Trên đường đi làm, Nguyễn Vân Sênh luôn vô thức liếc nhìn Túy Ngọc. Anh bay lơ lửng bên cạnh cô với vẻ mặt bình tĩnh chưa từng thay đổi, thỉnh thoảng những người qua đường sẽ đi xuyên qua cơ thể anh.
Chương
Túy Ngọc lặng lẽ đi theo cô, xưa nay anh không bao giờ hỏi cô định làm gì, nhưng bất cứ khi nào Nguyễn Vân Sênh quay đầu lại đều có thể nhìn thấy anh. Trong dòng người đông đúc, thỉnh thoảng sẽ có người đi xuyên cơ thể anh, khiến cả người anh mờ dần.“Chậu hoa.” Anh đột nhiên nói.
Beta: Trỏ, Maria
Beta: Trỏ, MariaNguyễn Vân Sênh dừng lại theo bản năng, cô vừa tỏ vẻ nghi ngờ đã nghe thấy “choang” một tiếng, chậu hoa rơi ngay trước mặt cô, chỉ cách cô một bước chân. Nếu như vừa rồi cô không dừng lại, vậy thì chậu hoa này chắc chắn sẽ rơi vào đầu cô. Nguyễn Vân Sênh nghĩ đến đây, cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Khi cô đi làm, anh sẽ đứng ở dưới chậu cây bên cạnh cô, ngay cả khi đi vệ sinh ở chỗ công cộng anh cũng đi theo cô. Lần đầu tiên anh còn đi theo cô vào hẳn trong phòng vệ sinh, Nguyễn Vân Sênh bất đắc dĩ thương lượng với anh, lúc này anh mới gật đầu, đi ra ngoài nhà vệ sinh chờ.Thật ra người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này có hơi ngại ngùng.Mới sáng nay, trước khi cô đi ra ngoài, Túy Ngọc đột nhiên nói với cô là ấn đường của cô có màu đen, khoảng thời gian này sẽ không bình yên, còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Túy Ngọc lặng lẽ đi theo cô, xưa nay anh không bao giờ hỏi cô định làm gì, nhưng bất cứ khi nào Nguyễn Vân Sênh quay đầu lại đều có thể nhìn thấy anh. Trong dòng người đông đúc, thỉnh thoảng sẽ có người đi xuyên cơ thể anh, khiến cả người anh mờ dần.
Bình thường cho dù đang ngồi hay đang đứng anh đều rất ngay ngắn, nhưng từ khi có con voi bông, anh thường đặt tay lên nó. Đôi khi Nguyễn Vân Sênh nhìn anh, anh sẽ giả vờ vô ý bỏ tay ra khỏi con voi bông, khi Nguyễn Vân Sênh quay đầu đi, cô liếc mắt là có thể thấy anh lại đặt tay lên.Nếu là người khác nói thì Nguyễn Vân Sênh sẽ chỉ nghĩ là họ đang nói bậy nói bạ, trên đời này làm sao có chuyện huyền huyễn như vậy được chứ. Nhưng bây giờ có chuyện càng huyễn hoặc hơn đang xảy ra trước mặt cô, Nguyễn Vân Sênh dù không muốn tin cũng phải tin.
Beta: Trỏ, Maria
Từ hôm đó trở đi, Nguyễn Vân Sênh thật sự rất xui xẻo, lúc thì đang đi trên đường sẽ có chậu hoa vô duyên vô cớ rơi xuống, lúc thì có bóng rổ từ đâu bay đến, lúc lại gặp phải một con chó điên, rồi máy tính đột nhiên bị hỏng, tất cả những tài liệu vốn chuẩn bị xong đều bị mất hết… những điều này làm cho Nguyễn Vân Sênh rất uể oải. Những lúc thế này, cô sẽ nhìn sang Túy Ngọc ngồi bên cạnh, trong lòng có chút cảm kích.Từ hôm đó trở đi, Nguyễn Vân Sênh thật sự rất xui xẻo, lúc thì đang đi trên đường sẽ có chậu hoa vô duyên vô cớ rơi xuống, lúc thì có bóng rổ từ đâu bay đến, lúc lại gặp phải một con chó điên, rồi máy tính đột nhiên bị hỏng, tất cả những tài liệu vốn chuẩn bị xong đều bị mất hết… những điều này làm cho Nguyễn Vân Sênh rất uể oải. Những lúc thế này, cô sẽ nhìn sang Túy Ngọc ngồi bên cạnh, trong lòng có chút cảm kích.
Nguyễn Vân Sênh nhớ lại lúc đầu anh đã nói hiện tại anh rất yếu, nhìn thấy tình hình như vậy cô có hơi lo lắng, thỉnh thoảng cô lại nhìn anh. Vẻ mặt Túy Ngọc vẫn thờ ơ như trước, dường như anh không quan tâm tới ánh mắt của cô.
“Chậu hoa.” Anh đột nhiên nói.
Nếu không phải có anh ở bên nhắc nhở cô, có lẽ cô đã chết rất nhiều lần rồi. Nguyễn Vân Sênh nghĩ, có lẽ cô nên báo đáp anh thật tốt, ngày nghỉ sẽ ra ngoài chơi.
Hết chương !
Khi cô đi siêu thị mua đồ, anh sẽ đi theo sau cô, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn đủ loại hàng hóa với ánh mắt khó hiểu. Nguyễn Vân Sênh thấy anh có hứng thú sẽ cố ý đi chậm lại để anh có thể xem đủ. Thật sự khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông hờ hững như anh lại thích những món đồ chơi lông xù kia. Lúc Nguyễn Vân Sênh phát hiện ánh mắt anh luôn dừng lại thật lâu ở khu gấu bông cô đã cố ý mua một con gấu bông hình con voi về, đặt ở trên sô pha.Túy Ngọc lặng lẽ đi theo cô, xưa nay anh không bao giờ hỏi cô định làm gì, nhưng bất cứ khi nào Nguyễn Vân Sênh quay đầu lại đều có thể nhìn thấy anh. Trong dòng người đông đúc, thỉnh thoảng sẽ có người đi xuyên cơ thể anh, khiến cả người anh mờ dần.
Beta: Trỏ, MariaTúy Ngọc lặng lẽ đi theo cô, xưa nay anh không bao giờ hỏi cô định làm gì, nhưng bất cứ khi nào Nguyễn Vân Sênh quay đầu lại đều có thể nhìn thấy anh. Trong dòng người đông đúc, thỉnh thoảng sẽ có người đi xuyên cơ thể anh, khiến cả người anh mờ dần.Nguyễn Vân Sênh nhớ lại lúc đầu anh đã nói hiện tại anh rất yếu, nhìn thấy tình hình như vậy cô có hơi lo lắng, thỉnh thoảng cô lại nhìn anh. Vẻ mặt Túy Ngọc vẫn thờ ơ như trước, dường như anh không quan tâm tới ánh mắt của cô.
Khi cô đi siêu thị mua đồ, anh sẽ đi theo sau cô, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn đủ loại hàng hóa với ánh mắt khó hiểu. Nguyễn Vân Sênh thấy anh có hứng thú sẽ cố ý đi chậm lại để anh có thể xem đủ. Thật sự khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông hờ hững như anh lại thích những món đồ chơi lông xù kia. Lúc Nguyễn Vân Sênh phát hiện ánh mắt anh luôn dừng lại thật lâu ở khu gấu bông cô đã cố ý mua một con gấu bông hình con voi về, đặt ở trên sô pha.
–“Chậu hoa.” Anh đột nhiên nói.Trên thực tế, kể từ ngày đầu tiên anh giải thích nguồn gốc cho cô, sau đó ngoại trừ những lúc nhắc nhở cô khi gặp nguy hiểm ra thì anh không nói gì với cô cả.
Trên thực tế, kể từ ngày đầu tiên anh giải thích nguồn gốc cho cô, sau đó ngoại trừ những lúc nhắc nhở cô khi gặp nguy hiểm ra thì anh không nói gì với cô cả.
“Chậu hoa.” Anh đột nhiên nói.Khi cô đi làm, anh sẽ đứng ở dưới chậu cây bên cạnh cô, ngay cả khi đi vệ sinh ở chỗ công cộng anh cũng đi theo cô. Lần đầu tiên anh còn đi theo cô vào hẳn trong phòng vệ sinh, Nguyễn Vân Sênh bất đắc dĩ thương lượng với anh, lúc này anh mới gật đầu, đi ra ngoài nhà vệ sinh chờ.
Trên đường đi làm, Nguyễn Vân Sênh luôn vô thức liếc nhìn Túy Ngọc. Anh bay lơ lửng bên cạnh cô với vẻ mặt bình tĩnh chưa từng thay đổi, thỉnh thoảng những người qua đường sẽ đi xuyên qua cơ thể anh.
Nguyễn Vân Sênh nhớ lại lúc đầu anh đã nói hiện tại anh rất yếu, nhìn thấy tình hình như vậy cô có hơi lo lắng, thỉnh thoảng cô lại nhìn anh. Vẻ mặt Túy Ngọc vẫn thờ ơ như trước, dường như anh không quan tâm tới ánh mắt của cô.Khi cô đi siêu thị mua đồ, anh sẽ đi theo sau cô, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn đủ loại hàng hóa với ánh mắt khó hiểu. Nguyễn Vân Sênh thấy anh có hứng thú sẽ cố ý đi chậm lại để anh có thể xem đủ. Thật sự khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông hờ hững như anh lại thích những món đồ chơi lông xù kia. Lúc Nguyễn Vân Sênh phát hiện ánh mắt anh luôn dừng lại thật lâu ở khu gấu bông cô đã cố ý mua một con gấu bông hình con voi về, đặt ở trên sô pha.
Dịch: Nguyễn Uyên
Từ hôm đó trở đi, Nguyễn Vân Sênh thật sự rất xui xẻo, lúc thì đang đi trên đường sẽ có chậu hoa vô duyên vô cớ rơi xuống, lúc thì có bóng rổ từ đâu bay đến, lúc lại gặp phải một con chó điên, rồi máy tính đột nhiên bị hỏng, tất cả những tài liệu vốn chuẩn bị xong đều bị mất hết… những điều này làm cho Nguyễn Vân Sênh rất uể oải. Những lúc thế này, cô sẽ nhìn sang Túy Ngọc ngồi bên cạnh, trong lòng có chút cảm kích.
Khi cô ở nhà, anh sẽ ngồi trên ghế sô pha xem TV, bên cạnh là con voi bông. Dường như anh đặc biệt quan tâm đến các chương trình có động vật xuất hiện. Ngày nào Nguyễn Vân Sênh cũng thấy anh nhìn chằm chằm những động vật nhỏ lông xù trên TV với ánh mắt bình tĩnh.
Nguyễn Vân Sênh nhớ lại lúc đầu anh đã nói hiện tại anh rất yếu, nhìn thấy tình hình như vậy cô có hơi lo lắng, thỉnh thoảng cô lại nhìn anh. Vẻ mặt Túy Ngọc vẫn thờ ơ như trước, dường như anh không quan tâm tới ánh mắt của cô.Bình thường cho dù đang ngồi hay đang đứng anh đều rất ngay ngắn, nhưng từ khi có con voi bông, anh thường đặt tay lên nó. Đôi khi Nguyễn Vân Sênh nhìn anh, anh sẽ giả vờ vô ý bỏ tay ra khỏi con voi bông, khi Nguyễn Vân Sênh quay đầu đi, cô liếc mắt là có thể thấy anh lại đặt tay lên.
Thật ra người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này có hơi ngại ngùng.
Hết chương !