Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

chương 113: phiên ngoại: niêm quan và cao lãng(2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắn đưa y đến một quán trà vắng vẻ, cái nơi này có vẻ hơi kén khách, được cái bàn ghế vẫn được lau chùi sạch sẽ.

Cao Lãng im lặng, chờ cho Niêm Quan giải thích hành động của mình.

- Ngươi không sao chứ?

- Vẫn ổn.

Tuy ban nãy có phần hơi quá sức nhưng chung quy y vẫn mạnh, năng lực hồi phục tốt hơn bình thường.

- Thế thì tốt.

Cao Lãng mím môi, cứ tỏ ra quan tâm thế này thì y sẽ lại ảo tưởng mất.

- Ngươi hiện tại đang làm gì, sống thế nào?

Niêm Quan nghiêm túc hỏi.

- Nay đây mai đó, tự do thoải mái.

Không bị gò bó, tuy thỉnh thoảng lại bị đuổi giết, xui thì gặp người mạnh như Mạc Chi Tuyệt ban nãy thì xem như vẫn ổn.

Niêm Quan nhíu nhíu mày, có phần không hài lòng vì câu trả lời này.

- Còn ngươi thì sao, biết được cái người từng là đồng đội nay thành kẻ phản bội chắc nhục nhã lắm nhỉ.

Nghe ngữ khí như đang mỉa mai, thực chất Cao Lãng đang vô cùng buồn phiền. Y hơi sợ hãi, sợ sẽ bị chính người này chế giễu, ai nói cũng được, chỉ riêng người này.

- Đừng nói bậy!

Niêm Quan trầm giọng mắng một tiếng.

- Không phải vậy thì sao, yên tâm ta sẽ không gần ngươi để ngươi bị chê cười đâu.

Nói đoạn y liền đứng dậy muốn đi, thế nhưng Niêm Quan nhanh hơn bắt lấy tay y níu lại. Do lực đạo hơi mạnh, kéo luôn áo của Cao Lãng bị lệch xuống bên trái, đồng thời con cáo nhỏ bị lộ ra.

Cao Lãng giật mình nhanh chóng cất giấu nó vào, ngoảnh mặt không dám xem sắc mặt hắn.

- Ngươi... còn giữ?

Giọng nói khó phán đoán ra tâm tình của Niêm Quan.

- Ngươi nhìn nhầm rồi.

Y thấy hốt hoảng chưa từng có, bí mật nhỏ này tốt nhất nên bị chôn vùi. Vậy nên lấy hết sức hất tay Niêm Quan ra, bỏ chạy.

Sức mạnh Cao Lãng vung ra có phần hơi quá, Niêm Quan hơi ngã người ra sau, trơ mắt nhìn người ta chạy mất.

Cao Lãng chạy đến mảnh rừng hoang rồi mới quay đầu quan sát. Rất tốt, không có ai đuổi theo.

Y trượt dài theo thân cây, rồi bất chợt cười lên. Cười một cách vui vẻ, cười đến không dừng lại được. Chính Cao Lãng còn không hiểu tại sao mình muốn cười nữa, chỉ là đột nhiên muốn phát tiết tất cả tâm tình.

Khu rừng quanh quẩn tiếng cười, Cao Lãng cười đến mức khoé mắt chảy một giọt nước. Y ôm bụng thở hổn hển, nằm gục xuống bên cạnh gốc cây.

Giây lát không khí liền yên lặng trở lại, Cao Lãng mệt mỏi cuộn người. Tình cảm đè nén sắp phá thân mà ra, trụ hết nổi mất rồi.

Cao Lãng cả đời cũng không ngờ mình sẽ rơi vào lưới tình, còn là lưới tình của kẻ tương tư. Mỗi ngày đi xung quanh, nhìn người ta đang đưa mắt với người khác, đều phải cố tỏ ra bản thân rất ổn. Dùng chính sự bất cần để che dấu.

- Cười xong rồi?

Giọng nói doạ người vang lên, Cao Lãng giật mình bật dậy, tìm nơi phát ra tiếng nói ấy.

Niêm Quan đã đứng phía sau từ bao giờ, mà rõ ràng đã đứng ngay từ đầu rồi. Hắn lẳng lặng đứng đó, y hoàn toàn không hề phát hiện ra.

Đột nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã, nãy giờ bản thân cứ như trò cười của người ta vậy.

- Nếu xong rồi thì đứng dậy cùng ta nói một chút.

- Còn gì để nói sao, muốn chế giễu thì cứ chế giễu đi.

Niêm Quan nhíu nhíu mày, hai tay nâng y dậy, như vô tình cố ý tạo ra tư thế ôm hờ.

- Cho ta xem con cáo kia được không?

Tuy đang hỏi ý kiến nhưng giọng điệu lại không cho phép chối bỏ. Tay hắn nhanh chóng vòng vào cổ áo Cao Lãng kéo nó ra, mặc kệ chính chủ phản kháng.

- Người rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy chứ?!

- Cái này do ta tạo ra, chả lẽ ta không được xem.

Nói đến hợp lý hợp tình, đã thế giọng nói còn pha chút ý cười.

Cười? Niêm Quan mà cũng cười ư?!

- Ngươi có đang hiểu chuyện không đó. Sao cứ khiến người khác phải nghĩ nhiều vậy chứ!

- Sao lại nghĩ nhiều? Hửm?

Niêm Quan từng bước ép sát, tính cách cứ như bị biến hoá vậy.

Bị dồn khiến Cao Lãng nhíu mày, cuối cùng phải nhìn thẳng vào mắt của hắn. Niêm Quan đang cười, rất đẹp, làm cho y ngẩn ngơ vài giây.

- Ngươi có hiểu bản thân đang làm gì không thế?

Y lên tiếng một cách bất lực, sợ bản thân nghĩ nhiều lại dẫn đến vọng tưởng lung tung.

- Biết.

- Thế sao ngươi còn...

Cơ thể bị ôm lấy, cảm giác ấm áp trên trán tựa chuồn chuồn lướt nước sau đó rời đi.

- Ngươi...

Ngươi không phải thích Mạc Thiên sao?

Chưa nói hết câu đã bị một đôi môi phong kín. Rất chân thật, chân thật đến mức khó tin.

Niêm Quan hôn không hề có kỹ xảo, thế nhưng lại làm cho Cao Lãng bị câu mất hồn. Não bộ cũng trống rỗng.

- Chắc không phải ta đoán nhầm đâu nhỉ?

Nói rồi lại hôn lên môi y cái nữa. Cao Lãng đang tâm tình bay bổng, nào nghe rõ y đang nói cái gì. Niêm Quan cười nhẹ, rồi lại âm thầm thở phào.

Hắn còn chả nhớ bao giờ bản thân lại chuyển mục tiêu sang Cao Lãng, thế nhưng tình cảm là có thật. Ban đầu còn cố phủ định, nay quả là rõ như ban ngày.

Niêm Quan thích Cao Lãng, mà y cũng thích hắn. Vậy thì chả có lý do gì mà phải trốn tránh cả.

...

Mãi sau này Cao Lãng mới rõ, khoảng thời gian lập thành đồng đội, Niêm Quan đã có chút rung động rồi. Chỉ là lúc đó chưa rõ ràng lắm.

May mà cuối cùng cả hai đều không bỏ lỡ nhau.

HOÀN.

Cuối cùng cũng xong rồi. Cảm ơn các bạn độc giả đã đọc đến chương này. Đây là bộ truyện đầu tay của mình, rất vui vì được các bạn nhiệt tình ủng hộ.

Ước gì có thể thấy các bạn cmt một câu gì đó, hoặc chấm cái cũng được.

Nhân tiện mình có viết một bộ truyện mới tên là Mỉm Cười Bước Lên Phía, là truyện hiện đại ngọt ngào, kề về tình yêu quen nhau qua mạng. Mong các bạn có thể đón đọc.

Ngày // chính thức lấp hố.

Truyện Chữ Hay