Trong lúc Túc Giang Nham vì việc Tân Kình thuê người làm vườn mà gấp gáp thì Sở Đông Vũ lại mang theo thủ hạ bắt được không ít dị thú, bán giá cao.
Trước đây hắn chỉ có một mình, trên tay không có tiền, chỉ có thể đi theo đội ngũ của người khác đi ra ngoài, bắt được dị thú còn phải chia cho những người kia một phần.
Vất vả kéo dị thú về đến thành nhưng vì trên người cõng theo một khoản nợ lớn hắn không thể nhận tiền bằng thiết bị liên lạc của mình… Hắn không có cách nào trực tiếp bán dị thú giá cao cho những cửa hàng thu mua ngay lối vào thành thị, chỉ có thể bán cho tư nhân, đưa Túc Giang Nham đi lấy tiền.
Vì vậy nên bị thiệt không ít tiền.
Cũng vì vậy mà số tiền hắn kiếm được vô cùng ít ỏi.
Nhưng bây giờ không giống.
Cấp dưới của Sở Đông Vũ có tiền, bọn họ mua chiến xa, mua vũ khí và quần áo chống Phúc Xạ, khi đi săn với Sở Đông Vũ có thể đến chỗ xa hơn, hợp tác cùng nhau bắt được dị thú có giá trị hơn.
Sở Đông Vũ cách cấp năm chỉ còn một bước, mà trong các cấp dưới của hắn cũng có chiến sĩ Phúc Năng cấp bốn… Trong lúc Túc Giang Nhan chỉ quan tâm đến kết quả xổ số bọn họ đã kiếm lời được mấy trăm ngàn.
Dị thú quý giá, cũng không chỉ vì thịt, rất nhiều sản phẩm của thành phố dưới lòng đất hiện tại được sản xuất từ những nguyên liệu dị thú, đối với thành phố dưới lòng đất mà nói, cả một con dị thú chính là báu vật.
Sở Đông Vũ có tiền đương nhiên tâm trạng sẽ tốt, cơn giận với Túc Giang Nham cũng tiêu tan thành mây khói.
Tiền của hắn không dám cho Túc Giang Nham cầm nữa mà đưa cho cấp dưới bảo quản, chỉ đưa đủ tiền cho Túc Giang Nham mua đồ.
Hàng ngày Sở Đông Vũ sẽ mang chút đồ ăn về nhà, không chỉ Túc Giang Nham có, cha mẹ Túc Giang Nham cũng có.
Cha mẹ Túc Giang Nham thấy nhiều đồ như vậy, cũng đối xử ôn hòa hơn với Sở Đông Vũ, ngược lại Túc Giang Nham cả ngày lúc nào cũng trong bộ dáng không yên lòng.
Hôm đó Sở Đông Vũ về nhà học Túc, cũng mang theo một hộp thịt nướng to trở lại.
Thuộc hạ của hắn đã thuê nhà, thịt nướng này là do bọn họ dùng lò nướng chế biến thành.
Khi Sở Đông Vũ đến nhà họ Túc trời đã tối rồi —— dù cho thành phố dưới lòng đất nằm trọn vẹn dưới lòng đất thì vẫn phân chia ngày đêm như thường.
Cha mẹ Túc Giang Nham đã về nhà từ lâu nhưng vẫn không làm gì ăn, mà chờ Sở Đông Vũ, thấy Sở Đông Vũ mang theo nướng thịt trở về hai người mặt mày hớn hở.
“Cô chú, rất xin lỗi, hôm nay cháu chỉ mang được chút thịt nướng về nhà.” Sở Đông Vũ nói với vợ chồng nhà họ Túc.
Hắn chướng mắt rất nhiều hành vi của cha mẹ Túc, nhưng dù sao hắn vẫn là con cháu gia tộc lớn, có giáo dưỡng có lễ phép, đối xử với người thân vẫn rất ôn hòa.
Trước đây hắn vẫn luôn trốn trong nhà, thật sự là rất xấu hổ, không có mặt mũi nhìn ai, thêm nữa… khi đó thái độ của cha mẹ Túc với hắn cũng rất tệ.
“Được rồi, được rồi! Đời này tôi còn chưa thấy miếng thịt nướng nào lớn như vậy đâu!” Mẹ Túc vui vẻ nói.
Cha Túc hướng về phòng ngủ gọi: “Giang Nham, mau ra đây ăn thịt nướng! Cái thằng này, tiểu Sở bận bịu cả ngày mới về còn không mau đi đổ nước!”.
Túc Giang Nham không đi ra, cũng không đáp lời, cha Túc nhìn Sở Đông Vũ lúng túng nói: “Cái thằng này, chắc là nó ngủ rồi… Thịt nướng cứ để phần nó một chút là được.”
“Cháu đi xem em ấy.” Sở Đông Vũ nói rồi đi vào phòng ngủ, sau khi vào cửa hắn quay đầu lại nhìn cha mẹ Túc.
Hắn chỉ cung cấp cho họ một chút đồ ăn không có gì đáng giá mà thái độ của cha mẹ Túc đã thay đổi nhiều như vậy… Trước đây dù hắn có đưa tiền cho Túc Giang Nham thì cha mẹ Túc Giang Nham vẫn nhìn hắn không vừa mắt, có lẽ lý do chính là Túc Giang Nham không mang đồ ăn về cho cha mẹ của mình.
Sở Đông Vũ hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
Vừa vào cửa hắn liền thấy Túc Giang Nham với sắc mặt không quá tốt đang nằm ở trên giường.
Sở Đông Vũ có chút bận tâm: “Giang Nham, em làm sao vậy?”
Túc Giang Nham lúc này cũng nhìn thấy Sở Đông Vũ: “Em không sao, chỉ là có chút mệt thôi…”
“Có muốn đi bệnh viện khám không?” Sở Đông Vũ liền vội vàng hỏi.
“Không cần.” Túc Giang Nham yếu ớt mỉm cười.
Sở Đông Vũ thấy gã như vậy, càng muốn đưa gã đi bệnh viện khám nhưng Túc Giang Nham vẫn không chịu…
Thiết bị liên lạc tự có chức năng đo lường cơ thể, đèn đỏ không sáng chứng tỏ tình trạng sức khỏe của Túc Giang Nham vẫn được, Sở Đông Vũ cũng không ép buộc, nhưng có chút mất mát: “Bạn bè của anh muốn gặp em, nhưng tiếc là em lại không khỏe…”
Những người đến tìm Sở Đông Vũ đều là cấp dưới trước đây của hắn, nhưng tình hình hiện tại của Sở Đông Vũ không tốt đương nhiên không thể coi người ta là tay sai nữa, mà đối xử bình đẳng làm bạn bè.
“Vâng, em có chút không khỏe… Để sau này có cơ hội rồi gặp.” Túc Giang Nham vội vàng nói.
Gã không hề muốn gặp đám cấp dưới của Sở Đông Vũ!
Trong truyện vì sắp xếp cho những người này mà Tân Duyên bận rộn chạy ngược xuôi, còn mang theo Chu Y Y đến tự tay nấu cơm cho họ, nhưng lại bị đám người đó ghét bỏ, lời ra tiếng vào nói Tân Duyên không xứng với Sở Đông Vũ, nói đồ ăn Chu Y Y nấu không ngon…
Tuy rằng Sở Đông Vũ nổi giận khiển trách những người kia, nhưng Tân Duyên vẫn phải chịu thiệt thòi.
Nếu gã đã biết mình sẽ phải chịu thiệt thòi, vậy tại sao lại phải đi?
Túc Giang Nham rõ ràng không muốn đi gặp bạn bè của mình, Sở Đông Vũ ngầm thở dài một hơi.
Túc Giang Nham chỉ là người bình thường, còn là một người đàn ông.
Những cấp dưới kia hi vọng hắn có thể quay lại nhà họ Sở, nhưng nếu hắn và Túc Giang Nham đến với nhau bên phía Sở gia sẽ không đồng ý cho hắn quay lại —— tuy rằng thời đại này kết hôn đồng tính đã rất thông thường, nhưng thế gia coi trọng truyền thừa, người thừa kế sẽ phải kết hôn sinh con, đối tượng kết hôn không thể thua kém!
Cho nên bạn bè của hắn sẽ bất mãn với Túc Giang Nham, hắn phải nhấn mạnh mình thích Túc Giang Nham thêm một lần nữa bọn họ mới nguyện ý thử tiếp nhận Túc Giang Nham, kết quả Túc Giang Nham không muốn gặp bọn họ.
Cũng được, để hai bên không liên quan đến nhau cũng tốt.
Sở Đông Vũ nghĩ mình có thể tách bạch không liên quan Túc Giang Nham và bạn bè của mình, nhưng bạn bè của hắn lại không nghĩ như vậy.
Chỉ có trẻ con mới coi trọng tình cảm, người lớn chỉ theo đuổi lợi ích.
Bọn họ tìm đến Sở Đông Vũ, không đơn thuần là bởi vì trung thành mà còn có nguyên nhân khác, trong đó có một chút là Sở Đông Vũ, hi vọng Sở Đông Vũ có thể đông sơn tái khởi.
Dù cho không thể quay về Sở gia, tương lai Sở Đông Vũ trở thành cường giả, bọn họ ở bên Sở Đông Vũ cũng có được chỗ tốt.
Càng trọng yếu hơn là… Trước khi họ tới đây vị hôn thê cũ của Sở Đông, tam tiểu thư của Chu đã lén lút liên lạc với họ.
Nhà họ Chu có người đứng về phía đứa con riêng cũng là em trai của Sở Đông Vũ, nhưng Chu Tam tiểu thư đứng về phía Sở Đông Vũ. Nếu Sở Đông Vũ đến gặp Chu Tam tiểu thư có lẽ sẽ có được sự chống đỡ từ cô.
Kết quả đến đây rồi họ mới biết Sở Đông Vũ đã yêu một người bình thường, hơn nữa còn là đàn ông.
Tuy rằng người này có ơn cứu mạng Sở Đông Vũ nhưng Sở Đông Vũ ở bên người này sẽ không có lợi với họ.
Nếu Chu Tam tiểu thư biết chuyện này sẽ không giúp đỡ Sở Đông Vũ nữa.
Bọn rất bất mãn với Túc Giang Nham, liền lén lút điều tra Túc Giang Nham.
Những thuộc hạ này của Sở Đông Vũ cũng có lai lịch không tầm thường, một số người xuất phát từ những thế gia nhỏ không có quyền thừa kế dòng chính, nếu Túc Giang Nham con trai của thành chủ thành Sùng An có lẽ họ sẽ chấp nhận, nhưng Túc Giang Nham không phải.
Không phải con trai thành chủ thành Sùng An… Dù cho Túc Giang Nham có là con trai của Nhạc Hoằng họ cũng nhìn không vừa mắt.
Dù sao thu nhập của thành chủ thành Sùng An cũng là từ thu thuế, nhiều năm như vậy trên tay thành chủ nhất định có rất nhiều nhân mạch và tài nguyên tu luyện, Nhạc Hoằng lại chỉ là một người nhận lương từ thành chủ, một chiến sĩ cấp sáu không có căn cơ.
Tầm mắt của bọn họ cao như vậy, sau khi điều tra Túc Giang Nham lại càng thêm buồn bực.
Người này không có gì thì thôi đi, Sở Đông Vũ mang theo vết thương đi săn kiếm tiền mà cậu ta còn tiêu hết để mua xổ số?
Thừa dịp Sở Đông Vũ không ở, trong số bọn họ có người đi tìm Túc Giang Nham.
Trong truyện, thuộc hạ của Sở Đông Vũ sẽ âm dương quái khí với Tân Duyên là vì với những người xuất thân từ thế gia mà nói, mấy trăm triệu Tân Duyên lấy ra kia không đáng kể chút nào.
Quan Thừa Phong chỉ là một cao thủ cấp tám đã có thể tích góp nhiều tiền như vậy, trong thế gia không thiếu kẻ mạnh đương nhiên càng thêm lắm tiền.
Nhất là khi bọn họ còn nắm quyền cả một thành phố…
Không nói những cái khác, chỉ nói việc nếu Quan Thừa Phong săn bắt bán giá cao một con dị thú ở một cửa hàng trong thành phố, hắn sẽ phải đóng thuế cho thành phố đó.
Làm sao có chuyện kẻ thu thuế lại ít tiền hơn người đi đóng thuế được?
Bọn họ đã đối xử với Tân Duyên như vậy, đối xử với Túc Giang Nham đương nhiên càng không khách sáo.
Hôm qua Túc Giang Nham sốt ruột một buổi tối, ngày hôm nay từ sớm đã chuẩn bị dùng tiền thuê người nhận lời làm việc ở vườn nhà Tân Kình, để người kia tìm đồ cho mình.
Truyền thừa của Quan Thừa Phong chỉ dùng quần áo chống Phúc Xạ phục bọc lại, gã cũng đã nghĩ xong xuôi, bịa rằng đó là quyển tiểu thuyết mình viết chôn trong vườn từ ngày vẫn còn là bạn bè với Tân Duyên.
Thật ra truyền thừa của Quan Thừa Phong có chút khó tin, trong truyện sau khi Sở Đông Vũ có được nó vẫn luôn cho là giả không dám luyện, sau này gặp bước ngoặt sinh tử mới dám luyện… Gã không cần lo lắng người khác nhìn nội dung phía trên rồi đi tu luyện.
Nhưng mà Túc Giang Nham vừa ra cửa đã bị hai người chặn lại.
Hai người này một nam một nữ, vóc dáng cũng rất cao, từ làn da ngăm đen có thể nhìn ra hai người này là chiến sĩ Phúc Năng, còn là thợ săn dị thú rất có sức chiến đấu.
“Mày chính là Túc Giang Nham?” Người nam đánh giá Túc Giang Nham từ trên xuống dưới, ánh nhìn cực kỳ xem thường.
“Các người là ai?” Túc Giang Nham hỏi.
“Anh ấy là Chu Hạ Anh, tôi gọi Vương Nhược Đình, Sở thiếu chưa nhắc đến bọn này hả?” Người nữ kia cười híp mắt nhìn Túc Giang Nham, ánh mắt cũng xa lạ.
Dạo này Túc Giang Nham không có kiên nhẫn với Sở Đông Vũ, trước đây vẫn là dịu dàng tươi cười, đương nhiên chưa từng nghe Sở Đông Vũ nhắc đến hai người này.
Trong truyện hai người này tham dự không ít, bọn họ đều là dòng nhánh của đại thế gia, ban đầu đến gây phiền phức cho Tân Duyên phiền phức, sau này lại quay ra ủng hộ Tân Duyên.
Khoảng thời gian này, bọn họ không thể thân thiện với gã, vậy thì…
“Anh biết chúng tôi đúng không? Vậy thì dễ làm rồi… Túc Giang Nham, phải làm sao anh mới chịu rời khỏi Sở thiếu?” Vương Nhược Đình hỏi.
Túc Giang Nham nói: “Các người dùng lập trường gì để nói chuyện này với tôi?”
“Chúng tôi là bạn bè của Sở thiếu, không thể để anh ấy bị anh lừa gạt.” Vương Nhược Đình lại nói.
“Tôi cứu anh ấy, lừa gạt anh ấy cái gì?” Túc Giang Nham cả giận nói.
Vương Nhược Đình tuy rằng đen nhưng khuôn mặt của cô rất xinh đẹp mặc dù lúc này dáng vẻ của cô chẳng chút đáng yêu.
Cô cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu Sở thiếu không phải là một chiến sĩ Phúc Năng mạnh mẽ anh sẽ cứu anh ấy sao? Lúc đó coi như Sở thiếu bị thương nhưng nhìn anh ấy mặc, nhìn dáng dấp của anh ấy cũng có thể biết anh ấy không đơn giản, anh cũng là nhìn ra những điểm ấy nên mới cứu anh ấy phải không? Sau khi cứu anh ấy thì dùng hết sức lực quyến rũ… Sở thiếu ngây thơ, chưa từng gặp loại hàng không biết xấu hổ lại thấp hèn như anh nên mới để anh trở thành bạn trai của anh ấy, nhưng chúng tôi sẽ không để anh lừa gạt Sở thiếu đâu.”
Vương Nhược Đình nói chuyện rất không lựa lời, Túc Giang Nham bị cô nàng mắng “thấp hèn” tức giận đến phát run.
Cố tình Vương Nhược Đình cũng không muốn buông tha cho gã: “Cái loại tiện nhân như anh tôi thấy nhiều rồi, giờ nói thẳng luôn đi, muốn bao nhiêu tiền?”
“Tôi không cần tiền! Tôi thật lòng với Sở Đông Vũ!” Túc Giang Nham cắn răng nói.
“Thật lòng? Nếu Sở thiếu không tiền, không bản lĩnh anh còn có thể thật lòng sao? Thật lòng của anh cũng chỉ là thấy người sang bắt quàng làm họ.”
Vương Nhược Đình hùng hổ doạ người, thiếu điều chỉ thẳng tay vào mũi Túc Giang Nham mắng.
Trong lúc cô mắng người Chu Hạ Anh im lặng đứng bên cạnh dùng ánh mắt khinh thường quan sát Túc Giang Nham, chờ Vương Nhược Đình nghỉ lấy hơi, cậu ta bổ thêm một đao: “Với loại người không có gì như mày, Sở thiếu cũng chỉ là chơi đùa thôi, biết điều thì cút cho sớm, à không… Thời đại này người không cẩn thận đứt tay ngã gãy chân cũng không ít đâu.”
Trong mắt Chu Hạ Anh tràn đầy uy hiếp, lời của cậu ta khiến Túc Giang Nham nghe xong mà cả người phát lạnh.
Trong truyện Tân Duyên không hề gặp phải chuyện này, sao đổi thành gã lại bị như vậy!
Nhưng gã cũng không thể vì chút chuyện này mà từ bỏ Sở Đông Vũ: “Các người đe dọa tôi như vậy không sợ Sở Đông Vũ trách cứ sao?”
“Sở thiếu sẽ không biết.” Vương Nhược Đình cười rộ lên, “Chúng tôi đã mở che giấu làm nhiễu sóng, anh không ghi âm được gì đâu.”
Lúc này Túc Giang Nham mới nhận ra mình ấn ghi âm nhưng chưa thành công.
“Anh chỉ có chút trò vặt thế thôi!” Vương Nhược Đình đầy mặt xem thường, còn đang muốn nói thêm gì đó thì có người tới.
Đó là một người đàn ông đẹp quá mức, đôi mắt hoa đào nhìn ai cũng dạt dào tình cảm, khóe miệng khẽ nhếch mang theo phóng đãng bất kham: “Ái chà, mấy đứa nhà họ Sở đang bắt nạt người khác hả?”
Vương Nhược Đình nhìn thấy người này vẻ xem thường trên mặt liền biến thành kính nể, không dám cười; Chu Hạ Anh nhìn thấy y đầy mặt kiêu ngạo cũng biến thành cung kính, cả người cứng ngắc.
Hai người đồng thời nói: “Triệu thiếu.”
“Cút đi!” Triệu Khoa Lâm nói.
Vương Nhược Đình và Chu Hạ Anh nhanh chóng rời đi.
Túc Giang Nham nhìn thấy thái độ của Vương Nhược Đình cùng Chu Hạ Anh là biết người đàn ông trước mặt không hề đơn giản, lại nghe thấy họ gọi y là “Triệu thiếu” …
Túc Giang Nham đánh giá người đàn ông trước mặt khiến gã phải kinh diễm: “Anh là…”
“Tôi tên là Triệu Khoa Lâm.” Triệu Khoa Lâm nở nụ cười với Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham thiếu chút nữa đã quên cách để thở —— Triệu Khoa Lâm không hổ là visual của cả truyện, đẹp trai quá mức cho phép rồi!
Nhưng là… Sao gã lại gặp được Triệu Khoa Lâm ở thành Sùng An? Không phải Triệu Khoa Lâm bắt đầu xuất hiện từ giai đoạn sau của câu chuyện sao?
Triệu Khoa Lâm cảm thấy Túc Giang Nham chẳng có gì thú vị cả, ánh mắt gã nhìn y cũng không khác gì đám hoa si mà y thường gặp.
Bắt đầu nhất định rất dễ dàng!
Mặc dù Túc Giang Nham gặp y đã hoa si, nhưng Sở Đông Vũ lại động chân tâm với kẻ này, nếu y kéo Túc Giang Nham lên giường không biết Sở Đông Vũ sẽ có vẻ mặt thế nào đây?
Triệu Khoa Lâm đặc biệt mong đợi tình cảnh đó.
“Tiểu khả ái, sao hai người kia lại bắt nạt em?” Triệu Khoa Lâm hỏi.
Tướng mạo của Túc Giang Nham rất bình thường, không thể sánh với Tân Duyên.
Tân Duyên phát dục muộn, lúc này mặt vẫn còn con nít, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt, khiến người khác cảm thấy y đáng yêu vui vẻ, nhưng chờ hai năm nữa khuôn mặt hoàn toàn nảy nở đường nét sẽ rất đẹp.
Người trước mắt này rất bình thường nhưng được cái khí chất khá giống Tân Duyên, khiến người khác cảm thấy ôn hòa muốn gần gũi… Đây là hiệu quả của bàn tay vàng.
Triệu Khoa Lâm cũng không muốn cái bàn tay vàng này, y không muốn trở thành người bình thường nhưng chủ nhân của bàn tay vàng thì nhất định phải chiếm được.
Dù sao chỉ cần có quan hệ với chủ nhân bàn tay vàng thì không cần lo Phúc Năng trong cơ thể sẽ cuồng bạo nữa.
Đời trước Sở Đông Vũ điên cuồng nâng cao thực lực mà không xảy ra sự cố, còn dám luyện công pháp do kẻ điên Quan Thừa Phong kia để lại không phải vì có Tân Duyên sao?
Hơn nữa Tân Duyên còn học chế thuốc, pha chế ra rất nhiều loại thuốc có công dụng đặc thù…
Túc Giang Nham được Triệu Khoa Lâm gọi là “tiểu khả ái” mặt ngay lập tức liền đỏ.
Triệu Khoa Lâm thấy thế, bắt đầu triển khai các loại thủ đoạn trêu ghẹo bắt chuyện với gã, không chỉ giơ tay nhấc chân mang theo vẻ quyến rũ mê hoặc mà ngôn từ cũng tràn đầy mờ ám.
“Lần đầu gặp em tôi đã thấy thân thiết rồi.”
“Sao em lại đáng yêu vậy ché.”
“Lúc em tức giận thật xinh đẹp, nhưng tiếc sao tôi lại không nỡ để em giận dỗi.”
“Trên đầu em có gì kìa, để tôi lấy xuống cho em…”
…
Tân Duyên lên mạng cày cuốc học tập các phương pháp tán tỉnh người khác lâu như vậy cũng không bằng một góc của Triệu Khoa Lâm, thật sự chẳng là cái thá gì.
Sau khi xuyên sách, đây là lần đầu tiên Túc Giang Nham cảm giác được mình xuyên vào một quyển truyện ngọt sủng.
Thiết lập nhân vật của Sở Đông Vũ là soái ca lạnh lùng, tuy rằng ngoài đời hắn cũng không đến mức lạnh lùng nhưng cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt với người khác, càng không bao giờ khen ngợi ai, nhưng chỉ vừa mới ở cùng Triệu Khoa Lâm không bao lâu mà Triệu Khoa Lâm đã khen gã từ trên xuống dưới!
Túc Giang Nham không nhịn được nói: “Sao anh lại nói với em những điều này?”
Triệu Khoa Lâm cười rộ lên: “Tôi vừa gặp đã yêu em!”
“Làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu!” Túc Giang Nham ngoài miệng thì nói vậy nhưng thật ra lại có chút tin tưởng.
Không phải trong sách Triệu Khoa Lâm cũng nhất kiến chung tình với Taann Duyên đó sao? Thật ra cũng không hẳn vừa gặp đã yêu ngay, ban đầu Triệu Khoa Lâm tiếp cận Tân Duyên là vì…
“Thôi được rồi, ban đầu tôi chỉ định đến xem bạn trai của Sở Đông Vũ là cái dạng gì thôi, không nghĩ tới vừa nhìn thấy em đã thích, ở cùng em Phúc Năng trong cơ thể tôi dịu dàng như nước.” Triệu Khoa Lâm nói.
Trong truyện, Triệu Khoa Lâm tiếp cận với Tân Duyên cũng vì Tân Duyên là bạn trai của Sở Đông Vũ.
Nhưng sau này y có tình cảm với Tân Duyên là vì y cảm thấy ở bên Tân Duyên rất thoải mái.
Trong truyện Triệu Khoa Lâm có cảm giác như vậy có liên quan đến bàn tay vàng của Tân Duyên, mà bây giờ bàn tay vàng đó đang ở trên người gã.
Đương nhiên Triệu Khoa Lâm sẽ cảm thấy ở cạnh gã rất thoải mái.
Đáp án của Triệu Khoa Lâm khiến Túc Giang Nham yên lòng, càng thêm thân thiết với Triệu Khoa Lâm.
Nhưng gã vẫn còn chuyện phải làm… Trên mặt Túc Giang Nham lộ ra lo lắng.
“Tiểu khả ái, nhìn em có vẻ vội, bận chuyện gì sao?” Triệu Khoa Lâm hỏi.
Túc Giang Nham suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nhờ Triệu Khoa Lâm hỗ trợ: “Là như vậy, trước kia em có một người bạn tên là Tân Duyên, lúc trước quan hệ của bọn em tốt lắm, em có chôn một cuốn sổ ghi chép trong vườn nhà cậu ấy, nhưng giờ chúng em đang cãi nhau, em muốn lấy sổ ghi chép về nhưng cậu ấy không cho em vào vườn…”
Túc Giang Nham nói tình huống hiện tại cho Triệu Khoa Lâm.
“Tân gia kia muốn thuê người vào xới đất?” Triệu Khoa Lâm hỏi.
“Đúng thế.” Túc Giang Nham nói. Trong truyện cũng là vào lúc này, Tân Duyên trúng thưởng lớn cho cha mẹ một ít tiền, sau đó Tân Kình mua nhà, đồng thời có ý định đào xới vườn gieo trồng một lần…
Trong truyện lúc này Sở Đông Vũ vẫn chưa gọi thuộc hạ của mình đến, vết thương cũng đã khỏi, biết được Tân Duyên yêu thích phong cảnh bên ngoài thành liền đưa Tân Duyên ra khỏi thành đi chơi, thuận tiện đến vườn gieo trồng giám công.
Hắn và Tân Duyên nói chuyện yêu đương ở đây, nhìn Tân Duyên mặc bộ quần áo chống Phúc Xạ nhảy nhót rất đáng yêu, liền mang vẻ mặt nghiêm túc dụ Tân Duyên đi xới đất…
Đó là một tình tiết ngọt ngào trong truyện.
Có người đọc nêu ý kiến chỉ tùy tiện đào đào như vậy đã nhảy ra một quyển bí tịch thì ảo quá, nhưng vì nguyên nhân mọi người chỉ thích xem chuyện yêu đương nên đa số người đọc đều cảm thấy không vấn đề gì.
Họ còn cảm thấy đào đất mới tìm được bí tịch quá rắc rối, còn bắt Sở Đông Vũ luyện từ từ… Sao không trực tiếp cho Sở Đông Vũ làm cao thủ đứng đầu thiên hạ luôn đi?
“Tôi tìm người nhận lời mời sau đó chúng ta đi tìm ghi chép của em.” Triệu Khoa Lâm nói.
“Như vậy có làm phiền anh không?” Túc Giang Nham có chút bận tâm.
“Sẽ không, tôi cũng đang không có chuyện để làm.” Triệu Khoa Lâm đo, “Tôi nghe nói Sở Đông Vũ bị thương, lại biết hắn liên lạc với thủ hạ của mình nên mới theo tới… Hiện tại nhìn hắn thảm như vậy nên cũng định ở lại đây quan sát một chút, cũng không có việc gì để làm.”
Y nghĩ có lẽ Túc Giang Nham cũng sống lại nên tìm một lý do hợp lý hóa việc mình đến thành Sùng An, đồng thời cũng biểu hiện cho giống tính cách của mình đời trước vào khoảng thời gian này.
Lúc y còn trẻ có chút cà lơ phất phơ.
Túc Giang Nham tin. Thậm chí còn nghi ngờ trong truyện có khi Triệu Khoa Lâm cũng đã tới, chỉ là không xuất hiện trước mặt Tân Duyên mà thôi.
Túc Giang Nham nói: “Sở Đông Vũ hiện tại đã rất thảm, anh cười trên sự đau khổ của người khác như vậy không hay lắm đâu?”
“Tôi chỉ cười trên sự đau khổ của người khác một chút mà thôi, cũng không đi tổn thương hắn thì có gì mà quá đáng?” Triệu Khoa Lâm nói.
Hai người đều muốn tranh thủ hảo cảm từ đối phương nên càng nói chuyện càng hợp rơ, không chỉ như vậy, Triệu Khoa Lâm rất nhanh đã tìm được người làm việc trong vườn nhà Tân Kình.
Tin tuyển dụng được Tân Kình đăng trên diễn đàn của thành phố, thật ra ông nhận được rất nhiều CV.
Chỉ là phần lớn người gửi CV không có quần áo chống Phúc Xạ, cũng không có phương tiện giao thông, hi vọng ông có thể đưa đón và cung cấp quần áo… Ông cảm thấy quá phiền nên chưa quyết định.
Chuyện này cũng không phải phiền phức, có vài người sau khi nhận việc sẽ không đến mà sẽ bán cho những người có quần áo chống Phúc Xạ để kiếm tiền tiêu.
Hoặc là cố ý kéo dài không làm việc… Ông không muốn thuê những người này.
Kết quả ngay khi ông nghĩ phải mấy ngày mới có thể tìm được người phù hợp thì đã có người nhận việc rồi, thậm chí có người nhận việc còn phù hợp với yêu cầu của ông!
Tân Kình đồng ý ngay lập tức.
Quan hệ trong nhà họ Tân rất tốt, có chuyện gì ba người trong gia đình cũng sẽ quây quần chia sẻ với nhau.
Sau khi quyết định Tân Kình cũng nhắc đến việc này.
Hôm ấy, Tân Duyên mệt chết đi sống lại trong lúc nghỉ ngơi bỗng nhiên nghĩ tới sự kiện này, liền nói ngay: “Quan thiếu, cha tôi muốn thuê người xới đớt vườn gieo trồng, tôi muốn đi xem một chút!”
Muốn y làm gì cũng được, chỉ cần không huấn luyện là được!
Hết chương .