó ở trần thế sẽ bị trọc khí của thế gian ảnh hưởng nên mới dùng Xanh Thiên Thụ làm cơ thể cho chúng nó. Vậy, vậy nếu đổi thành giấy bình thường thì chúng nó có bị ảnh hưởng không? Nguy hiểm không?”

“Đương nhiên đổi thành giấy bình thường sẽ có ảnh hưởng… Tôi biết anh muốn nói cái gì.” Việt Khê liếc nhìn anh ta, nói: “Làm khó anh có thể nhịn đến bây giờ, tôi cho rằng khi anh biết bọn Tiểu Nhất làm từ Xanh Thiên Thụ thì sẽ đi thông báo cho những người khác rồi đến cướp, các anh đang đau khổ tìm Xanh Thiên Thụ mà.”

Nghe vậy, Bạch Tề Tinh lập tức tủi thân nói: “Tôi… Sao tôi có thể làm như vậy? Bọn Tiểu Nhất là bạn của tôi, dưới tình huống không xác định được an nguy, sao tôi có thể bán đứng chúng nó?”

Anh ấy cảm thấy rất không phục, nhíu mày nói: “Gần đây tôi kiểm tra tài liệu, tinh linh và yêu quái khác nhau, yêu quái hữu hình còn tinh linh là vô hình, chúng nó là thứ thuần túy nhất trong thiên địa. Cũng vì thuần túy nên mới dễ bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, nếu bị trọc khí xâm nhập cơ thể là sẽ biến mất ngay.”

Cho nên ngoài nơi núi sâu rừng già sung túc linh khí không bị người đặt dấu chân lên thì chúng nó rất khó sống được ở một nơi nào khác trong thế giới loài người.

Xanh Thiên Thụ có thể tinh lọc tà khí, cho nên có thể giải quyết vấn đề này.

“… Tôi vẫn luôn tìm kiếm xem có gì có thể thay thế Xanh Thiên Thụ để làm cơ thể cho chúng nó không, nhưng kết quả…”

Kết quả đương nhiên là thất vọng, Bạch Tề Tinh cũng biết khả năng của mình, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, anh ấy vẫn đi hỏi thẳng Việt Khê xem có gì có thể thay thế không, nếu có thì chuyện có thể giải quyết đẹp cả đôi đường. Không phải làm tổn thương đám người giấy, đó chính là kết quả tốt nhất.

Việt Khê đương nhiên hiểu ý của anh ấy, cô nói: “Trên đời này chỉ có một cây Xanh Thiên Thụ, không có gì có thể thay thế nó cho bọn Tiểu Nhất cả.”

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Bạch Tề Tinh, Việt Khê dừng giây lát mới nói tiếp: “Nhưng làm tạm một cơ thể cho chúng nó dùng trong thời gian ngắn, chờ đến khi Xanh Thiên Thụ lớn lên lại thấy Xanh Thiên Thụ làm cơ thể cho chúng nó lần nữa cũng được.”

Nghe vậy, Bạch Tề Tinh nhất thời chưa kịp phản ứng, nhưng chỉ giây lát sau anh ấy đã hiểu được ý của Việt Khê, anh ấy hoàn toàn không khống chế được vẻ mặt mình, nói: “Vậy… Ý của cô là…”

Việt Khê lắc đầu, nói: “Bọn Tiểu Nhất không phải đồ vật của tôi, chúng nó có ý thức, anh muốn lấy cơ thể chúng nó làm gì thì phải đi hỏi ý kiến của chúng nó chứ không phải tôi.”

Cô chưa từng coi đám Tiểu Nhất là vật sở hữu của mình mà coi chúng là người nhà, cho nên cô sẽ không bao giờ áp đặt suy nghĩ của mình lên chúng nó. Cô tuyệt đối tôn trọng lựa chọn của bọn Tiểu Nhất.

“Tiểu Nhất Tiểu Nhị Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục Tiểu Thất!” Bạch Tề Tinh há mồm kêu một hơi không ngắt lời, sau đó ngồi xổm dưới đất lẩm bẩm gì đó với đám Tiểu Nhất.

Tính cách của Bạch Tề Tinh rất tốt, cũng đối xử tốt với bọn Tiểu Nhất, cho nên bọn chúng rất thích anh ấy, cả đám treo lên người anh ấy, chính anh ấy cũng không nổi giận khi bảy người giấy treo trên người mình, rất kiên nhẫn nhỏ giọng nói chuyện với bọn chúng.

Chốc lát sau, vẻ mặt Bạch Tề Tinh trở nên thoải mái hơn, anh ấy kéo từng người giấy hôn bẹp một cái lên mặt chúng nó, sau đó nhận lại sự ghét bỏ của cả đám, đứa nào cùng dùng tay ngắn nhỏ đẩy mặt anh ấy ra.

“Việt Khê, bọn Tiểu Nhất đồng ý rồi!” Bạch Tề Tinh hưng phấn nói với Việt Khê.

Việt Khê không ngạc nhiên với kết quả này.

Bọn Tiểu Nhất là tinh linh, nói là thuần túy nhưng không phải chỉ có cơ thể mà cả tâm linh, chúng biết tầm quan trọng của Xanh Thiên Thụ thì nhất định sẽ không thờ ơ.

“Cơ thể bình thường không tốt bằng cơ thể bây giờ đâu nha.” Việt Khê nói nhỏ.

Đám người giấy nhảy khỏi người Bạch Tề Tinh, sau đó bò đến người Việt Khê, Tiểu Nhất nói như ông cụ non: “Biết rồi, dù sao nhịn một chút là hết, Việt Khê nhất định sẽ làm cơ thể tốt hơn cho bọn tớ. Chúng tớ cống hiến lớn như vậy, Việt Khê phải khen thưởng đó, muốn rất nhiều khen thưởng!”

Tiểu Nhất ôm hôn ngón tay Việt Khê, chúng nó thích nhất ôm hôn Việt Khê, cũng thích nhất là Việt Khê.

Nhìn chúng nó, ánh mắt Việt Khê lập tức nhu hòa hơn vài phần.

Bạch Tề Tinh nói: “Bây giờ tôi về nhà nói tin tức tốt này cho anh trai luôn.”

Việt Khê ngăn anh ấy lại, nói: “Chúng tôi đồng ý cho Xanh Thiên Thụ, nhưng có một điều kiện, sau khi dùng nước Huyền Linh nuôi dưỡng Xanh Thiên Thụ, ngay khi cây lớn phải để tôi lấy về làm cơ thể cho bọn Tiểu Nhất.”

Bạch Tề Tinh lập tức gật đầu: “Đây là đương nhiên, tất cả đều nhờ bọn Tiểu Nhất hy sinh vì nghĩa lớn, lấy cơ thể chúng nó thì đương nhiên phải trả lại, cái này nào có thể coi là điều kiện.”

“Anh nghĩ như vậy nhưng những người khác chưa chắc đã nghĩ thế… Mà cũng không sao, các anh thất hứa thì cũng không ai ngăn cản được tôi.” Việt Khê thản nhiên nói.

Bạch Tề Tinh há miệng th ở dốc, bỗng nhiên không nói được lời nào, bởi vì anh nhận ra lời Việt Khê nói rất có khả năng là thật, cả Tu Giới chưa chắc có ai đánh thắng được cô.

Trời đã vào đông, dạo gần đây đại học Thanh Đồng rất náo nhiệt, ai nấy đều vui vui vẻ vẻ, sắp nghỉ học, ai có thể không vui cho được? Chỉ cần thi cuối kỳ xong là bọn họ có thể về nhà rồi.

“Việt Khê, sao người cậu lại ấm như vậy?” Vinh Hương nắm tay Việt Khê, sau đó không muốn buông ra.

Mùa đông của thành phố B rất lạnh, hôm nay máy sưởi trong phòng học còn bị hỏng, trong phòng lạnh không kém ngoài trời, sinh viên lạnh run lập cập.bg-ssp-{height:px}

So với những người khác, cơ thể Việt Khê lại rất ấm áp, tay cô còn rất mềm, khiến người ta cầm rồi là không muốn buông, không chỉ xúc cảm tốt và còn ấm áp, ấm hơn dùng túi nước nóng nhiều.

“Tuệ Trinh đâu, sắp vào học rồi sao còn chưa đến? Hiếm khi cậu ấy đi học muộn thế này.” Vinh Hương hỏi Hoa Dung ở bên cạnh.

Đại học có câu nói là môn bắt buộc không trốn, môn tự chọn tất trốn, nhưng lời này không dùng cho Hồ Tuệ Trinh. Hồ Tuệ Trinh là học sinh ngoan điển hình, vô cùng đam mê học tập, mỗi một môn học, dù là bắt buộc hay tự chọn đều đi học đầy đủ chứ đừng nói là đi học muộn, bởi vậy Vinh Hương mới hỏi như thế.

Hoa Dung trả lời: “Vừa rồi cậu ấy ra ngoài nghe điện thoại, hình như bố mẹ gọi… Đó, cậu ấy trở lại rồi kìa.”

Hồ Tuệ Trinh bước vào phòng học, tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt rất khó coi, có phần tối tăm, dường như cũng im lặng hơn thường ngày.

“Sao mặt mũi cậu khó coi thế? Xảy ra chuyện gì à?” Vinh Hương hỏi.

Hồ Tuệ Trinh hồi thần, cô ấy lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Thấy cô ấy không muốn trả lời, Vinh Hươn cũng liền không hỏi nhiều, ai cũng có riêng tư, tuy quan hệ của các cô tốt nhưng có một số việc vẫn không muốn nói ra.

Việt Khê liếc nhìn Hồ Tuệ Trinh, thấy cô ấy buồn bực ra mặt thì hơi híp mắt lại.

Học xong tiết học buổi sáng, cả nhóm có thể quay về, bởi vì buổi chiều bọn họ không có tiết, nói đúng hơn là những ngày tiếp theo cũng không cần lên lớp, bởi vì bọn họ chuẩn bị thi học kỳ, thi xong là chính thức đón kỳ nghỉ.

“Các cậu có về nhà vào kỳ nghỉ không?” Vinh Hương hởi.

Việt Khê, Hoa Dung và Hồ Tuệ Trinh đều là người vùng khác, chỉ có mình Vinh Hương là người ở đây, cho nên cô ấy mới hỏi như vậy.

Việt Khê gật đầu, nói: “Có về.”

Hoa Dung cũng gật đầu: “Mẹ tớ nói chờ tớ về sẽ hầm chân giò dưa chua cho tớ, mẹ tớ hầm siêu ngon, nếu có cơ hội sẽ mời các cậu ăn thử… Tuệ Trinh thì sao? Cậu về không?”

Hồ Tuệ Trinh vẫn luôn thất thần, nghe nhắc đến tên mình mới hồi thần lại, cô ấy há miệng th ở dốc: “Có lẽ không về, tớ muốn ở lại đi gia sư, kiếm học phí cho năm sau.”

Bọn Việt Khê đều biết gia đình Hồ Tuệ Trinh khó khăn, thời gian rảnh đều dùng để đi làm thêm, chưa từng thấy cô ấy nghỉ ngơi lần nào, lúc nào cũng bận rộn công việc.

“Vậy chắc Tết cậu sẽ về chứ?”

“Không về.”

Vinh Hương và Hoa Dung lập tức nhìn nhau, cả ăn Tết cũng không về sao?

Nhưng Hồ Tuệ Trinh nói như vậy, bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều, Vinh Hương nói: “Nếu Tết cậu không về thì đến nhà tớ đi, như vậy cũng náo nhiệt chút chút.”

Nghe vậy, vẻ mặt Hồ Tuệ Trinh khá hơn phần nào, nhưng cô ấy vẫn từ chối ý tốt của Vinh Hương.

Vinh Hương nói: “Tớ nhớ quên Tuệ Trinh ở thành phố G, nghe nói thành phố G có một loại hoa tên là hoa trường sinh, nở hoa quanh năm, hoa màu trắng giống hoa quỳnh nhưng đẹp hơn hoa quỳnh. Có điều hoa này rất đắt, cũng không nhiều, dù có tiền cũng khó mua, mẹ tớ muốn mua một chậu mà mãi không mua được.”

Nói xong, cô ấy quay đầu nói với Hồ Tuệ Trinh: “Đáng tiếc Tuệ Trinh không về nhà, nếu không tớ đã đến thành phố G chơi rồi, nói không chừng còn có thể nhìn thấy hoa trường sinh.”

“Hoa đó không có gì đẹp cả!” Hồ Tuệ Trinh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu khá gay gắt, vẻ mặt cũng hơi táo bạo.

Vinh Hương không hiểu ra sao: “Tớ chỉ nói thế thôi, cậu kích động làm gì?”

Hồ Tuệ Trinh nhận thấy mình quá kích động, cô ấy giơ tay che mặt, nói: “Xin lỗi, tớ hơi kích động… Buổi chiều tớ phải đi dạy, về trước đây.”

Nhìn cô ấy rời đi, Vinh Hương không nhịn được nói: “Tuệ Trinh này bị sao vậy, dạo này tính cách cứ quái dị thế nào… Lần trước tớ nói muốn đến này cậu ấy chơi, cậu ấy cũng kích động như vậy, chẳng lẽ là không muốn tớ đến nhà cậu ấy à?”

Hoa Dung nói: “Đại khái Tuệ Trinh có nổi khổ gì, tớ thấy quan hệ của cậu ấy với gia đình không tốt, tớ nghe cậu ấy nói chuyện điện thoại với bố mẹ, bố mẹ gọi về mấy lần mà cậu ấy không về, lần này đến cả ăn Tết cũng không quay về, chắc là có mâu thuẫn gì với người nhà… Lần sau chúng ta đừng nhắc tới người nhà trước mặt cậu ấy nữa.”

Vinh Hương cũng chỉ có thể gật đầu.

Việt Khê nhìn Hồ Tuệ Trinh, vừa rồi cô cảm nhận được cảm giác rất kỳ lạ trên người cô ấy.

Cô không am hiểu bói toán đoán mệnh nhưng vẫn bấm đốt ngón tay tính số mệnh của Hồ Tuệ Trinh, sau đó cô kinh ngạc phát hiện, dựa theo tính toán của cô, số mệnh của Hồ Tuệ Trinh là đoản mệnh, cô ấy sống không quá tuổi, mà năm nay cô ấy vừa lúc đang ở độ tuổi .

“Sinh nhật của Tuệ Trinh là ngày bao nhiêu?” Việt Khê hỏi.

Hoa Dung không hiểu tại sao cô lại hỏi chuyện này nhưng vẫn trả lời: “Sinh nhật của Tuệ Trinh hả, tớ nhớ rõ hình như là đêm Giao Thừa… Lần trước tớ xem chứng minh thư của cậu ấy có thấy là nay đó.”

Việt Khê gật đầu nhớ kỹ. Cô suy nghĩ nên làm gì để Hồ Tuệ Trinh vượt qua một kiếp này.

Buổi chiều không có tiết học nên Việt Khê về thẳng nhà, chỉ là khi đi đến hẻm Trường An, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình, trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn.

Nhà họ Việt.

Chú Phúc bị đánh ngã xuống đất, ông ấy đau đớn kêu trên, cả hồn thể đều đang run rẩy.

Ông ấy duỗi tay ôm ngực, trên ngực ông ấy có quỷ khí màu đen trào ra liên tục, đây là dấu hiệu hồn thể bị hao tổn, đang dần tàn lụi.

“Giao Xanh Thiên Thụ ra đây!”

Sư Ngụy một thân đồ đen đứng ở trước mặt ông ấy, lạnh lùng cười nói.

Truyện Chữ Hay