Editor: demcodon
Thấy Hắc Hắc lắc lắc mông đuổi nhỏ theo quả bóng lổ chạy, Tông Chính Hải nắm lấy cổ tay Lục Dương đưa cậu ra khỏi cửa.
Sau khi bước nhanh một đoạn Lục Dương phát hiện Tông Chính Hải vẫn còn nắm tay mình không có buông ra, nhất thời trố mắt. Lục Dương đột nhiên thả chậm bước chân thu hút sự chú ý của Tông Chính Hải. Hắn quay đầu lại nhìn Lục Dương. Mặc dù vẫn không có biểu hiện gì nhưng Lục Dương lại cảm thấy mình có thể đọc được ý dò hỏi trong mắt đối phương.
Thì ra trong mấy tháng ngắn ngủi bọn họ đã nuôi dưỡng ra sự ăn ý như vậy sao? Thành thật mà nói, khi ở bên Tông Chính Hải, Lục Dương vừa tràn ngập tò mò lại có chút kính sợ với hắn.
Kính sợ là vì quanh người đối phương tản ra bầu không khí mạnh mẽ. Khi không cười sẽ tỏ ra lạnh lùng và không dễ tiếp cận. Nhưng bây giờ Lục Dương đã không sợ Tông Chính Hải. Bởi vì lúc ở nhà thì hắn sẽ rất dịu dàng, mạnh mẽ như một người ba, đáng tin cậy như một người anh, kiên nhẫn như một giáo viên, như một người bạn biết lắng nghe.
Loại người này sao có thể sẽ đáng sợ chứ?
Vì thế, đối với Tông Chính Hải đảm nhiệm "nhân vật" trong cuộc sống gia đình, Lục Dương từ đơn thuần là kính sợ dần dần sinh ra lòng gần gũi. Mà làm cho Lục Dương cảm thấy tò mò Tông Chính Hải đảm nhiệm rất nhiều "nhân vật" ở trong xã hội.
Làm một diễn viên có thói quen ở trong cuộc sống tìm kiếm nguyên hình một nhân vật. Lục Dương thật vất vả mới gặp được một "tổng giám đốc bá đạo" thật sự, tự nhiên hy vọng sẽ quan sát mỗi một cử động của hắn theo mọi hướng.
Thái độ của hắn luôn nghiêm túc, hành vi cử chỉ của hắn luôn là một quý ông, vẻ mặt của hắn... được rồi, hắn không nói cười, dường như không có biểu cảm gì khoa trương. Cho nên mỗi khi Lục Dương phát hiện một sự thay đổi biểu cảm rất nhỏ ở trên mặt hắn đều cảm giác đặc biệt vui vẻ, như thể chính mình phát hiện ra một thứ hiếm lạ.
Nhưng mà, theo thời gian trôi qua chỉ cần là nơi có Tông Chính Hải thì ánh mắt mình sẽ vô thức di chuyển về phía hắn, giống như trở thành một thói quen mới của Lục Dương.
Có lẽ Lục Dương còn chưa kịp phát hiện mình có thói quen nhỏ này, nhưng sức nóng khi bị cầm cổ tay truyền đến lại làm cho người không thể bỏ qua.
Sức mạnh của đối phương vững chắc nhưng nhẹ nhàng, điều đó vừa đúng khống chế được Lục Dương, làm cho cậu không có lý do sinh ra đau đớn và khủng hoảng, như có như không hy vọng và kích động. Loại cảm giác này có phải là động lòng trong truyền thuyết hay không?
Lục Dương bị sốc bởi những suy nghĩ từ đáy lòng mình, cậu tự nhủ: Mày điên à? Đây là anh Hải! Ảnh là đàn ông!!!
--- ---
Biểu cảm và những thay đổi trong ánh mắt của Lục Dương không tránh được ánh mắt của Tông Chính Hải.
Tông Chính Hải đang tự hỏi: bây giờ hắn rốt cuộc có nên tiến thêm một bước làm cho hai người đều càng thêm xác định tâm ý của nhau, hay là hơi nới lỏng cho Lục Dương thêm thời gian để tự suy nghĩ.
Có đôi khi các quyết định được đưa ra dưới sự xúc động không hẳn là sai, nhưng hành động theo xúc động cũng không hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc làm việc của Tông Chính Hải.
Nhưng tận đáy lòng có một giọng nói "đừng chờ, đừng chờ" đang mê hoặc Tông Chính Hải. Thậm chí đang giật giây hắn làm một số việc với Lục Dương, làm cho đầu óc đối phương choáng váng. Lúc không biết làm sao thì có được toàn bộ lực chú ý của Lục Dương.
Vì thế Lục Dương không thể nhìn thấy những người khác, cuối cùng chỉ có thể thuộc về hắn.
Lúc lý trí và xúc động trong lòng Tông Chính Hải giao chiến thì tiếng chuông di động trong túi đeo tay của Lục Dương vang lên.
Những giai điệu duyên dáng đặc biệt du dương trong một hoàn cảnh yên tĩnh. Đây là một bài nhạc phim mà Lục Dương rất thích, cậu đã nói cho Tông Chính Hải biết qua.
Trên thực tế có rất ít người liên lạc với Lục Dương. Gần đây bởi vì Lục Dương đang ôn thi, ngay cả người đại diện Vương Hữu Lan của cậu cũng cố gắng không quấy rầy cậu. Cho nên mấy ngày nay cũng không nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên một lần.
Suy nghĩ của Tông Chính Hải bị gián đoạn vì tiếng nhạc lại đột nhiên khẽ cười một tiếng, lầm bầm: "Cap ou pas cap?" Rõ ràng là hỏi câu nhưng lại nói rất bình thản.
Đáng tiếc khi nụ cười hiếm hoi này thoáng qua. Lục Dương đang bận lấy điện thoại ra hoàn toàn không có chú ý tới. Tiếp theo cậu thật vất vả cũng nghe được câu trong miệng người đàn ông nói. Lúc ngẩng đầu lên thì Tông Chính Hải lại nói với Lục Dương: "Nhận điện thoại trước đi!"
"À được!" Lục Dương đang bận nhìn vào màn hình điện thoại của mình, phát hiện là "Bác" của cậu Lục Minh Viễn gọi tới.
Mặc dù Tông Chính Hải muốn xem ai gọi cho Lục Dương muộn như vậy, nhưng xuất phát từ lễ phép hắn vẫn khống chế được ánh mắt của mình không có nhìn vào trên màn hình, mà là nhìn chăm chú vào mặt Lục Dương.
Phát hiện mặt đối phương lộ vẻ kinh ngạc, dường như hơi khó xử Tông Chính Hải mới chủ động hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Là... là bác cả gọi tới." Lục Dương thành thật "báo cáo" tình huống với Tông Chính Hải.
Tông Chính Hải lập tức nói với Lục Dương: "Hẳn là nhìn thấy cậu đóng quảng cáo nên gọi điện thoại đến hỏi."
Lúc nhà họ Tông Chính đưa Lục Dương đi thì hứa hẹn tương lai sẽ cho Lục Dương vào Tông Thiên. Bây giờ Lục Dương, người được cho là cố gắng học tập cho chức vụ "quản lý cấp cao Tông Thiên" lại đột nhiên chạy tới quay quảng cáo, điều này khẳng định sẽ làm cho người nhà họ Lục cảm thấy kỳ quái và nghi ngờ.
Tông Chính Hải đã sớm đoán trước được sẽ có tình huống này, chỉ là hắn không nghĩ tới người nhà họ Lục lại phản ứng chậm như thế. Phải biết rằng quảng cáo của Lục Dương đã phát được gần nửa tháng.
-Một ngày sau, quảng cáo công ích của Lục Dương đã "phát hành". Nhà họ Lục rốt cuộc là không quá quan tâm Lục Dương hay là quá kiêng kỵ nhà họ Tông Chính. Cho nên nhất định muốn tìm cái gọi là "kế sách vẹn toàn" mới dám gọi điện thoại đến?
-Chọn thời gian cũng là rất tốt, bữa tối đã trôi qua. Nếu không phải bọn họ sau bữa tối ra ngoài chạy bộ một tiếng. Lúc đi ra ngoài lại bởi vì Hắc Hắc đã trì hoãn thời gian một chút, có lẽ lúc này Lục Dương rất có khả năng ở một mình. Sau đó vừa lúc Lục Minh Viễn "tận tình phát huy".
Nghĩ đến đây, trong lòng Tông Chính Hải một mảnh lạnh lẽo. Nhưng lúc nói chuyện với Lục Dương lại chỉ có dịu dàng và kiên nhẫn: "Nhận đi, không cần lo lắng, chờ lát nữa bác cậu hỏi cậu đang ở đâu thì cậu nói đang ở bên cạnh tôi."
Lục Dương nghe thấy Tông Chính Hải nói vậy lập tức gật đầu, vừa rồi có hơi hoảng loạn đã nguôi ngoai. Cậu vuốt màn hình nhận điện thoại: "Alô, bác cả à?"
Quả nhiên như Tông Chính Hải đoán trước đó, không đợi Lục Dương nói chuyện Lục Minh Viễn ở đầu bên kia điện thoại đổ ập xuống chỉ trích: "Chuyện gì xảy ra với cháu vậy? Trường học không đi học đàng hoàng mà chạy đi đóng quảng cáo gì đó? Trong nhà cực khổ bồi dưỡng cháu là để cho cháu đi làm con hát sao? Cháu nói cho bác biết, hiện tại cháu đang ở đâu? Có phải chạy ra ngoài chơi bời lêu lổng hay không?"
Giọng đối phương lớn đến mức ngay cả Tông Chính Hải ở bên cạnh cũng nghe được một ít nội dung. Hắn nhíu mày, rất bất mãn với cách Lục Minh Viễn la hét với Lục Dương.
Lục Dương nhìn thoáng qua Tông Chính Hải, được đối phương gật đầu đồng ý lập tức nói với đầu bên kia điện thoại: "Cháu đang ở bên anh Hải, ảnh đang ở bên cạnh cháu."
Bỗng nhiên có loại cảm giác eo rất cứng, Lục Dương cố ý gọi Tông Chính Hải là "anh Hải", giống như kêu tên này thì có người làm chỗ dựa cho cậu.
Nhưng mà Lục Minh Viễn lại không có ý thức được xưng hô thân mật này chính là chỉ Tông Chính Hải. Hơn nữa ông dường như tức giận hơn vì giọng điệu đúng lý hợp tình của Lục Dương: "Anh Hải là ai? Cháu đã làm mất mặt người nhà họ Lục chúng ta!"
Tông Chính Hải đã không thể chịu đựng được Lục Minh Viễn, hắn vươn tay ý bảo Lục Dương đưa điện thoại cho hắn.
Vì thế, Lục Minh Viễn đang chuẩn bị dạy dỗ cháu trai một trận thì nghe Lục Dương nói một câu: "Bác cả, anh Hải muốn nói chuyện với bác." thì nghe được một giọng nam lạnh lùng và trầm thấp truyền đến từ đầu điện thoại bên kia.
"Lục tiên sinh, tôi là Tông Chính Hải. Lục Dương đang chuẩn bị ôn thi, xin hỏi ngài muộn như vậy gọi điện thoại đến là có chuyện gì không?"
--- --- ---
Tác giả có lời muốn nói: Cap ou pas cap? Ý nghĩa là "Có dám hay không?". Ở đây chỉ mượn nghĩa đen và không liên quan gì đến cốt truyện phim gốc.