(Tác giả: Nghe tên đã biết chương này gạt người rồi...)
“Sư tôn, người đang giận ta sao?”
Trên đường về, hai sư đồ cùng cưỡi trên hạc tiên hồi tông môn, im lặng thật lâu kéo dài giữa hai người. Từ ngày đó Lăng Dạ giết chết yêu quái, Thừa Thanh liền không cùng hắn lại nói một chữ.
Đảo không phải là do hắn tức giận, chẳng qua là hắn đang nghĩ tới kết cục bị gọt thành nhân côn của mình cùng với trình độ hắc hóa hiện tại của nam chủ, cảm thấy tiền đồ phía trước một mảnh kham ưu, quả thực tâm hảo tắc.
“Không có.” Bởi vì tâm trạng không tốt cho nên cả chặng đường Thừa Thanh luôn lãnh mặt, đầu cũng không quay lại nói.
“Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi, lần sau đồ nhi sẽ không như vậy nữa. Người đừng không để ý tới đồ nhi nữa có được hay không?”
Đang nhìn về phía trước thì Thừa Thanh chợt cảm thấy vạt áo bị kéo, tiếp theo âm thanh ủy khuất của tiểu hài tử liền truyền vào trong tai.
Trong lòng hơi chút sửng sốt, Thừa Thanh quay đầu nhìn thấy đứa trẻ cúi gằm đầu nhìn chằm chằm vào tay nhỏ bé đang túm chặt áo mình, rất giống một con chó nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng.
Nhìn nam chủ cái dạng này, Thừa Thanh lại không đành lòng tiếp tục cứng rắn được nữa, xoay người đem hắn ôm vào trong lòng, bàn tay thon dài khẽ vuốt vuốt tóc của đứa trẻ, thở dài nói: “ Sư tôn không phải trách ngươi ra tay độc ác. Chỉ là lo lắng con đường tu chân về sau khó khăn, sẽ khiến ngươi xuất hiện tâm ma, hại thân cũng hại người mà thôi.”
“Thật vậy chăng?” Lăng Dạ lập tức ngẩng đầu nhìn Thừa Thanh, đôi mắt hồng hồng, gương mặt lấm lem nước mắt, thấy người sau khẽ gật đầu mới vui sướng nói: “ Sư tôn yên tâm, đồ nhi nhất định chăm chỉ tu hành. Không rơi vào ma đạo.”
Đang giúp nam chủ lau nước mắt, cánh tay Thừa Thanh hơi dừng lại một chút. Nghĩ đến vận mệnh của nam chủ hắn không khỏi cười khổ. Cho dù không muốn thì thế nào, con đường của Lăng Dạ đã được định trước trở thành một thế hệ ma quân rồi.
Đem đứa trẻ đưa trở về Thanh Phong đỉnh, Thừa Thanh mới đi tới chỗ của trưởng môn Nhạc Hồng.
“Chưởng môn sư huynh.” Thừa Thanh hơi khom người hành lễ.
“Tiểu Thanh, ở đây chỉ có ta với ngươi, không cần khách khí như vậy. Chuyến đi này thế nào rồi?” Nhạc Hồng nhìn thấy Thừa Thanh rất cao hứng mà đem người mời vào phòng, rót linh trà đệ đi lên.
“Không phụ kỳ vọng của sư huynh, Thừa Thanh đã đem yêu vật thu phục. Có điều sự xuất hiện của yêu vật này có điều kỳ quái, sư huynh có muốn phái người đi điều tra hay không?”
“Có điều kỳ quái?”
“Đúng vậy. Đám yêu vật này không phải loại yêu vật thông thường, tu vi cao thâm, rất có thể chúng là chạy ra từ phong ấn.” Thừa Thanh nói xong lại nhấp một ngụm trà cho nhuận cổ. Việc hắn có thể làm bây giờ chỉ có thể là hơi chút nhắc nhở, để giảm bớt chút thương vong nếu sắp tới Ma Quân phá ra phong ấn.
“Ngươi nói là sự thật?” Nhắc tới này sắc mặt Nhạc Hồng có chút nghiêm trọng lên.
“Chỉ là suy đoán của ta. Nhưng lo trước khỏi họa.” Thừa Thanh không dám nói quá rõ ràng, cấp ra cái đáp án ba phải cái nào cũng được.
“Được rồi. Chuyện này ta sẽ cho người đi điều tra.” Nhạc Hồng lâm vào trầm tư, nghiêm túc nói.
“ Vậy Thừa Thanh xin cáo lui trước.”
“Ân, A Thanh ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Chuyến này mệt cho ngươi rồi.” Nhạc Hồng thấy vẻ mỏi mệt trên mặt Thừa Thanh, bật người liền khiến hắn trở về nghỉ dưỡng.
Vừa bước ra hỏi phòng, âm thanh của hệ thống đã vang lên.
【Ký chủ, là hệ thống ta phải nhắc nhở ngươi, lần này ngươi giúp nam chủ một lần đã khiến cho nội dung bị thay đổi, nếu ngài không cẩn thận hành sự thì rất có thể sẽ khiến thế giới tan vỡ.】
Thừa Thanh ở trong đầu cùng hệ thống đáp lại, “ Ta biết, lần này thực sự cảm ơn ngươi.”
Hắn biết là không nên khiến tình tiết thay đổi, nếu không sẽ chỉ càng bất lợi cho hắn. Thế nhưng hắn không làm được trừng mắt nhìn nam chủ bị phế đi tu vi nhốt vào cấm địa.
Biết rõ ký chủ nhà mình là người ngoài cứng trong mềm, hệ thống cũng không lại nói tiếp cái gì nữa.
【Ký chủ, bởi vì lần này ngươi làm hỏng tình tiết, cho nên bên trên hạ xuống trừng phạt.】
Nghe hệ thống nói vậy Thừa Thanh cũng không ngoài ý muốn. Vốn từ khi quyết định làm chuyện này hắn đã có chuẩn bị trước rồi.
【Trong vòng năm phạt ngươi trải qua thế giới trong nguyên tác.】
==============
Bởi vì có hình phạt của hệ thống mà Thừa Thanh đành phải lấy cớ bế quan tu luyện, kế hoạch dưỡng thành nam chủ cũng đành ngâm nước nóng, mặc cho nam chủ ở trên núi Thanh Phong tự sinh tự diệt.
Sau khi hạ xong mấy cái cấm chế, Thừa Thanh còn chưa kịp ngồi xếp bằng đã bị hệ thống cưỡng chế đánh ngất, sau khi tỉnh lại liền thấy mình ở một nơi cũng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Bản thân thì bị treo ở trong một cái động u tối ẩm ướt, mùi máu tươi gay mũi truyền thẳng tới não, toàn thân ô uế lại đau nhức. Còn chưa đợi hắn lộng hiểu đây là cái tình huống gì, cửa động liền hé ra một tia sáng, một thân ảnh cao lớn chậm rãi tiến vào, bởi vì ngược sáng mà không thấy rõ gương mặt, nhưng lại khiến cho Thừa Thanh có một loại cảm giác như từng quen biết.
Bóng đen chậm rãi bước vào trong, nhịp chân đạp trên nền đất vang lên tiếng 'tháp tháp' như đạp trên tâm bẩn của Thừa Thanh, trong không gian yên tĩnh phá lệ quỷ dị, khiến lòng người không hiểu nổi lên bất an. Tiếp, người đó khẽ mở miệng, giọng nói trầm thấp từ tính, dường như có ma lực khiến người ta bị hấp dẫn, ngữ khí ôn nhu đến khiến người ta đều phải chìm trong nước, thế nhưng Thừa Thanh lại chỉ cảm thấy đây là âm thanh của ma quỷ đến từ địa ngục.
“Sư tôn, nhờ có ngài mà bản tôn mới có ngày hôm nay. Ngài nói ta nên như thế nào hảo, hảo, cảm, ơn ngươi đây?”
Tác giả có lời muốn nói: Lão cũng muốn viết dài lắm nhưng thực sự là lười type...