Edit: Qing Yun
“Anh là thứ gì?”
“…”
Bầu không khí chợt trở nên lúng túng, Việt Khê kỳ quái nhìn thanh niên trước mắt, lòng thầm nghĩ đây rốt cuộc là thứ gì — cái này chỉ đơn thuần là một câu nghi vấn, bởi vì ở trong mắt cô, người trước mặt nhìn như là người nhưng linh hồn lại vặn vẹo đáng sợ.
Trên người anh ta được một luồng khí đen bảo phủ, bên trong tràn ngập mùi máu và tà khí, dữ tợn đáng sợ, không giống người, trái lại càng giống quái vật khoác da người hơn, tướng mạo anh ta cũng bị khí đen bao trùm, không thể nhìn rõ.
Có câu nói gọi là đời cha trồng cây, đời con hái quả. Giang Đồ chính là như thế, có một luồng lực lượng ở trên người bảo vệ anh ta, không để anh ta bị tà mị quấy nhiễu, đó chính là được tổ tiên che chở.
“Đáng tiếc…” Việt Khê lắc đầu.
“Đáng tiếc cái gì?” Giang Đồ khó hiểu hỏi lại.
Việt Khê không nói, chỉ có cô mới biết lời cô nói là có ý gì.
Chắc chắn tổ tiên Giang Đồ có công đức rất lớn, cho nên làm con cháu, Giang Đồ cũng được bảo vệ, đáng tiếc lực lượng này đã bị tiêu hao gần như sắp hết. Lần trước Việt Khê gặp anh ta, thấy trên người anh ta có tầng sáng vàng nhàn nhạt, nhưng bây giờ tầng sáng vàng ấy đã hoàn toàn biến mất, cho nên khí đen trên người anh ta càng lộ rõ hơn, đó là ma chướng và tội nghiệt.
Có khí đen này trên người, Giang Đồ rất dễ bị quỷ quái quấy nhiễu.
Giang Đồ nhìn dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ của cô thì mỉm cười nói: “Cô Việt quên rồi à, hai chúng ta từng gặp nhau ở Trân Bảo Các rồi.”
Anh ta không tức giận vì lời nói không khách khí của cô, nói đúng ra anh ta luôn rất khoan dung với người đẹp, lúc nói chuyện luôn cười ngâm ngâm.
“Trân Bảo Các…” Việt Khê lẩm bẩm tên này, cô híp mắt nhìn anh ta, trong đầu nhớ ra đôi chút, cô nhìn về phía sau anh ta, hỏi: “Cô gái đi cùng anh hôm đó đâu?”
Giang Đồ hơi mỉm cười, nói: “Cô nói Hoan Hoan à?”
Anh ta nhún vai: “Tôi và cô ấy chia tay trong hòa bình, cô cũng biết mà, trai gái luôn có chút xích mích, nếu có thể giải quyết đương nhiên là tốt, nếu không thì chỉ có thể chia tay yên bình thôi.”
Nghe vậy, Việt Khê hơi nhíu mày, ngày ấy khi gặp cô gái kia, cô chú ý tới cô ta là vì tướng mạo của cô ta rất mơ hồ, hoàn toàn không nhìn thấu, như là có gì đó che lấp đường sinh mệnh của cô ta, điều này khiến cô không khỏi chú ý nhiều hơn.
Giang Đồ thấy cô nhíu mày thì cười hỏi: “Cô Việt, bây giờ đã là buổi chiều rồi, tôi có thể mời cô đi uống ly trà chiều được không?”
“Không thể!” Việt Khê từ chối thẳng thừng, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm, cô nhìn đồng hồ, đoán chắc Hàn Húc cũng sắp tan học rồi, bèn xoay người đi thẳng.
Giang Đồ: “…”
Cái này, mình bị người ta xem nhẹ sao?
Giang Đồ cong môi cường, vẻ mặt càng thêm hưng phấn, trong mắt hiện rõ [email protected] muốn chinh phục — anh ta từng gặp nhiều người đẹp cao ngạo lạnh lùng như vậy rồi, lấy người đẹp như thế làm tác phẩm nghệ thuật sẽ càng hưng phấn hơn.
Trở lại trong xe, tà xế hỏi: “Cậu chủ đi đâu ạ?”
Giang Đồ nói: “Về nhà!”
Trở lại biệt tự của mình, Giang Đồ lập tức đi xuống tầng hầm, tầng hầm này là anh ta cố ý thuê người xây dựng, thiết bị trong này đều là thiết bị tiên tiến nhất, có thể đảm bảo cho “tác phẩm nghệ thuật” của anh ta được bảo tồn một cách hoàn mỹ.
Không khí vẫn tràn ngập mùi máu tươi khiến người buồn nôn, đương nhiên ở trong cảm nhận của Giang Đồ, đây lại là mùi hương khiến anh ta say mê không thôi. Ở giữa bàn có một thi thể nữ, vóc dáng đầy đặn mê người, khuôn mặt càng xinh đẹp động lòng người hơn, đôi mắt cô ta đang trợn to, ánh mắt ảm đạm không có tiêu cự.
Giang Đồ ghét bỏ nhìn thi thể, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, khuôn mặt mỹ lệ vậy mà lại là phẫu thuật thẩm mỹ… Cái đẹp thấp kém, vật như vậy không đáng để mình cất chứa.”
Tầng hầm cực kỳ yên tĩnh, Giang Đồ rót một ly rượu vang đỏ, anh ta nhìn một vòng quanh tầng hầm, từ “tác phẩm nghệ thuật” đầu tiên cho đến cái cuối cùng.
Uống hết ly rượu, anh ta cười tủm tỉm nói: “Các cô nên cảm ơn tôi, chỉ có tôi mới có thể bảo tồn sự xinh đẹp của các cô mãi mãi…”
Trên thực tế, chỉ cần nghĩ đến chuyện cái đẹp sẽ biến mất theo thời gian là anh ta lại cảm thấy cực kỳ đau lòng. Bây giờ thật tốt, sự xinh đẹp của bọn họ sẽ được bảo tồn mãi mãi, như vậy anh ta có thể thưởng thức trọn đời.
Xung quanh như có tiếng rn rỉ vang lên, ở nơi Giang Đồ không nhìn thấy có từng bóng đen đứng ở bên cạnh anh ta, bọn họ có khuôn mặt mỹ lệ, nhưng vẻ mặt khi nhìn Giang Đồ lại chỉ có căm hận.
Buổi tối nọ, Giang Đồ mơ một giấc mơ, trong mơ anh ta nằm trên một chiếc bàn lạnh, có một đám phụ nữ vây quanh, bọn họ cầm dao phẫu thuật cắt lên da anh ta, dao phẫu thuật sắc bén dễ dàng rạch rách da anh ta, khiến máu trên người anh ta chảy cạn, sau đó rót nước thuốc vào trong.
Cơ thể Giang Đồ rất lạnh, anh ta muốn cử động nhưng lại phát hiện chân tay mềm nhũn, ngay cả sức lực để nâng cánh tay lên cũng không có.
Thuốc làm lỏng cơ bắp…
Anh ta thường xuyên sử dụng loại thuốc này cho nên đương nhiên biết tác dụng của nó.
Một khuôn mặt xinh đẹp thò qua, vẻ mặt dữ tợn, ngoài miệng lại cười nói: “Cơ thể như vậy, khuôn mặt như vậy, quả thật là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất…”
Nghe vậy, Giang Đồ rùng mình thật mạnh, anh ta đánh mắt nhìn bốn phía, phát hiện nơi mình đang ở lại là tầng hầm nhà mình, mà những “tác phẩm nghệ thuật” trưng bày trong bình thủy tinh đều là anh ta.
Như là nhận ra ánh nhìn của anh ta, “anh ta” trong bình chứa chợt mở bừng mắt, từng đôi mắt nhìn chằm chằm anh ta, nụ cười quỷ dị.
“Vụt!”
Giang Đồ giật mình bừng tỉnh, anh ta thở hổn hển, khắp người đổ mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ.
Thì ra là mơ…
Thở phào một hơi, Giang Đồ ngồi trên giường một lát chờ tĩnh tâm lại. Anh ta kéo quần áo dấp dính trên người sau đó xuống giờ đi toilet tắm rửa.
Trong lúc c ởi quần áo, anh ta cảm thấy cánh tay đau đớn, cúi đầu nhìn, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi. Trên cổ tay anh ta có một vết đỏ, kéo dài từ cổ tay cho đến bả vai.
Đầu óc Giang Đồ như nổ tung, anh ta không khỏi nhớ đến cảnh trong mơ — giao phẫu thuật lạnh băng xẹt qua cổ tay cho đến tận bả vai, cắt đứt mạch máu, máu tươi ào ào chảy ra, chẳng mấy chốc máu trong người đã gần như chảy hết.
Lùi về sau vài bước liên tục, biểu cảm trên mặt Giang Đồ đã thay đổi hoàn toàn, tấm gương lớn bên tay phải như có thứ gì đó, anh ta quay phắt đầu lại, nhìn thấy trong gương là một đám người. Tất cả đều là phụ nữ, bọn họ đứng cạnh anh ta, gần như đứng kín cả phòng tắm.
Giang Đồ thả chậm hô hấp, mồ hôi lạnh tuôn ra, anh ta thản nhiên kéo khăn xoa mồ hôi trên người, ánh mắt đảo quanh phòng tắm.
Trong phòng tắm vẫn trống rỗng không có gì cả, chỉ là khi anh ta nhìn vào tấm gương lớn kia lại thấy có rất nhiều người, những người đó dùng ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ nhìn anh ta, như là hận không thể xả anh ta ra làm tám miếng.
Đúng là gặp quỷ!
Ánh mắt Giang Đồ trở nên lạnh lẽo, anh ta đi ra khỏi phòng tắm, đi thẳng xuống phòng khách sau đó mở toàn bộ đèn trong phòng lên, cứ thế ngồi đó cho đến tận hừng đông.
Người giúp việc trong nhà đến phòng bếp làm đồ ăn, vừa bước vào đã thấy anh ta ngồi trên sô pha, mặt mũi âm u, khiến người này không khỏi hoảng sợ.
“… Cậu, cậu hai, sao cậu lại ngồi đây?” Người giúp việc run sợ.
Cũng không biết vì sao, ngày thường cậu hai khách khí lễ độ, cũng đối xử với họ lịch sự, rất được mọi người yêu quý. Nhưng bây giờ nhìn thấy anh ta ngồi đó, nhóm người giúp việc lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, như là bị dã thú nhìn thẳng, khiến họ nói chuyện cũng phải cẩn thận.
Giang Đồ hồi thần, nhìn thấy trời đã sáng, lúc ấy rõ ràng anh ta đã thở phào một hơi.
“Du Khôn, lần trước em gái cậu bị oan hồn của hồ ly bám vào người sau đó nhờ cô gái họ Việt giải quyết… Cậu có thể cho tôi xin số điện thoại của cô Việt đó không?”
Anh ta gọi điện cho một người quen trong giới nhà giàu, người kia vừa nghe máy anh ta đã nói ngay vào chuyện chính.
Trong giới nhà giàu bọn họ gần như không có bí mật gì, ai cũng biết con gái nhà họ Du bị oan hồn của hồ ly bám vào người, cuối cùng cả người mọc đầy lông hồ ly, nghe nói sau đó người nhà họ Du tìm được người tài giỏi mới giải quyết được chuyện này.
Giang Đồ nhận thấy mình gặp phải quỷ, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là nhà họ Du.
Việt Khê khá bất ngờ khi người nhà họ Du lại tìm đến mình, từ sau chuyện của Du Nguyệt qua đi, đại khái là nhận ra thái độ không chào đón của cô cho nên bình thường ngoài việc tặng ít đồ ra thì không ai đến nhà cả. Tục ngữ nói không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, bây giờ người nhà họ Du tìm đến cũng chỉ có thể là do có chuyện muốn nhờ.
“… Đây là cua ở hồ Dương Trừng, đều là cua cái bụng to, ông nội tôi cố ý nói tôi mang đến cho cô Việt, để cô cũng nếm thử một chút.” Du Khôn cười tủm tỉm nói, anh ta nhìn thấy ánh mắt tò mò của Việt Khê, là tò mò đánh giá nhung không làm cho người khác cảm thấy bị xúc phạm.
Việt Khê suy nghĩ giây lát, vì có qua có lại, cô nói: “Chị Thương tự ủ rượu hoa cúc, anh cũng mang chút rượu về nếm thử đi… Anh tìm tôi có chuyện gì à? Chắc không phải chỉ vì tặng cua chứ.”
Du Khôn cười xấu hổ, nói: “Đúng là tôi có việc tìm cô, không, nói đúng ra là một người bạn của tôi có việc tìm cô. Bây giờ cậu ấy gặp một vài chuyện kỳ lạ, cũng chính là gặp quỷ, cho nên muốn tìm cô nhờ giúp đỡ.”
Anh ta kể lại chuyện Giang Đồ gặp phải, cuối cùng nói: “Cậu ấy nói chỉ cần cô đồng ý ra tay thì thù lao tuyệt đối không phải vấn đề.”
Hình như gần đây thật sự không có việc gì…
Nghĩ vậy, Việt Khê nói: “Vậy gọi anh ta vào đây đi.”
Nghe vậy, Du Khôn nói ngay: “Bây giờ cậu ấy đang ở bên ngoài, tôi gọi điện thoại nói cậu ấy vào.”
Giang Đồ cảm thấy cô Việt trong lời Du Khôn nói là một người lớn tuổi, dù sao tuổi không thể nhỏ được, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng cô Việt còn nhỏ tuổi thế, còn là người anh ta biết.
“Cô Việt?!” Nhìn thấy Việt Khê, vẻ mặt Giang Đồ trở nên rối rắm, không biết là ngạc nhiên hay là vui mừng, anh ta cười khẽ rồi nói: “Xem ra hai chúng ta thật sự có duyên.”
Việt Khê nhìn anh ta, nói đúng ra là nhìn đám khí đen sau lưng anh ta. Đám khí đen kia đã rộng và dữ tợn hơn trước, khí đen xuất hiện là dấu hiệu của điềm xấu tà ác, nhìn nó rõ ràng là đang trong trạng thái muốn cắn nuốt Giang Đồ. Ngay cả linh hồn của anh ta cũng càng thêm vặn vẹo.
“Tôi không giải quyết được chuyện của anh…” Việt Khê thản nhiên nói.
Giang Đồ lập tức nhìn cô, anh ta trở nên nghiêm túc: “Cô Việt, có lẽ thái độ của tôi trong khoảng thời gian này khiến cô cảm thấy bị xúc phạm, nhưng tôi thật sự không cố ý, mong cô không chấp nhặt.”
Việt Khê kỳ quái nhìn anh ta: “Tôi lại không biết anh, sao tôi phải để ý chuyện anh làm? Trước giờ tôi đều không để ý đến người râu ria.”
Thay lời khác, chính là anh suy nghĩ quá nhiều!
Giang Đồ: “…”
Việt Khê nói: “Tục ngữ nói, gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Chuyện bây giờ anh gặp phải là do nhân quả tuần hoàn. Trên người anh có mùi máu chưa tan hết, còn có mùi thối rữa… Anh giết người!”
Ba chữ cuối cùng được cô nói với giọng rất nhẹ, lại đủ để cho tất cả mọi người ở trong phòng đều có thể nghe thấy.
Vẻ mặt Giang Đồ và Du Khôn đều thay đổi, Du Khôn nhìn Giang Đồ với ánh mắt không thể tin tưởng, trong lòng chấn động vô cùng.
“Cô Việt thật thích nói đùa.” Giang Đồ cười khẽ, anh ta cúi đầu ngửi mùi trên người: “Cô nói có mùi máu, có thể là bị dính vào lúc gặp tai nạn xe cộ trên đường. Sáng nay lúc ra ngoài tôi không may bị quẹt xe, chắc là bị dinh vào lúc đo.”
Nghe vậy, lòng Du Khôn dịu đi vài phần, anh ta nói: “Lời này của cô Việt rất nghiêm trọng, Giang Đồ không phải người như vậy, tính cách cậu ấy ôn hòa, chỉ là trên phương diện tình cảm có hơi lăng nhăng, nhưng chắc chắn không làm ra chuyện giết người.”
Việt Khê từ chối cho ý kiến, cô thản nhiên nói: “Tôi chỉ nói đến đây, chuyện anh Giang gặp phải tôi không giải quyết được, các anh tìm người giỏi hơn đi.”
Du Khôn còn muốn nói gì đó thì Giang Đồ đã đứng dậy, nói: “Nếu cô Việt không muốn giúp thì tôi cũng không ép… Chúng ta đi thôi, cần phải nghĩ cách khác nữa.”
Câu sau là nói với Du Khôn, nói xong anh ta xoay người đi thẳng.
Chờ hai người đi rồi Hàn Húc mới bước ra, trên tay là đ ĩa bánh chị Thương vừa mới làm xong, cậu đặt đ ĩa bánh vào tay Việt Khê, nói: “Người kia bị sư phụ vạch trần chuyện giết người ra, chắc trong lòng luống cuống lắm.”
Việt Khê nhíu mày khó hiểu: “Nhìn anh ta giống con người nhưng linh hồn vặn vẹo tà ác, trên người đầy vận đen, đúng là quái vật khoác da người.”
Hàn Húc cười lắc đầu: “Sư phụ không hiểu, thế giới này có người còn đáng sợ hơn quái vật.”
Mà trùng hợp Giang Đồ chính là người đó, người đáng sợ hơn cả quái vật, rõ ràng là hình người nhưng linh hồn lại vặn vẹo hắc ám.
“Anh ta nói anh ta gặp quỷ, mơ thấy có người cầm dao phẫu thuật giải phẫu cơ thể anh ta, còn nhìn thấy rất nhiều người đứng quanh mình ở trong gương…” Nói đến đây, Việt Khê nhíu mày nói: “Đám quỷ đó không vào đây được nên tôi cũng không biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu quỷ… Lần trước gặp anh ta, trên người anh ta có âm đức của tổ tiên phù hộ, bây giờ âm đức không còn, nghiệt khí thì quấn đầy người, dù là cô hồn dã quỷ thì cũng sẽ quấn lấy anh ta thôi.”
Cho nên cuối cùng anh ta sẽ phát hiện ngày càng có nhiều quỷ quấn lấy anh ta, không có chuyện ít đi.
Hàn Húc cười khẽ: “Giang Đồ Giang Đồ, người này có tính cách thô bạo, còn đặt tên là Đồ, nghe càng thêm hung hạo. Nếu không phải tổ tiên anh ta tích nhiều âm đức thì anh ta đã sớm chết vì tự tạo nghiệt rồi.”
Trở lại nhà họ Du, Du Khôn kể lại chuyện hôm nay cho người nhà nghe, anh ta nói: “Lúc cô Việt nói Giang Đồ giết người, cháu toát cả mồ hôi lạnh… Chắc là cô Việt nói đùa, hoặc là giận Giang Đồ, cháu mới biết Giang Đồ biết cô Việt. Nhưng dù thế nào thfi sao Giang Đồ có thể giết người được.”bg-ssp-{height:px}
Nghe vậy, sắc mặt ông nội Du lại trở nên nặng nề, ông ta nói: “Sau này cháu đừng qua lại với Giang Đồ nữa, cô Việt không phải người ăn không nói có. Cô ấy nói Giang Đồ giết người vậy đó chắc chắn là sự thật.”
“Không… Không thể nào. Ông nội, sao ông lại tin cô Việt kia như vậy? Tuy lần trước cô giấy giải quyết chuyện của Nguyệt Nguyệt, nhưng cũng không nhất định là cô ấy nói gì cũng đúng chứ?”
“Thằng ranh này, ông nói sao thì cháu cứ thế mà làm, nói nhiều như vậy làm gì?”
Ông nội Du giơ gậy lên làm bộ muốn đánh, Du Khôn lập tức lách người tránh đi, ông nội Du nói: “Ông không thích thằng nhóc Giang Đồ này từ lâu rồi, luôn cảm thấy nó rất kỳ dị, cho nên mới muốn các cháu giữ khoảng cách với nó.”
Du Khôn: “Có phải ông nội có thành kiến với Giang Đồ quá không? Cậu ấy khá tốt mà.”
Ông nội Du nói: “Dù sao thời gian này cháu ít gặp nó đi, bây giờ nó bị quỷ quấn lên, nếu những con quỷ đó đi theo cháu thì ông xem cháu làm gì được!”
Du Khôn hơi do dự, anh ta cảm thấy nếu mình mặc kệ thì rất không nghĩa khí, nhưng lời Việt Khê nói giống như một cái gai đâm vào lòng anh ta, làm anh ta không dám quyết định.
Dù bị Việt Khê từ chối nhưng không đồng nghĩa với việc Giang Đồ không còn cách nào, tục ngữ nói có tiền có thể sai bảo cả ma quỷ, tùy tiện ném tiền ra, chẳng mấy chốc anh ta đã nhận được tin tức, cũng biết được một vài thông tin liên quan đến Tu giới, cái thế giới kỳ quái kia làm anh ta khá kinh ngạc — thì ra những yêu ma quỷ quái kia thật sự tồn tại.
“Ông Nguyên Chân!” Giang Đồ mời đạo sĩ trước mặt ngồi xuống, lại duỗi tay xoa giữa mày.
Đôi mắt anh ta rất đen, con ngươi đen như mực, thâm trầm không thấy đáy. Vốn dĩ anh ta cũng là một người ôn tồn lễ độ, nhưng bây giờ cơ thể bị gầy đi rất nhiều, người nhìn u ám thiếu sức sống, hơn nữa người đầy lệ khí, bây giờ cả người quen cũng không nhận ra anh ta được nữa, đây quả thật chính là hai người khác nhau!
Đạo trưởng Nguyên Chân thấy anh ta nâng tay lên thì chợt a một tiếng, nói: “Cậu Giang, tay cậu…”
Giang Đồ vươn tay ra, tay anh ta có một vết đỏ dài kỳ lạ.
Anh ta thở dài: “Chắc ông Nguyên Chân biết nguyên nhân tôi tìm đến ông rồi, gần đây tôi bị tà ám dây dưa, thật sự là khổ không nói nổi. Buổi tới tôi thường nằm mơ thấy họ dùng dao phẫu thuật cắt rách da tôi, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người tôi xuất hiện những dấu vết này.”
Sắc mặt Nguyên Nhân nặng nề, ông ta bước lên, nói: “Cậu Giang có thể cho tôi xem tay cậu không?”
Giang Đồ lập tức vươn tay ra, Nguyên Nhân nhìn kỹ dấu vết trên tay anh ta rồi lắc đầu nói: “Qủa nhiên là vết do quỷ để lại. Những con quỷ đó muốn kéo cậu Giang vào mộng, những việc chúng làm với cậu trong mộng cũng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cậu. Đương nhiên, quỷ quái bình thường không có năng lực ấy, chỉ có một ít lệ quỷ mới làm được.”
Nghe vậy, Giang Đồ lập tức cười nói: “Tôi gửi vào tài khoản ông một triệu, chờ sau khi giải quyết chuyện này xong, tôi sẽ gửi tiếp cho ông hai triệu.”
“Này…”
“Ông Nguyên Chân đừng từ chối, đây là ông nên được, chuyện của tôi còn nhờ ông Nguyên Chân cố gắng giúp đỡ.”
Nguyên Chân cười, trong mắt lộ ra vài phần vừa lòng: “Cậu Giang thật là khách khí, cũng chỉ là một ít quỷ thôi, Nguyên Chân tôi bắt quỷ không đến một nghìn cũng hơn trăm, cậu Giang cứ yên tâm.”
Giang Đồ lập tức gật đầu sau đó gọi người dẫn ông ta đi nghỉ ngơi.
Nguyễn Chân dẫn theo một đồ đệ nhỏ khoảng - tuổi, đồ đệ không hiểu hói: “Sư phụ, con thấy trên người anh Giang này có quỷ khí rất nặng, không biết có bao nhiêu quỷ quấn lấy anh ta. Hơi thở trên người anh ta cũng khá kỳ quái, cảm giác hơi đáng sợ.”
Đồ đệ nhỏ này trời sinh thích hợp làm thiên sư, rất nhạy bén với âm khí, đây là nguyên nhân Nguyên Chân thu nhận cậu bé làm đồ đệ.
“Cậu Giang này nào chỉ không giống người tốt, sư phụ thấy chắc chắn là dính mạng người rồi, cái gì mà bị quỷ quấn lên, rõ là những oan hồn đó không cam lòng, muốn báo thù.” Nguyên Chân cười khinh thường, nhưng chỉ vài giây ông ta đã thu lại nụ cười: “Có điều không cần biết cậu ta bị ma quỷ quấn lên vì lý do gì, chúng ta không cần hỏi đến, chỉ cần nhớ rõ cậu ta là ông chủ của chúng ta, tiếp theo tiền ăn cơm của chúng ta đều dựa vào anh ta hết.”
Nghe vậy, đồ đệ cái hiểu cái không gật đầu.
Đến ban đêm, Giang Đồ lại bừng tỉnh khỏi giấc mơ lần nữa, mồ hôi trên người chảy ròng ròng, cơ thể không nhúc nhích được. Âm thanh có thể nghe thấy duy nhất trong phòng tối chính là tiếng thở dồn dập của anh ta, anh ta cảm thấy mình đang bị ai đó nhìn chằm chằm.
Cho dù không nhìn thấy nhưng anh ta vẫn cảm nhận được có gì đó đang đứng ở mép giường nhìn mình chằm chằm. Giống như rắn độc nhìn trộm anh ta, ánh mắt rất đáng sợ, thật sự khiến da đầu tê dại.
Giang Đồ lần mò lá phù dưới gối, sau đó xé mở lá phù ra, ngay lập tức, một tia sáng vàng lóe lên chiếu sáng căn phòng. Đồng thời cửa phòng ngủ bị phá ra, Nguyên Chân đang đứng ngoài cửa, tay trái cầm hoàng phù, tay phải cầm kiếm gỗ đào.
“Tháo Thượng Lão Quân lập tức nghe lệnh, đuổi quỷ!”
Hoàng phù bay ra, Nguyên Chân cũng đâm kiếm về phía đám quỷ phía trước.
Ông ta đã mở Thiên Nhãn, nhưng dù là thiên sư thì cũng không có nghĩa là ai cũng thấy quỷ được, bây giờ ông ta mở Thiên Nhãn thì cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng của những con lệ quỷ đó mà thôi.
Thanh kiếm gỗ đào của ông ta là gỗ đào trăm năm, gỗ đào trừ tà, một kiếm này đâm trúng một con lệ quỷ, nó lập tức hóa thành khói đen rồi tan biến.
Nguyên Chân thấy một kiếm của mình có tác dụng thì lòng tin được củng cố, ông ta đang muốn chém thêm lần nữa thì cơ thể chợt cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn phía trước.
Tuy Thiên Nhãn của ông ta không thể thấy hết dáng vẻ của quỷ nhưng vẫn nhìn thấy được bóng dáng xám nhạt, mà bây giờ khắp phòng ngủ đến bị bóng dáng xám nhạt đó chiếm cứ, nói cách khác, căn phòng của Giang Đồ bị lệ quỷ vây kín.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh ông ta phát ra, đám quỷ này đồng thời quay đầu lại nhìn ông ta.
Nguyên Chân: “…”
“Xin lỗi, quấy rầy…” Ông ta nở nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép rồi vội xoay người rời đi.
Đám quỷ hồn trong phòng đã lao đến đây, cửa phòng đóng rầm một cái, sắc mặt Nguyên Chân xanh mét lại. Ông ta chỉ là một ông lão dìu già dắt trẻ, đừng có đến đây mà!
Nguyên Chân ném hoàng phù ra, nhưng hoàng phù này chỉ là phù bình thường, trong phòng này có quá nhiều quỷ, cho nên chẳng mấy chốc hoa văn trên phù đã tắt sáng, cuối cùng chậm rãi rơi xuống mặt đất — lực lượng của hoàng phù đã dùng hết, nó trở nên hoàn toàn vô dụng.
Một con lệ quỷ há mồm cắn lên vai ông ta, quỷ khí dần thấm vào cơ thể, có máu chảy từ vai chảy xuống, ông ta đau đớn kêu rn, kiếm gỗ đào cắm thẳng xuống đất làm một cái trận pháp phòng ngự đơn giản.
Mùi máu tươi tản ra trong không khí, quỷ quái trong phòng ngửi được mùi này thì lập tức trở nên xôn xao.
Giang Đồ hoàn toàn không thể nhúc nhích, Nguyên Chân nhìn sang, vì đã mở Thiên Nhãn cho nên ông ta nhìn thấy linh hồn vặn vẹo đáng sợ của anh ta, thật sự khiến Nguyên Chân muốn nôn ra máu — nếu biết linh hồn người này đen đến tận xương tủy từ trước thì ông ta nhất định sẽ không nhúng chân vào vũng nước đục này.
Bây giờ quỷ hồn trong phòng đã bị mùi máu kch thích, lại thêm bị ảnh hưởng bởi hơi thở trên người Giang Đồ, bọn chúng sẽ ngày càng điên cuồng, không phải lệ quỷ thì hung tính cũng bị kích phát ra.
Chỉ hy vọng đồ đệ có thể chạy ra ngoài báo nguy tìm người đến cứu, nếu không hôm nay ông ta chỉ có bỏ mạng tại đây.
“Các người…” Giang Đồ nằm trên giường nhìn từng khuôn mặt quen thuộc ở mép giường, sắc mặt anh ta trở nên khó coi, thậm chí là có phần sợ hãi.
Có thể không quen thuộc sao, bây giờ thi thể của những người này còn đang được trưng bày trong tầng hầm, đều là “tác phẩm nghệ thuật” anh ta thích nhất. Anh ta thường xuyên xuống tầng hầm để thưởng thức kiệt tác của mình, cho nên dù có nhắm mắt lại thì anh ta cũng có thể nhớ được những khuôn mặt này.
Bọn họ lấy dao phẫu thuật ra, nhẹ nhàng cứa qua tay anh ta, máu chảy ra, quỷ ở bên vội vàng thò tới gặm c ắn miệng vết thương, hấp thụ tinh khí trong cơ thể anh ta.
Giang Đồ đau đớn kêu lên, vẻ mặt dữ tợn, nhưng bây giờ anh ta chỉ là cá trên thớt, có thể làm được gì?
Cả biệt thự chìm vào bóng tối, quạ đen bay tới đậu trên biệt thự không ngừng, kêu quác quác vang cả vùng trời. Xen lẫn trong tiếng quạ kêu là tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết.
Cục Cảnh sát khu Phượng Minh của thành phố B nhận được một cuộc gọi báo án, giọng nói của người báo án như là giọng trẻ con, người này lắp bắp kêu cứu, hơi thở dồn dập, nghe như đang rất sợ hãi.
Chờ nghe hiểu ý của đối phương, các đồng chí trong cục nhìn nhau, Tiểu Hoàng hỏi: “Cháu nói biệt thự cháu đang ở xuất hiện quỷ, sư phụ và chủ biệt thự bị quỷ trói lại cả rồi?”
“Đúng vậy, chú cảnh sát cứu cháu!”
“…”
Cúp điện thoại xong, Tiểu Hoàng nói: “Cũng không biết nhãi ranh chỗ nào, không ai dạy gọi lung tung là trái pháp luật à?”
Chỉ là sau khi cúp máy không lâu thì điện thoại lại đổ chuông lần nữa, Tiểu Hoàng nhấc máy nghe, bên kia truyền đến tiếng trẻ con th ở dốc, hình như cậu bé đang chạy vội, đại khái là không cẩn thận vấp ngã nên cậu bé đau đớn rên lên. Nhưng đúng lúc này, tiếng người bắt đầu trở nên mờ hồ, tiếng điện tích tanh tách vang lên.
Tiểu Hoàng rùng mình, cảm thấy không thích hợp, anh ta vội hỏi: “Alô, alô, cháu có thể nói được không?”
“… Chú.. Cảnh sát, cháu không… Lừa, cứu… Cứu mạng…” Điện thoại truyền đến tiếng trẻ con đứt quãng, sau đó là bộp một tiếng, điện thoại bị tắt máy.
Sắc mặt Tiểu Hoàng thay đổi, anh ta nói với những người khác: “Có chuyện xảy ra, mau gọi người điều tra địa chỉ vừa gọi đến!”
Sau khi điều ra, Cục cảnh sát nhanh chóng xác định địa chỉ người báo nguy, chỗ đó thế mà lại là vùng ngoại ô, cách thành phố khá xa, chủ nhân căn biệt thự là một người đàn ông tên “Giang Đồ.”
Người của Cục cảnh sát nhanh chóng chạy tới biệt thự, nhưng sau khi đi vòng quanh biệt thự ba vòng, trán đồng chí lái xe chảy ra giọt mồ hôi lạnh.
“Theo lý thì đi hết con đường này chính là căn biệt thự kia, nhưng chúng ta đã đi hết nó ba vòng rồi.”
Không khí trên xe có phần yên tĩnh, lãnh đạo nói: “Ý của cậu là cậu lạc đường, hay là… Chúng ta bị quỷ đánh tường? Khoa học chứng minh quỷ đánh tường không có thật, chỉ là vì nguyên nhân khác làm cậu phán đoán sai, làm cậu vô thức đi vòng quanh một chỗ!”
Sau đó bọn họ tiếp tục đi về phía biệt thự, cách mười phút lại quay về chỗ cũ lần nữa.
Lãnh đạo: “…”
Anh ta cắn răng chỉ về phía trước: “Nếu có thể thấy biệt thự vậy thì biệt thự ở ngay trước mặt chúng ta rồi, cậu cứ lái xe thẳng tiến, nhìn thấy cái gì cũng không phải sợ, cứ đâm thẳng đi.”
Người lá xe tỏ vẻ đã hiểu, chỉ là khi nhìn thấy có bức tường, anh ta vẫn đánh tay lái theo bản năng nhưng bị người ngồi sau giữ chặt tay, lãnh đạo nghiêm túc nói: “Đừng do dự, cứ đi thẳng về phía trước, đâm trúng thì tôi chịu trách nhiệm!”
Nghe vậy, người lái xe căn chặt răng đâm thẳng vào bức tường, sau đó lập tức nhìn thấy khung cảnh rõ ràng trước mặt, một căn biệt thự màu trắng lẳng lặng đứng đó.
Tiểu Hoàng nhìn biệt thự, lẩm bẩm nói: “Má ơi, thật sự gặp quỷ rồi.”
Du Khôn lại đến tìm Việt Khê lần nữa, lần này cô thậm chí không ngẩng đầu lên nhìn anh ta mà nói luôn: “Tôi nói rồi, tôi không giúp anh Giang kia được, cũng không muốn giúp.”
Du Khôn vỗ đầu mình, cười khổ nói: “Cô Việt, tôi biết cô không muốn giúp đỡ, có điều lần này tôi thật sự không có cách nào nữa, đây không phải chỉ đi cứu Giang Đồ mà là cứu tám người cảnh sát kia…”
Nghe vậy, Việt Khê sửng sốt tò mò nhìn anh ta.
Du Khôn sốt ruột nói: “Chuyện quá gấp, xe của tôi đã chờ ở ngoài rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.”
Việt Khê và Hàn Húc nhìn nhau, cô suy nghĩ giây lát rồi nói: “Được rồi, tôi và cậu cùng đi xem đi.”
Xe chạy về phía ngoại ô, trên xe, Du Khôn kể lại mọi chuyện cho họ nghe: “… Người của Cục cảnh sát liên hệ người nhà họ Giang nên tôi mới biết chuyện này. Tối hôm qua có cảnh sát nhận được điện thoại cầu cứu gọi từ biệt thự của Giang Đồ, tổng cộng có tám cảnh sát đi đến, nhưng bây giờ tất cả đều mất liên lạc. Tôi chỉ có thể nghĩ đến việc tìm cô Việt xin giúp đỡ!”
Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến vừng ngoại ô, Việt Khê vừa xuống xe là ngẩng đầu nhìn phía trước luôn, bầu trời trước mặt bị một tầng sương xám bao phủ, nhìn rất âm u. Trong màn sương mù có một căn biệt thự, tiếng quạ kêu nghe rất khiếp người.
Trước mặt bọn họ là xe cảnh sát, còn có cả người nhà họ Giang.
Du Khôn lên tiếng giải thích: “Mọi người thử đi vào trong nhưng dù đi kiểu gì cũng vẫn quay lại con đường này.”
Việt Khê tiến lên trước một bước: “Chỉ là phương pháp che mắt cấp thấp thôi, nói cách khác chính là có quá nhiều quỷ quái tụ tập ảnh hưởng tới tù trường quanh đây làm cho con người sinh ra ảo giác, đi lòng vòng rồi quay về điểm xuất phát lúc nào không hay.”
Hàn Húc cười nói: “Tôi thật sự không ngờ rằng Giang Đồ lại hấp dẫn được nhiều quỷ như vậy, nhìn thế này có lẽ linh hồn của anh ta còn đen tối hơn tôi nghĩ. Loại linh hồn tà ác này là thứ hấp dẫn yêu ma quỷ quái nhất, bây giờ khắp biệt thự này đều là quỷ quái rồi.”
“Vậy, vậy bây giờ phải làm sao đây?” Du Khôn hỏi lại.
Việt Khê đi trước, cô rút một lá hòng phù trong túi ra, hoa văn vàng kim trên hoàng phù bị ảm đi, một ngọn gió cuốn lên thổi tan sương mù, lúc này cảm giác mông lung kia mới nhạt đi.
“Đi thôi, vào xem rốt cuộc trong này có bao nhiêu quỷ quái…”
Việt Khê dẫn đầu đi vào xe, Hàn Húc theo sát phía sau cô, Du Khôn thấy thế cũng lên xe, nói tài xế lái xe đi lên trước.
Những người còn lại nhìn theo họ rồi quay sang nhìn nhau.
Mẹ Giang vội vàng ra mặt, bà ta thấy thế cũng nói với tài xế: “Theo sau!”
Từng chiếc xe chạy vào bên trong, sương mù xám tản đi nhưng chẳng mấy chốc đã tụ lại, che khuất tất cả mọi con đường.