Edit: Gin’s
Tất cả phương tiện giao thông công cộng của thành phố dưới lòng đất đều nằm ở tầng chót, nhưng đường dành cho xe riêng lại nằm lưng chừng giữa không trung.
Thứ này chuyên dành cho người có tiền sử dụng, bình thường không cho ai sử dụng, không biết Túc Giang Nham làm sao mà lên được…
Mặc kệ gã tới thế nào, rất nhanh thôi gã sẽ bị bắt đi, con đường nhanh chóng trở nên thông thoáng.
Quan Thừa Phong thấy thế, khởi động xe lái ra khỏi thành.
Túc Giang Nham nhìn Quan Thừa Phong nhanh chóng lái xe đi xa, có chút không theo kịp diễn biến.
Gã đã chờ mấy ngày mới tìm được cơ hội tiếp cận Quan An, thế nhưng cả quá trình Quan An còn không thèm nhìn gã.
Túc Giang Nham không có công việc, trong tay cũng không có tiền, tiền phạt của gã cuối cùng là do Triệu Khoa Lâm trả.
Đón Túc Giang Nham từ đồn cảnh sát ra, Triệu Khoa Lâm nói: “Giang Nham, cho dù Quan An thật sự là tên biến thái… Bạn em đã không ngại, em còn đi quản làm cái gì?”
Trước đó trong khi Túc Giang Nham chơi trò cản người, Triệu Khoa Lâm cũng ở tòa nhà bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình.
Phản ứng của Quan An nằm ngoài dự liệu của y, nhưng người y để ý nhất vẫn là Tân Duyên.
Khóe mắt Tân Duyên có vết máu bầm, nhìn kỹ cả tay và cổ cũng có vài vết thương như vậy.
Vết thương trên người y lúc này còn nhiều hơn thời gian trước, có mới có cũ, sợ là bị dằn vặt mà không nhẹ.
Đã vậy Quan An lại muốn dẫn y ra ngoài thành.
Tân Duyên là người bình thường, thân thể yếu ớt, nếu ra khỏi thành cơ thể của y sẽ phải chịu những thương tổn không thể chữa lành.
Nhưng Quan An hiển nhiên không để ý, chỉ quan tâm bản thân mình hưởng thụ —— ngoài thành không có pháp luật quản chế, Quan An đưa y ra ngoài mới có thể chơi mà không phải kiêng kị gì.
Triệu Khoa Lâm tình nguyện nhìn thấy tình huống này.
Đời trước Tân Duyên không chọn y, đời này… Tân Duyên cũng chỉ có thể ở cùng một chỗ với cái loại hàng như Quan An mà thôi.
Túc Giang Nham đỏ cả vành mắt, nói chuyện đứt quãng: “Tuy rằng Tân Duyên cãi nhau với em, còn tự nguyện đắm chìm… Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn là bạn của em… Em sợ cậu ấy sẽ bị Quan An hại chết…”
Triệu Khoa Lâm lấy tay nâng mặt Túc Giang Nham, dùng ngón tay cái giúp Túc Giang Nham lau sạch nước mắt: “Giang Nham, em thật thiện lương.”
“Em chỉ làm việc trong khả năng của mình thôi.” Túc Giang Nham đỏ cả mặt.
Triệu Khoa Lâm không thả Túc Giang Nham ra, ngón tay cái không tự chủ ma sát trên khuôn mặt Túc Giang Nham.
Chút thủ đoạn này của Túc Giang Nham vẫn có chút kém, Tân Duyên thì không như vậy, cũng không cho y táy máy tay chân, lúc nào cũng làm ra cái vẻ băng thanh ngọc khiết.
Nhưng Túc Giang Nham như vậy càng dễ khống chế, Triệu Khoa Lâm nói: “Em đã cố gắng rồi, không được thì thôi.”
“Không được!” Túc Giang Nham không chút nghĩ ngợi phản bác.
Triệu Khoa Lâm nhìn Túc Giang Nham khó hiểu, y biết Túc Giang Nham làm như vậy khẳng định có nguyên nhân, nhưng không đoán ra được.
Túc Giang Nham muốn đạt được thứ gì từ Quan An? Chẳng lẽ là truyền thừa của Quan Thừa Phong?
Nhưng nhìn cách làm của Túc Giang Nham có thể thấy, rõ ràng gã muốn đối địch với Quan An…
Triệu Khoa Lâm nói: “Nếu không như vậy, ngươi trực tiếp đi báo cáo Quan An?”
Túc Giang Nham vốn muốn biến mình thành người bị hại, chỉ có như vậy Nhạc Hoằng mới có thể muốn bồi thường cho gã —— không phải trong truyện Nhạc Hoằng sẽ bồi thường cho Tân Duyên đó sao?
Nhưng Quan An căn bản không để ý đến gã…
Túc Giang Nham suy nghĩ một chút, hỏi Triệu Khoa Lâm: “Triệu Khoa Lâm, anh biết Nhạc Hoằng không?”
Triệu Khoa Lâm nghe nói như thế lập tức liền hiểu được tại sao Túc Giang Nham muốn tiếp cận Quan An.
Thì ra là vì Nhạc Hoằng!
Nhạc Hoằng à… Vào lúc này, chưa mấy ai biết đến người phụ nữ đó nhưng mấy năm sau danh tiếng của người phụ nữ này sẽ vang xa.
Cô và đệ tử của mình là Tân Duyên luyện chế ra rất nhiều loại thuốc giúp cho nhiều chiến sĩ Phúc Năng cấp cao không bị thế gia dùng quyền lực chèn ép nữa.
Thế gia là kẻ thống trị Trung Hạ, bọn họ được hưởng tài nguyên tu luyện tốt nhất, trong gia tộc cao thủ như mây.
Nhưng đến cùng nhân số của họ quá ít.
Thành phần đông nhất trong liên minh Trung Hạ vẫn là những người sống dưới tầng chót ở các thành thị, mà trong những người đó sẽ xuất hiện một vài người tài năng xuất chúng.
Dù cho không được hưởng thụ tài nguyên, dù cho không có công pháp tốt để tu luyện họ vẫn sẽ trở thành kẻ mạnh.
Nổi danh nhất trong những người đó chính là Quan Thừa Phong.
Mà những người như vậy, thế gia sẽ không thể nào áp chế nổi.
Dị thú ngoài thành quá lợi hại, luôn đè ép không gian sinh tồn của con người, thế gia cần phải có những chiến sĩ Phúc Năng sẵn sàng chiến đấu vì nhân loại.
Để chính họ làm gương cho binh sĩ lên tuyến đầu giết dị thú là điều không thể, tốt nhất nên để cho những chiến sĩ Phúc Năng xuất thân bình dân xông pha giết dị thú.
Nhưng thế gia lại không thể ngồi yên nhìn những người này trở nên mạnh mẽ…
Lực tấn công của chiến sĩ Phúc Năng quá mạnh mẽ! Mà vũ khí nóng khi sử dụng ở ngoài thành lại mang đến hiệu quả thấp, còn cơ thể của chiến sĩ Phúc Năng ở nơi tràn ngập Phúc Xạ lại có thể càng thêm mạnh.
Hơn nữa, thời kỳ đầu nhân loại sử dụng vũ khí nóng để đối đầu với dị thú, kết quả lại đẩy nhanh quá trình tiến hóa của chúng, từ đây con người cũng hiểu rõ càng ít sử dụng vũ khí nóng càng tốt.
Nhưng chiến sĩ Phúc Năng… Nếu chến sĩ Phúc Năng cấp bảy bất chấp liều mạng nháo lên… Một mình hắn cũng có thể hủy diệt một thành thị nhỏ.
Dưới tình huống như vậy, nếu để chiến sĩ Phúc Năng xuất thân bình dân trở nên mạnh mẽ thì cuối cùng thế gia sẽ không giữ được vị trí của mình.
Cuối cùng, thế gia nghĩ ra một vài cách để khống chế những chiến sĩ Phúc Năng có xuất thân bình dân.
Đầu tiên là khống chế phương pháp tu luyện Phúc Năng không cho phép lưu truyền ra ngoài, tiếp theo chính là nắm vững nguồn cung cấp thuốc trong tay.
Chiến sĩ Phúc Năng muốn trở nên mạnh mẽ, cần có phương pháp tu luyện.
Sau khi thực lực của bọn họ trở nên mạnh mẽ thì cần thuốc để động viên Phúc Năng trong cơ thể, hoặc để trị liệu vết thương tạo thành trong cơ thể sau chiến đấu.
Không may sao công pháp tốt và thuốc xịn chỉ thế gia mới có…
Rất nhiều chiến sĩ Phúc Năng mạnh mẽ để tăng cường thực lực mà không thể không phụ thuộc vào thế gia, thế gia lại thông gia với bọn họ, theo thời gian trôi đi, thế gia càng ngày càng mạnh…
Thế gia nhỏ ở một thành thị cấp ba tình cờ có thể thay đổi nhưng bảy đại thế gia ở thành thị cấp một không có khả năng bị đánh bại.
Mãi đến tận khi Tân Duyên xuất hiện.
Sau khi Tân Duyên có thể chế tạo ra thuốc có tác dụng trấn an Phúc Năng cũng không có ý định giấu diếm, y bán hoặc tặng ngay cho người khác đều được… Một vài chiến sĩ Phúc Năng vốn dựa dẫm thế gia nay lần lượt rời đi.
Tân Duyên là do Nhạc Hoằng dạy dỗ, mà Nhạc Hoằng này… Nếu y đoán không sai, Nhạc Hoằng hẳn là cũng giống Quan Thừa Phong một lòng muốn sống mái với thế gia.
Trước đó Triệu Khoa Lâm cũng từng nghĩ qua muốn sớm giải quyết Nhạc Hoằng, nhưng thành Sùng An không phải địa bàn của Triệu gia, ra tay ở đây dễ xảy ra sự cố nên chưa vội vàng.
Bây giờ nghe Túc Giang Nham nhắc đến, y liền hiểu ra Túc Giang Nham muốn đi con đường của Tân Duyên, trở thành học trò của Nhạc Hoằng.
Chuyện này với y mà nói cũng có chỗ tốt, Nhạc Hoằng biết rất nhiều tri thức mà đại thế gia như họ cũng không biết được, nếu y có thể thông qua Túc Giang Nham mà đoạt đến tay…
Triệu Khoa Lâm nói những gì mình biết và toàn bộ thông tin có liên quan đến Nhạc Hoằng cho Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham cuối cùng quyết định, vừa tiếp xúc với Nhạc Hoằng cũng đồng thời nghĩ cách tiếp cận Quan An.
Mà vào lúc này, Nhạc Hoằng cũng dự định tiếp xúc với Túc Giang Nham và Triệu Khoa Lâm một chút, còn có cả… Sở Đông Vũ.
Dứt bỏ Túc Giang Nham, Sở Đông Vũ và Triệu Khoa Lâm đều xuất thân thế gia, cô có thể biết thêm nhiều thông tin từ chỗ bọn họ.
Suy nghĩ của những người này Tân Duyên không hề hay biết.
Y còn đang vô cùng tức giận về chuyện Túc Giang Nham dám nói Quan An là kẻ biến thái, dọc theo đường đi đều nói đi nói lại Túc Giang Nham là kẻ xấu xa.
“Biết gã không phải là người tốt thì sau này cách xa chút.” Quan Thừa Phong nói.
Vừa nãy hắn cảm nhận được khi Túc Giang Nham chặn xe mình, ở những nới lân cận có rất nhiều chiến sĩ Phúc Năng cấp trung đang ẩn nấp, những người kia luôn theo dõi hắn…
Hắn cố nhịn mới không nhìn sang, làm bộ không biết gì cả.
“Tôi vẫn luôn cách xa gã! Nhưng gã cứ bám riết lấy!” Tân Duyên hơi buồn bực.
“Sau này cậu theo sát tôi, như vậy cũng an toàn một chút.” Quan Thừa Phong nói.
“Ừm!” Tân Duyên vui vẻ đồng ý.
Túc Giang Nham chỉ là người bình thường, dù có làm y thương tổn cũng không đáng ngại, dù thế nào đi nữa y cũng chưa đến mức phải theo Quan An mới an toàn.
Nhưng Quan An nói như vậy là muốn trói y lại bên cạnh đúng không?
Cứ như đang cường thủ hào đoạt…
Đương nhiên y tự nguyện ở cùng Quan An!
Nụ cười bên khóe miệng Tân Duyên không thể nào kìm nén được, “Hì hì” cười rộ lên.
Quan Thừa Phong khó hiểu liếc mắt nhìn Tân Duyên một cái.
Rõ ràng lúc trước vẫn là cái vẻ không muốn đi cùng với hắn, sao giờ lại vui vẻ như vậy?
Cảm xúc của trẻ nhỏ thật là khó hiểu.
Đến cửa ra vào, trước tiên Quan Thừa Phong tìm chỗ dừng xe rồi ngồi trong xe mặc quần áo chống Phúc Xạ.
Tân Duyên cũng lấy ra quần áo chống Phúc Xạ, mới vừa tròng lên quần, liền nghĩ tới điều gì: “Quan thiếu, cánh tay của tôi đang bị thương, mặc quần áo không tiện, anh giúp tôi một chút được không?”
Trong ghi chép của y lúc trước có nói như vậy, có thể nhờ người mình thích kéo hộ dây khóa, cách này dùng để chế tạo bầu không khí mờ ám.
Nghe đâu nhờ những tình tiết lằng nhằng như thế này có thể dần bồi dưỡng tình cảm… Tân Duyên lôi kéo quần áo của mình để lộ ra một đoạn eo.
Không phải là y khoe khoang đâu, nhưng mà eo của y thật sự nhỏ lắm đó!
Nhưng y vừa dứt lời Quan Thừa Phong đã túm y lại, nắm lấy khóa quần áo chống Phúc Xạ kéo một cái đã giúp y mặc quần áo xong, rồi cố định mũ bảo hiểm trên đầu y.
Tốc độ này nhanh đến mức Tân Duyên muốn xỉu ngang, Quan Thừa Phong lại nói: “Tuy rằng cơ bắp của cậu bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, mặc quần áo cũng sẽ không khiến cậu khó chịu… Chút khổ ấy còn không chịu được thì cậu vẫn cần luyện tập thêm.”
Tân Duyên: “…”
Người này quá không hiểu phong tình rồi!
Nhưng y sẽ không từ bỏ!
Tân Duyên lại nói: “Quan thiếu, chờ sau khi chúng ta từ ngoài thành trở về thì đi xem phim được không? Gần đây có bộ phim đang rất hot!”
“Đến lúc đó cậu không còn sức mà xem phim đâu.”
Tân Duyên: “…”
Tân Duyên lại hỏi: “Quan thiếu, anh chưa yêu bao giờ sao?”
“Chưa.”
“Vậy anh thích người như thế nào?” Tân Duyên nháy mắt một cái, hơi nghiêng đầu tò mò nhìn Quan An —— nghe đâu đàn ông thích dáng dấp như vậy.
Y đang nghĩ bảo sao EQ của Quan An lại thấp như thế, thì ra là vì chưa từng yêu đương!
Hiện tại… nhanh trí hỏi tiêu chuẩn chọn người yêu của Quan An
Đây là cơ hội chủ động thổ lộ y dành cho Quan An đó!
Quan Thừa Phong cốc đầu Tân Duyên: “Ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần một chút! Kiểu của tôi… Tôi thích người manh mẽ một chút, ít nhất phải là chiến sĩ Phúc Năng cấp cao.” Hắn cũng không biết mình thích người như thế nào, nhưng đối tượng của hắn không thể quá yếu.
Hắn thưởng thức kẻ mạnh.
Tân Duyên như gặp sét đánh.
Quan An đây là… Muốn cho y thành chiến sĩ Phúc Năng cấp cao luôn sao?!
Này cũng quá xa vời đi?
Mục tiêu có thể thấp xuống chút được không?
Tân Duyên chịu đả kích, sau khi ra khỏi thành cũng xuống tay tàn nhẫn hơn với đám dị thú.
Nhưng lực chiến của y cũng chỉ có bằng đó, dù có khí thế hùng hổ, hô to xông về phía dị thú thì cũng vẫn là đánh không lại.
Quan Thừa Phong cảm thấy vô cùng thê thảm.
Nhưng trẻ nhỏ cần được khen… Quan Thừa Phong nói: “Vẻ mặt của cậu rất tốt, rất hung ác, âm thanh rất vang, rất êm tai…”
Động tác của Tân Duyên rối tinh rối mù, cũng chỉ có cái này là khen được…
Tân Duyên nghiến răng nghiến lợi kêu “gào gào” đang chiến đấu với dị thú: “…”
Càng thảm hại hơn chính là, trong khi thất thần y bị một con dị thú cấp thấp đánh cho ngã lăn quay, còn lăn đến mấy vòng.
Quan Thừa Phong không nhịn được cười rộ lên: “Ngã cũng rất đẹp.”
Hết chương .