Editor: demcodon
"Thời Thượng Tiên Phong?" Lục Dương nghe người đại diện Vương Hữu Lan nhắc tới tên này hơi giật mình.
lúc đầu chỉ là một quyển tạp chí về trào lưu phối hợp trang phục và trang sức. Sau này lại ra đời tập đoàn Thời Thượng Tiên Phong. Những năm gần đây đã phát triển trở thành quyển tập san xa hoa, tập san nghiệp vụ bao dung, sách báo kế hoạch, internet truyền thông, quảng cáo phát hành. Tập đoàn truyền thông có con số xuất bản nhiều lĩnh vực, tổng bộ được dựng lên ở Thân Thành.
Tập san xa hoa của tập đoàn đề cập đến: thời trang, sức khỏe, nhà ở, du lịch, trang sức, xe hơi và nghệ thuật. Đặc biệt hai quyển và ra hai tuần một kỳ là tạp chí có doanh thu tiêu thụ cao nhất.
Vương Hữu Lan nhắc tới công việc chụp hình chính là chụp hình chủ đề .
"Truy đuổi công chiếu lúc nghỉ đông, tập trung tuyên truyền phỏng chừng sẽ ở cuối năm. Trong lúc này cậu cần nhất định phải lộ diện."
Vương Hữu Lan giải thích với Lục Dương: "Chụp hình tạp chí, quay quảng cáo và gameshow chỉ trong thời gian ngắn, đối với việc đóng phim và việc học của cậu có ảnh hưởng nhỏ nhất, tương đối thích hợp với tình huống bây giờ của cậu."
Lúc trước Lục Dương tham gia chính là quảng cáo công ích của Bác Á, tiếp theo lại có đạo diễn Ngô Bình nổi tiếng giới thiệu vào đoàn phim. Sau đó bởi vì nam/nữ chính Đàm Cánh Xuyên và Dương Tư chia nhau đăng bài Weibo nâng đỡ Lục Dương. Trước mắt Lục Dương đã tích lũy được số lượng fan và mức độ nổi tiếng nhất định.
Nhưng tỷ lệ lộ diện như vậy với một nghệ sĩ rõ ràng vẫn không đủ, đừng nói thời gian mấy tháng kế tiếp, chỉ nói đế thời gian gần đây một khi không có tin tức nào lọt vào mắt công chúng thì số lượng người theo dõi Lục Dương sẽ giảm xuống rõ ràng.
Căn cứ vào phán đoán trực tiếp nhất chính là số lượng fan Weibo rõ ràng đã không bằng nửa tháng trước. Nếu cứ dựa theo như vậy đột nhiên hot trước đó chỉ có thể trở thành phù dung sớm nở tối tàn, kỳ thật rất đáng tiếc.
Lục Dương hiểu rõ ý của Vương Hữu Lan. Mặc dù cậu muốn nghiêm túc tập trung đóng phim, nhưng hiện thực chứng minh một người có kiếp sống bằng nghề diễn viên cũng không có khả năng chỉ có diễn kịch.
Vương Hữu Lan nói với Lục Dương tương đối uyển chuyển, nhưng thái độ biểu đạt rất rõ ràng: "Về phần quảng cáo và gameshow tôi muốn lựa chọn cẩn thận một chút, hy vọng có thể nhận được nhãn hiệu lớn và gameshow nổi tiếng làm cho lý lịch cậu thêm màu sắc."
Ý của y là nói dựa vào Lục Dương trước mắt còn non hơn phân nửa chỉ có thể nhận được một nhãn hiệu quảng cáo nhỏ và gameshow chế tác nhỏ.
Gameshow này ngoài có thể mang đến chút tiền cho Lục Dương, kỳ thật đối với sự phát triển của cậu không có trợ giúp lớn.
Làm một người đại diện xuất sắc, nguyên tắc Vương Hữu Lan lo liệu là "hai bên đều có lợi, mọi người đều vui vẻ". Khi nghệ sĩ rõ ràng không quá coi trọng tiền bạc mà càng coi trọng sự phát triển của bản thân thì y sẽ căn cứ vào tình huống mà đưa ra "chiến lược điều chỉnh".
Lục Dương hiển nhiên càng coi trọng cơ hội phương diện điện ảnh. Vương Hữu Lan tự nhiên sẽ không vì cái lợi cực nhỏ trước mắt làm cho Lục Dương tiêu phí hình tượng của mình. Lại phải không ngừng tìm kiếm kịch bản tốt cho cậu, lại phải vắt óc tìm mưu kế giúp cậu lộ diện, còn không thể lộ diện quá độ.
Lục Dương hiểu rõ cái giá phải trả của người đại diện, vừa cảm kích cũng tin tưởng sự phán đoán của y: "Bản thân tôi không có vấn đề gì, nhưng đoàn phim bên này..."
"Việc này cậu yên tâm, xác định mọi chuyện xong tôi sẽ thương lượng với đoàn phim bên này trước, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa." Vương Hữu Lan thấy Lục Dương đồng ý rất vui vẻ.
Y nhìn mặt Lục Dương cười nói: "Nghe Tiểu Tống nói trong khoảng thời gian này các cậu quay phim rất bận. Vốn dĩ tôi còn lo lắng cậu ăn không tiêu, bây giờ xem ra sắc mặt cũng không tệ."
Lục Dương nghe vậy mặt có hơi nóng. Sắc mặt cậu tốt là có nguyên nhân, từ khi xác định quan hệ yêu đương thì người nào đó thỉnh thoảng đến phim trường thăm. Mỗi lần đều mang theo canh bổ thím Trương đặc biệt nấu.
Cơm hộp đoàn phim đã xem như có "lương tâm trong giới", nhưng cân nặng của Lục Dương cũng không thể ngừng giảm xuống. Sau khi vào đoàn phim cậu lại ốm xuống kg. Vì giữ hình thể, ngay cả đạo diễn Lư cũng dặn Lục Dương ăn nhiều một chút, không thể quá ốm.
Lúc này thím Trương nấu canh bổ quả thật chính là bảo bối đưa than ngày tuyết.
Đương nhiên, Lục Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận nguyên nhân sắc mặt mình tốt cũng bao gồm tình yêu dễ chịu.
Ừ ừ, tuyệt đối là công lao của thím Trương! Về phần vị tổng giám đốc đại nhân nào đó chỉ có thể tính "nhân viên chuyển phát nhanh". Nhưng hắn cần cù, chịu thương chịu khó vẫn có thể cho năm sao khen ngợi.
Đêm đó, Lục Dương giống như bình thường nhận được điện thoại chúc ngủ ngon của Tông Chính Hải. Vô luận đối phương có đến đoàn phim thăm hay không đều điện thoại cho Lục Dương trước khi đi ngủ.
Lúc nói chuyện điện thoại phần lớn thời gian là Lục Dương nói và Tông Chính Hải nghe. Nội dung chủ yếu quay quanh đoàn phim và Hắc Hắc hằng ngày.
Có đôi khi Lục Dương còn có thể luyện tập lời thoại với điện thoại. Ngay từ đầu cậu còn không quen, cảm giác rất ngại. Nhưng Tông Chính Hải lại nói với cậu: "Nếu như em đối với anh cũng có thể tự nhiên nói ra lời thoại thì lúc chính thức quay sẽ càng không có vấn đề gì."
Lục Dương ngẫm lại Tông Chính Hải nói đúng, cảm giác rất có lý. Lúc diễn viên nói lời thoại kịch phải nhớ thuộc lòng, nói trôi chảy, vừa phải có cảm tình vừa phải tự nhiên, không thể cứng ngắc, diễn nhảy và cười cợt.
Nếu ngay cả tòa núi lớn "Tông Chính Hải" này đều có thể lướt qua thì cậu càng không cần lo lắng đối diễn với phim trường và diễn viên chuyên nghiệp. Kết quả là mỗi ngày cậu cách Tông Chính Hải hơn phân nửa Thân Thành, thông qua di động "diễn thử" lời thoại ngày hôm sau, dần dần biến thành một thói quen của Lục Dương.
Thói quen này phát triển đến sau này, thậm chí từ giọng nói biến thành video. Lục Dương không chỉ đọc lời thoại với Tông Chính Hải, có đôi khi còn có thể diễn một đoạn.
[Tôi cũng không biết thì ra vòng tuyển chọn cuộc thi Dream Star từng khu vực đã kết thúc, tiếp theo sẽ xuất hiện top thí sinh xuất sắc nhất cả nước.]
Lục Dương vốn dĩ không quá chú ý đến việc này đó, chỉ ngẫu nhiên nghe được nhân viên đoàn phim nhắc tới cuộc thi Dream Star. Nhưng bởi vì cậu là nghệ sĩ Bác Á, cho nên luôn có người hỏi cậu tình huống.
[Thí sinh mỗ mỗ gì đó có phải đã ký hợp đồng với Bác Á hay không?]
[Mỗ mỗ có phải phẫu thuật thẩm mỹ hay không?]
[Mỗ mỗ có phải là con ông cháu cha, bỏ tiền mua phiếu bầu chọn hay không?]
[Ngoài ra mỗ mỗ đột nhiên nhạt nhẽo bị loại trừ có phải cố ý lăng xê hay không?]
Lục Dương vừa nhẫn nại giải thích mình thật sự không rõ nguyên nhân bên trong lắm, vừa cũng đang cảm thán: tại sao còn chưa tới vòng chung kết cả nước đã náo nhiệt như vậy? Xem ra vẫn là đoàn phim an tĩnh hơn.
Tông Chính Hải hiển nhiên cũng không có chú ý đến việc trọng đại "cả nước tham dự" này. Nhưng đối với vẫn có chút hiểu biết: "Thời Phong có đội ngũ nhiếp ảnh gia giỏi nhất trong nước, hiệu quả chụp ra sẽ không kém."
Tập đoàn Tông Thiên và Thời Thượng Tiên Phong có khi hợp tác khai phá bất động và sản phẩm lĩnh vực phục vụ xe hơi. Thời Phong là khách quen các kỳ tập san về nhà ở, du lịch và xe hơi.
Hai bên hợp tác vẫn luôn rất vui vẻ. Nếu do Tông Chính Hải ra mặt, đừng nói để cho Lục Dương chụp một chuyên đề, cho dù trở thành nhân vật trang bìa hoặc là chụp nhiều kỳ trang trong cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng loại chuyện đưa Lục Dương đến nơi đầu sóng ngọn gió thì Tông Chính Hải tuyệt đối sẽ không làm, hắn lựa chọn tin tưởng Lục Dương.
"Trước đó có chụp ảnh tạo hình và poster cảm thấy cũng không tệ lắm." Lục Dương không có nhiều kinh nghiệm chụp ảnh bìa, nghe thấy Tông Chính Hải nhắc tới đội ngũ nhiếp ảnh Thời Phong trong lòng cuối cùng cũng có chút tự tin.
Đội ngũ nhiếp ảnh gia giỏi luôn có thể hóa mục nát thành thần kỳ, thật giống như nhân viên ánh sáng trong đoàn phim chỉ cầm tấm phản quang là có thể làm cho làn da diễn viên nhìn qua vô cùng mịn màng.
Mặc dù không dám nói mình rất có linh tính, nhưng Lục Dương cảm thấu ít nhất không tính chất phác. Ở dưới sự trợ giúp của nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hẳn có thể hoàn thành tốt công việc.
"Bây giờ phải chờ xem kết quả thương lượng của anh Vương và đoàn phim." Lục Dương cầm kịch bản trên bàn chuẩn bị bắt đầu luyện tập lời thoại.
Cậu đã mua thêm hai cây đèn đặt dưới đất, trên bàn cũng có đèn bàn. Lục Dương không nằm trên giường xem kịch bản mà là ngồi ở trước bàn.
Tông Chính Hải và cậu rất ăn ý, nhìn thời gian thì biết cuộc nói chuyện phiếm hằng ngày kết thúc. Bây giờ là thời gian đọc sách với Thái tử, vì thế chủ động nhắc nhở: "Ngày hôm qua đã diễn đến đoạn Thiên Túng và Ngô Lệnh Tuyết ngoài ý muốn phát hiện được thân phận thật sự của Phương Duệ."
"Đúng đúng, em sẽ bắt đầu từ chỗ này."
Không bao lâu chuyện Lục Dương chụp ảnh bìa tạp chí rốt cuộc đã xác định. Bởi vì khoảng thời gian trước Lục Dương hoàn toàn ở trong đoàn phim, có thể nói kêu là lập tức đến, rất chuyên nghiệp. Cho nên cậu tạm thời có công việc cần ra ngoài đoàn phim bên này cũng có qua có lại, cực kỳ thông cảm.
Hơn nữa Lục Dương ở trong phim chủ yếu phối hợp diễn với Đàm Cánh Xuyên, Dương Tư và Lương Tuấn đóng vai Giang Thiên Phó. Nếu như ba nhân vật này chia ra đối diễn thì Lục Dương chính là rãnh rỗi.
Đạo diễn Lư rất nhanh biết chuyện này, còn kêu Lục Dương đi tìm Đàm Cánh Xuyên học kinh nghiệm: "Tiểu Đàm không phải là khách quen với tạp chí thời trang ư? Tiểu Lục có gì không hiểu chỉ cần đi tìm cậu ấy, cái gì cậu ấy cũng biết."
Kết quả Lục Dương còn chưa có mở miệng thì Đàm Cánh Xuyên đã tỏ thái độ, đồng ý giải đáp nghi vấn và giải thích nghi ngờ cho Lục Dương.
Lục Dương thấy đạo diễn Lư cho phép, "thầy" cũng chủ động nên cũng không tiện mở miệng từ chối, miễn cho làm mất mặt Đàm Cánh Xuyên.
Lư Văn Lược nói Đàm Cánh Xuyên là khách quen tạp chí thời trang kỳ thật một chút cũng không có khoa trương. Trên thực tế, chỉ một năm trước Đàm Cánh Xuyên đã lần bước lên tập san nổi tiếng trong nước. Trong đó lần thức là nhân vật trang bìa duy nhất, hai lần khác cũng chụp chung với diễn viên nổi tiếng, bước lên trang bìa tạp chí thời trang nước ngoài tiếng Trung, còn bao gồm sưu tầm.
"Có người cho rằng chụp hình tạp chí dễ hơn chụp hình phim điện ảnh, kỳ thật cũng không hẳn vậy." Đàm Cánh Xuyên vẫn luôn có kiên nhẫn với Lục Dương, nói đên kinh nghiệm cũng cố gắng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu: "Điều này vẫn phải dựa vào tính chất đặc biệt của đối phương chụp quyết định."
"Lúc cậu đóng phim bởi vì động tác di chuyển và nối liền, lời nói và biểu cảm luôn thay đổi, không bằng nói là hành vi tự nhiên và biểu cảm tự nhiên. Nhưng lúc chụp hình tạp chí thì không giống nhau, dấu vết chụp rất nặng. Cho nên rất dễ dàng phóng to, hoặc là phóng quá to, nói đơn giản chính là hình ảnh trong một thời điểm dễ dàng lộ khuyết điểm của chúng ta."
"Như vậy phải giữ trình độ này như thế nào?" Lục Dương rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói của Đàm Cánh Xuyên.
Hắn cũng không khiêm tốn lấy ra di động của mình mở hình trước đây hắn chụp ảnh bìa cho Lục Dương tham khảo: "Lúc đóng phim chúng ta phải xem nhẹ nhân viên đoàn phim, quên có máy quay. Nhưng lúc chụp ảnh lại phải chú ý máy quay trọng điểm, xem nó trở thành một đối thủ có thể tương tác với cậu."