Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

chương 140

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Qing Yun

Trời bắt đầu vào đông, thời tiết chuyển lạnh, ngày ngắn đêm dài, dậy sớm vào mùa này quả thực chính là một loại tra tấn, đặc biệt đối với học sinh phải dậy sớm rửa mặt chuẩn bị đi học.

Mẹ Hồ chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, nhìn đồng hồ thấy đã là giờ sáng, nhưng phòng con gái vẫn yên tĩnh không tiếng động, điều này khiến bà lắc đầu ngao ngán.

“Thật là, đã giờ này rồi còn ngủ, ngủ nữa sẽ đi học muộn mất.” Mẹ Hồ vừa nói vừa đi đến phòng ngủ của Hồ Kiều, trên giường phồng lên một bọc nhỏ, người ngủ trên giường quấn chăn kín mít cả người, chỉ để lộ ra cái đầu đen nhánh.

Mẹ Hồ duỗi tay kéo chăn để lộ người bên trong ra, cô bé trong chăn đang ngủ ngon lành, mặt bị chăn che kín đến đỏ bừng, khóe miệng mang theo nụ cười thỏa mãn, dáng vẻ ngủ ngon vô cùng.

“Con bé này…” Mẹ Hồ thở dài bất đắc dĩ, phải dậy sớm vào mùa đông đúng là khiến người ta khó chịu, nhưng đây không phải lý do để ngủ nướng, nghĩ như vậy, mẹ Hồ duỗi tay đẩy con gái: “Kiều Kiều, Kiều Kiều… Mau dậy đi, ngủ nữa sẽ bị muộn học đó.”

Gọi mấy tiếng mà người trên giường không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ngủ ngon lành.

Mẹ Hồ bất đắc dĩ cực kỳ, chỉ phải thêm lực đánh thức con gái, nhưng dù lay thế nào, người trên giường cũng không có động tĩnh, vẫn nhắm chặt hai mắt, khóe miệng ngậm cười như đang trong giấc mộng đẹp, không muốn tỉnh lại.

Điều này khiến mẹ Hồ cảm thấy không đúng, dù có ngủ say cỡ nào mà mình lay mạnh thế thì cũng phải tỉnh chứ, vậy mà người trên giường lại không có bất cứ động tĩnh nào.

“Ông Hồ, ông Hồ!” Mẹ Hồ không yên tâm, vội vàng gọi chồng đến, ba Hồ dùng nước lạnh xoa mặt Hồ Kiều, nhưng Hồ Kiều vẫn không có phản ứng, lúc này hai người mới sốt ruột đưa con đến bệnh viện gần nhất.

“Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi thế nào?”

Chờ bác sĩ kiểm tra cho Hồ Kiều xong, hai người lập tức sốt ruột hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.

Bác sĩ lắc đầu nói: “Rất kỳ lạ, chúng tôi đã kiểm tra cơ thể cháu, phát hiện cháu không có vấn đề gì cả, sắc mặt hồng hào… Thậm chí cơ thể cháu còn khỏe hơn người bình thường, không có bất cứ bệnh tật gì. Nhìn cháu chỉ như đang ngủ thôi.”

“Đang ngủ? Đang ngủ sao lại gọi không tỉnh?”

“Cái này… Chúng tôi kiểm tra toàn thân cho cháu nhà, thấy cháu vẫn hô hấp bình thường, đúng là chỉ như đang ngủ thôi. Trên người cháu không có vết thương nào cả, đại não cũng không có vấn đề gì. Có điều đại não của cháu đang hoạt động rất mạnh, chứng tỏ cháu đang nằm mơ.”

Ba mẹ Hồ nghe không hiểu ra sao, nhưng vẫn nắm được trọng tâm, bèn hỏi lại: “Ý anh là cơ thể con gái tôi không có vấn đề gì, nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại?”

Bác sĩ gật đầu, ông ta nhìn tài liệu của nhà họ Hồ, nói: “… Phố Đào Nguyên, a, nhà anh chị cũng ở phố Đào Nguyên.”

Ba Hồ hỏi: “Phố Đào Nguyên có gì ạ à?”

Bác sĩ liếc nhìn một tài liệu khác, đáp: “Bệnh viện chúng tôi đã tiếp nhận mấy ca bệnh có triệu chứng giống cháu nhà anh chị rồi, đều là ngủ không tỉnh, tra không ra nguyên nhân. Điều trùng hợp chính là tất cả đều ở phố Đào Nguyên, tuy có mấy ca không ở phố Đào Nguyên nhưng cũng cách phố không xa. Đúng là kỳ lạ, đây là trùng hợp hay là phố Đào Nguyên có cái gì?”

Nhóm bác sĩ nghĩ thế nào cũng không ra, dùng dụng cụ y tế hiện đại nhất cũng không kiểm tra được bệnh mà những người này mắc phải, cơ thể và đại não của họ không có chứng bệnh gì, nhìn chỉ như đang ngủ say. Điểm đặc biệt duy nhất chính là điện não đồ của những người này rất sinh động, không khác gì điện não đồ của người đang tỉnh.

Cơ thể của người ngủ say dần kém đi, nhìn vẻ ngoài bọn họ chỉ như đang ngủ, nhưng nhìn vào việc cơ thể bị yếu đi rõ rệt chỉ trong năm ngày ngắn ngủi là có thể biết cơ thể họ đang nhanh chóng suy bại.

Căn bệnh kỳ lạ này bị gọi là bệnh ngủ, một khi rơi vào ngủ say sẽ không thể tỉnh lại được nữa, bệnh viện bó tay không tìm được cách trị bệnh, ngay cả thời sự cũng đưa tin chuyện này.

Việt Khê không ngờ có người tìm đến mình vì bệnh ngủ, mong cô hỗ trợ.

“… Chú nói con gái chú ngủ say, gọi thế nào cũng không tỉnh?” Việt Khê hỏi.

Người đó gật đầu, theo lời giới thiệu của ông ta, ông ta họ Bành, tên là Bành Khôn, cũng coi như kẻ có tiền, lần này đến tìm Việt Khê là vì con gái, ông ta nói ba ngày trước con gái mình ngủ say, sau đó không còn tỉnh lại nữa.

“Là cô Hạ giới thiệu tôi đến, cô ấy nói cô Việt có thể giúp được chúng tôi. Tôi biết cô Việt có bản lĩnh, con gái tôi… Tôi chỉ có thể xin cô giúp đỡ.” Bành Khôn nói, một người đàn ông lớn tuổi lại ngân ngấn nước mắt, rõ ràng ông ta đang rất sốt ruột.

Việt Khê nhíu mày, nói: “Tôi là thiên sư, không phải bác sĩ nên không biết chữa bệnh… Tôi biết chú Bành nóng vội, nhưng chú nên tìm bác sĩ chứ không phải tôi.”

Bành Khôn lắc đầu, ông ta nói chắc nịch: “Không, tôi chắc chắn Phi Phi nhà tôi gặp phải thứ gì không sạch sẽ… Không phải chúng tôi không đưa đi bệnh viện mà là bệnh viện không chữa được. Bây giờ ngày nào vợ tôi cũng nằm mơ, mơ thấy Phi Phi bị sinh vật kỳ lạ bắt lại, chắc chắc Phi Phi bị thứ không sạch sẽ theo dõi. Cô Việt, tôi cầu xin cô, cô nhất định phải cứu Phi Phi nhà tôi!”bg-ssp-{height:px}

“Được rồi, tôi sẽ đi cùng chú.” Việt Khê thấy mắt ông ta đỏ bừng, dáng vẻ như sẽ khóc ngay lập tức, cô đành đồng s.

Nghe vậy, Bành Khôn kích động gật đầu lia lịa: “Cảm ơn cô Việt, chúng ta đi luôn chứ? Hay là cô Việt cần chuẩn bị đồ nữa?”

Việt Khê cũng không định chuẩn bị gì cả, bèn nói: “Đi luôn đi.”

Khi ra cửa, một bóng đen bay nhanh vào túi áo Việt Khê, cô cúi đầu nhìn, thấy hồn thể Linh Hư cuộn tròn trong túi mình.

Linh Hư nói nhỏ: “Chuyện thú vị thế này sao có thể thiếu tôi được?”

Ông ta muốn hóng chuyện, Việt Khê cũng không ngại, cô nhìn đồng hồ, nếu giải quyết nhanh thì có thể về trước khi Hàn Húc tan học.

Bành Khôn gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là ông chủ than đá, người ta vẫn thường gọi là nhà giàu mới nổi, nhưng trên người ông ta lại không có đặc trưng của nhà giàu mới nổi, khí chất ổn trọng, nhà ông ta được bài trí rất lịch sự tao nhã, phú quý nhưng không phô trương.

“Ông xã!” Một người phụ nữ đi xuống từ trên tầng, mặt mày để lộ lo âu, nhìn thấy Bành Khôn, bà ta lập tức gọi to.

Thấy người này, Việt Khê không khỏi kinh ngạc nhướn mày.

Bành Khôn nắm tay vợ, thái độ cực kỳ che chở, ông ta giới thiệu với Việt Khê: “Cô Việt, đây là Vạn Đình, vợ tôi. Vạn Đình, đây là đại sư Việt Khê.”

Nghe ông ta giới thiệu, Vạn Đình lập tức cười khách khí chào hỏi: “Cô Việt.”

Vạn Đình khí chất ưu nhã dịu dàng, nhưng có lẽ dao mấy ngày không ngủ ngon cho nên nhìn bà ta có phần mệt mỏi. Lại nói, cuộc hôn nhân của Vạn Đình là Bành Khôn có thể nói là Vạn Đình gả thấp, nhà mẹ đẻ của Vạn Đình không tầm thường, mà Bành Khôn chỉ là nhà giàu mới nổi, người nhà họ Vạn không mấy coi trọng, nhưng ai nói Vạn Đình thích đâu.

Sau khi gả cho Bành Khôn, cuộc sống của Vạn Đình trôi qua rất mỹ mãn, hai người rất ân ái, có với nhau một cô con gái, coi con như châu như bảo, bây giờ con gái bị bệnh, đôi cha mẹ nà sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, chỉ ba ngày ngắn ngủi, hai người đã đi gần như hết tất cả các bệnh viện lớn bé của thành phố B.

Ba ngày này, ngày nào Vạn Đình cũng gặp ác mộng, mơ thấy con gái mình bị một con thú bắt đi, thời gian trôi đi, con thú đi càng bay đến gần nhà họ, càng ngày càng gần, giống như là dấu hiệu của điềm xấu nào đó. Đúng lúc này, người quen của bà ta là Hạ Tử Tình đã giới thiệu Việt Khê cho bà ta.

“Cô Việt, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao, cầu xin cô cứu con gái chúng tôi.” Nói đến đây, Vạn Đình đã nghẹn ngào quay đầu vùi mặt vào lòng chồng.

Việt Khê đi theo họ lên phòng ngủ của Phi Phi ở trên tầng, Phi Phi mới tám tuổi, phòng ngủ của cô bé tràn ngập thú bông, cô bé nằm ngủ trên chiếc giường nho nhỏ trong phòng, một cô bé vốn xinh xắn dễ thương, vậy mà chỉ sau ba ngày ngủ say, cơ thể đã gầy ốm vô cùng, chẳng trách hai vợ chồng Bành Khôn lo lắng như vậy.

Việt Khê đi qua ngồi xuống mép giường, cô duỗi tay xoa trán cô bé, kiểm tra tình trạng cơ thể của cô bé. Một lát sau, cô rút tay về, mày hơi nhíu lại.

Thấy cô như vậy, Vạn Đình vội hỏi: “Cô Việt, con gái tôi thế nào?”

Việt Khê rót chân khí ôn hòa vào cơ thể cô bé, nói: “Tinh khí trong cơ thể cô bé bị rút đi rất nhanh, có thứ gì đó đang cắn nuốt tnh khí của cô bé.”

Nghe vậy, vẻ mặt hai vợ chồng Bành Khôn thay đổi, Vạn Đình nói: “Tôi biết ngay mà, tôi biết chắc chắn Phi Phi bị cái gì đó quấn lên. Tôi nằm mơ thế con bé kêu tôi cứu nó!”

Bành Khôn ôm bà ta, đồng thời vỗ vai an ủi.

Linh Hư ở trong túi Việt Khê nói: “Thể chất người phụ nữ này khá đặc biệt, cho nên có thể cảm ứng được tình huống của con gái, này cũng gọi là ứng mộng.”

Việt Khê nói: “Là có thứ gì đó kéo con gái thím vào cảnh trong mơ, cô bé bị nhốt lại trong đó cho nên mới xả ra tình huống như vậy. Thứ kia cắn nuốt tnh khí của cô bé dựa vào cảnh trong mơ, tính khí của trẻ nhỏ sạch sẽ thuần túy, là vật đại bổ đối với một vài vật.”

“Vậy… Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng tôi cần làm gì? Phải làm thế nào mới cứu được Phi Phi nhà tôi?” Bành Khôn bình tĩnh hỏi.

Việt Khê đáp: “Mộng đẹp thường sẽ làm người chìm đắm, cái chúng ta phải làm bây giờ là đánh thức Phi Phi khỏi cảnh trong mơ. Tôi nghĩ thím Bành có thể giúp được.”

Vạn Đình mờ mịt nhìn lại, tuy không biết mình cần làm gì, nhưng chỉ cần có thể cứu được con gái thì điều gì bà ta cũng sẵn lòng làm.

“Vậy được tôi, bây giờ tôi cần thím đi vào giấc mơ của con gái, sau đó đánh thức cô bé khỏi giấc mơ.”

Truyện Chữ Hay