Sở Ngư nguyên bản vẫn còn vô cùng suy yếu nhưng sau khi được tổ mẫu chữa trị liền tốt hơn hẳn. Hắn bắt đầu cân nhắc nên xử lý chuyển ở Thiên Uyên môn như thế nào.
Tống Kinh Nghĩa ra vẻ đạo mạo nhưng thực chất là một ngụy quân tử là việc không thể nghi ngờ, nhưng gã có tiếng nói trong sư môn, những đệ tử đi theo lúc đó cũng không ra mặt nói ra sự thật. đam mỹ hài
Quả thật, bọn họ lưu lại cũng là vô dụng......
Sở Ngư ngộ ra. Bọn họ lưu lại vốn dĩ là vô dụng, chạy hay không chạy đều giống nhau. Nếu lưu lại còn có khả năng kéo chân sau hoặc tạo ra thương vong không cần thiết......Vậy không cần truy cứu.
Tâm tình nhẹ nhàng vui sướng của hắn ngày hôm sau đã bị Sở Thanh phá vỡ.
Sở Thanh sáng sớm liền tìm đến, tỉ mỉ hỏi Sở Ngư những chuyện hắn trải qua, suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói: "Đệ đệ, đệ mất tích không lâu thì có trưởng lão Thiên Uyên Môn trưởng lão chạy tới. Cái tên gọi là Đại đệ tử của chưởng môn kia là cố ý không phát ra tín hiệu."
Ba năm trước, chưởng môn Tống Viễn Trác cũng biết được việc tu sĩ ma đạo tiến vào Tiêu Hà, hắn khi đó đã nhận ra những tu sĩ ma đạo đó là vì Ma trùng ăn thịt người mà đến.
Nhưng Tống Viễn Trác không muốn hủy bỏ rèn luyện của chúng đệ tử nên đã để lại cách bảo đảm cho bọn họ an toàn. Tám phần trước khi xuất phát, Tống Viễn Trác đơn độc cho Tống Kinh Nghĩa một tín hiệu đặc thù, một khi phát sinh cái gì, chỉ cần phát ra tín hiệu sẽ có trưởng lão theo sau không xa lập tức đuổi theo.
ĐCM!
Tên khốn nạn!
Tống Kinh Nghĩa không chỉ giả nhân giả nghĩa, chỉ sợ còn có rắp tâm hãm hại Sở Ngư và Tạ Hi.
Sở Ngư lần này thật sự phải tăng cao cảnh giác. Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, ở đại hội nhập môn hắn cùng Tống Kinh Nghĩa tranh đoạt vị trí đệ nhất. Cuối cùng nguyên chủ thắng, Tống Kinh Nghĩa khi xuống đài ánh mắt vô cùng lạnh băng cùng oán độc.
Trong lòng gã chắc hẳn đã ghi hận Sở Ngư từ rất lâu.
Sở Ngư đang suy nghĩ làm như thế nào để giải quyết phiền toái này liền nghe thấy Sở Thanh âm trầm nói: "Đệ đệ, đại ca đã tìm hiểu qua, cái tên Tống Kinh Nghĩa kia xuất thân từ một gia tộc tu chân nhỏ. Cũng không phải nhân vật phiền toái gì, nếu để đại ca phái người đi......"
Đại ca, sao ngươi càng ngày càng giống phản diện vậy......
Sở Ngư chân mày giật giật: "Không cần." Tống Kinh Nghĩa chưa làm ra việc gì nghiêm trọng. Nếu bây giờ giết gã không khỏi quá mạo hiểm.
Sở Thanh thở dài, đành từ bỏ.
"Đúng rồi, đệ đệ, hiện giờ tiền tuyến Kim Hà thế cục khẩn trương. Phụ thân cùng mẫu thân sáng nay đã vội vàng chạy đến, tổ phụ và tổ mẫu cũng một lần nữa nhập quan. Đệ định ở lại Lạc Phong Cốc hay trở về Thiên Uyên môn?"
"Thế cục khẩn trương?" Sở Ngư sửng sốt.
Sở Thanh rùng mình: "Đệ đệ có điều không biết. Bảy ngày trước trưởng lão Nguyên Anh của Thiên Uyên môn bắt được mấy tu sĩ ma đạo, không nghĩ tới trong người chúng lại mang theo truyền tống phù. Chờ những vị trưởng lão kia thả lỏng cảnh giác chúng liền trốn khỏi Tiêu Hà. Qua nửa ngày, bảy phái ma đạo đồng thời bất ngờ tập kích, Kim Hà thiếu chút nữa bị chiếm đóng. Phần lớn tiền bối Nguyên Anh từ Thiên Uyên môn cùng trong cốc đều đã tới Kim Hà.""Đại chiến chính ma một trăm năm trước có khả năng sẽ tái diễn."
......Mẹ nó tình tiết hiện tại cùng nguyên tác không giống nhau!
Hai bên chính đạo ma đạo còn phải quá mấy năm nữa mới bắt đầu giao chiến trên quy mô lớn!
Sở Ngư đen mặt, mơ hồ đoán được đây là cái nồi do mình tạo ra......
Mấy tu sĩ ma đạo trốn thoát kia trên người tám phần là có đồ vật gì đó cực kỳ quan trọng. Quan trọng đến mức cả bảy phái ma đạo đều đồng tâm hiệp lực làm nhiễu loạn tiền tuyến, đem lực chú ý của chính đạo chuyển sang nơi khác.
Thời thế quá loạn, nam chính vẫn còn nhỏ như vậy, hy vọng cốt truyện đừng phát triển quá nhanh.
Sau khi Sở Thanh rời đi, Sở Ngư mỉm cười xoay người nhìn Tạ Hi vẫn luôn trầm mặc phía sau: "Sư đệ, nghĩ gì thế?"
Không tốt, lâu nay trước mặt hắn Tạ Hi vẫn là tiểu thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời, nhưng sau sự kiện ở Phương Đêm thành kia y liền trở nên trầm mặc ít nói, dần trở nên giống với tính cách trong nguyên tác của nam chính.
Ôm đùi như thế này áp lực lớn quá......
Có thể là chú ý tới ánh mắt của Sở Ngư, Tạ Hi lấy lại tinh thần. Y nhìn chằm chằm Sở Ngư một lúc lâu rồi bỗng nhiên mỉm cười: "Sư đệ đang nghĩ làm thế nào để bắt Tống sư huynh trả giá, còn có......" Dừng một chút, Tạ Hi nói: "Ngày mai chính là lễ Thất Tịch. Sư huynh đáp ứng thêu cho sư đệ túi thơm, không biết bao giờ sư đệ có thể nhận được?"
Sở Ngư: "......"
Không đề cập tới túi thơm thì chúng ta vẫn sẽ là huynh đệ tốt.
Nếu nam chính đưa ra yêu cầu, thân là tiểu đệ (trong tương lai), Sở Ngư đành phải hữu cầu tất ứng.
Bên ngoài Lạc Phong Cốc có trấn nhỏ của phàm nhân. Sở Ngư tự biết chính mình tuyệt đối không có khả năng thật sự thêu một cái túi thơm cho Tạ Hi, liền trộm chuồn ra khỏi cốc, ở trấn nhỏ mua một cái. Hắn đang tính đêm nay báo cáo kết quả công tác. Ở bên ngoài đi dạo một lúc, trên đường trở về cốc hắn nhìn thấy tiệm rượu. Sở Ngư nghĩ nghĩ, tiện tay mua hai vò rượu, ôm trở về tiểu viện.
Tạ Hi đang luyện kiếm, vừa quay đầu đã thấy Sở Ngư ôm hai bình rượu trở lại. Y nhướng mày, tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt có chút kinh ngạc, sắc mặt lại có chút ửng đỏ.
Sở Ngư thân hình cao gầy, ngũ quan thanh tuấn, thoạt nhìn chính là một người thanh lãnh, ánh mắt giống như hàn đàm lạnh băng. Hiện tại hắn ôm hai bình rượu ngồi xuống ghế đá, thế nhưng lại thể hiện ra một vài khía cạnh mới của bản thân.
Tay Tạ Hi run lên, kiếm cũng luyện không nổi nữa. Thu hồi Đoạn Tuyết, y cười tủm tỉm thò lại gần: "Sư huynh chuẩn bị lễ vật cho sư đệ sao?"
Sở Ngư giơ tay gõ trán y một cái: "Không có chí khí! Là lễ Thất Tịch thế nhưng ngươi lại chờ mong một đại nam nhân đưa lễ vật."
"Không thì chờ mong ai?" Tạ Hi hồn nhiên không thèm để ý, ngồi xuống bên cạnh Sở Ngư, thân mật dựa lên người hắn.
Nếu không phải Sở Thanh bận giải quyết sự vụ trong cốc đến không có thời gian tới thăm, nhìn thấy Tạ Hi dính trên người Sở Ngư thế này, chỉ sợ đệ khống sẽ kích động đến mức trực tiếp rút kiếm muốn cùng Tạ Hi quyết chiến.
Sở Ngư bất giác cảm thấy buồn cười, xoa xoa bóp bóp mặt Tạ Hi, thuận miệng nói: "Đương nhiên là chờ mong mấy sư tỷ, sư muội rồi. Cũng do sư tôn quy định nghiêm ngặt, ngày thường cấm người tuỳ ý ra vào phong. Nếu không thì tiểu sư đệ tuấn tú này của ta sớm đã có một đống thiếu nữ ngây thơ đáng yêu vây quanh, thật đáng tiếc......"
Hắn nói một câu, ý cười trên mặt Tạ Hi lại nhạt đi một phần. Nói xong lời cuối cùng, mặt Tạ Hi đã trầm như nước.
"Đáng tiếc cái gì?" Tạ Hi nhàn nhạt mở miệng, "Ta vẫn luôn rất nghi hoặc, Đại sư huynh vì sao vẫn luôn nóng lòng đem sư đệ đẩy tới những sư tỷ sư muội kia với mấy nữ nhân khác?"
Sở Ngư cứng họng. Nhất thời đắc ý vênh váo, quên mất Tạ Hi không thích hắn nói như vậy......
Nhìn sắc trời đang tối dần, Sở Ngư bất động thanh sắc mà lau mồ hôi lạnh, lấy ra túi thơm đưa cho Tạ Hi: "Khụ, sư đệ đừng nóng giận, sư huynh chỉ là thuận miệng nói ra thôi......Túi thơm ngươi muốn."
Tạ Hi giơ tay tiếp nhận, rũ mắt nhìn.
Túi thơm màu lam nhạt, màu sắc khá giống màu linh lực của Sở Ngư, phía trên thêu hai con cá nhỏ đang chơi đùa. Kỹ thuật thêu tuy rằng không phải tốt nhất nhưng lại có nét đáng yêu riêng.
Vừa nhìn là biết người nào đó vì lười biếng nên tiện tay mua. Tâm tình Tạ Hi thế nhưng ngoài ý muốn tốt lên, càng nhìn màu sắc cùng hình thêu trên túi thơm càng thấy thích. Ngửi mùi, hương vị cũng là thanh hương nhàn nhạt, khiến cho cả thân tâm đều sung sướng.
Tạ Hi trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, trân trọng mà đem túi thơm cất đi. Y nhìn chằm chằm Sở Ngư, lộ ra nụ cười: "Đa tạ sư huynh đã cất công chuẩn bị."
Sở Ngư chột dạ mà cười gượng.
"Nếu sư huynh đã tặng lễ vật, sư đệ tự nhiên phải đáp lễ." Tạ Hi cười sâu kín, từ nhẫn trữ vật lấy ra đồ vật, đưa cho Sở Ngư.
Hai ngày trong cốc này Sở Ngư ở trong phòng nguyên chủ vơ vét được không ít thứ tốt. Đối với lễ vật nam chính sắp tặng lại kinh ngạc hơn tò mò, ôm một loại tâm tình cảm động đến rơi nước mắt mà tiếp nhận lễ vật.
Kiếm tuệ?
"Tầm Sanh và Đoạn Tuyết vẫn chưa có kiếm tuệ, sư đệ liền làm hai cái tua. Sư huynh đừng ghét bỏ."
Không, không, không, không dám ghét bỏ!
Sở Ngư theo bản năng mà nhìn Đoạn Tuyết, quả nhiên trên chuôi kiếm đã treo một kiếm tuệ giống như đúc. Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác quỷ dị, Sở Ngư yên lặng đem kiếm tuệ treo lên Tầm Sanh. Nhìn ánh mắt chứa ý cười nhàn nhạt, ôn nhu nhìn hắn của Tạ Hi, trong lòng Sở Ngư kêu một tiếng.
Mẹ nó aaa!!!
Quả nhiên ngày thường không nên đi theo những hủ nữ kia học bậy học bạ!!!
Vì cái gì hắn lại cảm thấy ánh mắt của tiểu sư đệ là kiểu ánh mắt sủng nịch!!!
Vì cái gì hắn lại nghĩ tới kiếm tuệ tình nhân!!!
Ý niệm không thuần khiết như vậy nếu bị nam chính biết được chắc chắn y sẽ đâm chết hắn!!!Đây là kiếm tuệ huynh đệ, kiếm tuệ huynh đệ, kiếm tuệ huynh đệ.
Sở Ngư yên lặng hít vào một hơi, bình phục tâm tình của mình, chỉ chỉ rượu trên bàn, lộ ra nụ cười ngay thẳng: "Sư đệ, uống rượu không?"
Tạ Hi híp híp mắt: "Ừm."
Rượu mua từ trấn nhỏ là rượu trái cây, vị ngọt và mạnh. Đã biết thân thể này tửu lượng không tốt, Sở Ngư cũng không dám uống rượu mà chỉ cười tủm tỉm mà lấy ra chén rượu bạch ngọc rót cho Tạ Hi uống.
Đứa nhỏ này gần đây biến hóa quá lớn, khi hắn hỏi lại không chịu trả lời, chỉ có thể chuốc say giải quyết. Dù sao cũng là cái đùi về sẽ ôm, tuy rằng không cần thăm dò tâm tư, nhưng Sở Ngư vẫn không thích nhìn đứa nhỏ này đột nhiên trầm ngâm yên lặng......
Không nghĩ tới tửu lượng của Tạ Hi cùng Sở Ngư khác nhau như trời với đất. Uống hết một vò, y vẫn mặt không đổi sắc nói nói cười cười, ánh mắt tỉnh táo hoạt động như thường.
Sở Ngư hơi buồn bực, tiếp tục rót.
Công sức rót rượu cuối cùng cũng có hiệu quả. Tạ Hi sắc mặt hơi hơi ửng đỏ, ánh mắt cũng trở nên mê muội, con ngươi ngập nước si ngốc mà nhìn chằm chằm Sở Ngư, cất giọng khàn khàn, nói: "Sư huynh......"
Rốt cuộc cũng say!
"Ừm?" Sở Ngư hưng phấn nhéo nhéo gương mặt thiếu niên, cười tủm tỉm đáp lại.
Tạ Hi chớp chớp mắt, ủy khuất nói: "Ta rất muốn......Huynh......"
Chữ ở giữa có chút mơ hồ không rõ, trực giác của Sở Ngư cảm giác chữ kia rất quan trọng, đem tai ghé sát vào Tạ Hi, "Sư đệ, ngươi vừa rồi nói cái gì? Muốn......Ta?"
Vành tai thình lình bị một vật mềm mại ướt át thoáng chạm vào, Sở Ngư sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên, lại nghe bên tai truyền thanh âm đ ến nhẹ nhàng: "Muốn......"
Sở Ngư áp xuống cảm giác kì quái kia, quay đầu đối diện với Tạ Hi, "Muốn? Muốn cái gì?"
Tạ Hi si ngốc nhìn chằm chằm hắn: "Huynh......"
Sở Ngư vẻ mặt mờ mịt: "Ta? Ta làm sao? Có thể nói hết một lần không?"
Tạ Hi sắc mặt phức tạp: "......" Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/nam-chinh-moi-ngay-deu-muon-cong-luoc-ta/chuong-23