Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

chương 26: 26: chương 25-1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Độc Ẩm

Gương mặt này của Cơ Tinh Loan cực kỳ đẹp, mày kiếm mắt sáng điền hình, khóe mắt hơi xếch lên kết hợp với đôi môi mỏng lạnh lùng, lúc cười có thể khiến người ta như đắm mình trong gió xuân, giống như công tử nhà quý tộc dịu dàng phong lưu phóng khoáng; nếu sắc mặt lạnh đi thì lại khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, giống như thần quân trên trời chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể tới gần.

Dù nhìn từ góc nào thì hắn cũng cực kỳ đẹp, cũng là ngoại hình mà Phong Già Nguyệt rất thích.

Nhưng nhìn thấy gương mặt này, Phong Già Nguyệt sẽ nhớ lại lúc nàng vừa mới xuyên đến, cảnh tượng khắp nơi là máu tươi và thi thể đó, tiếng hét thảm thiết và thê lương đó, cùng với tiếng cười khoái trá của hắn giữa những tiếng gào khóc đã từng chiếm giữ những cơn ác mộng của nàng.

Cơ Tinh Loan phiên bản nhỏ mềm mại đáng yêu xinh đẹp không giống phiên bản trưởng thành một chút nào, cho nên nàng đã dần quên mất, sau khi trưởng thành hắn sẽ trông như thế này.

Phong Già Nguyệt vỗ đầu, nàng ngớ ngẩn rồi à? Vốn dĩ là cùng một người, vốn dĩ là giống nhau mà.

Nhìn Cơ Tinh Loan đi tới, nàng có loại xúc động muốn co cẳng bỏ chạy.

Cơ Tinh Loan hiện tại không chỉ có diện mạo giống hệt lúc diệt môn Tiêu Dao Phái, mà ngay cả góc khóe miệng nhếch lên cũng không khác chút nào, khiến nàng có ảo giác dường như giây tiếp theo hắn sẽ rút kiếm ra đâm chết nàng.

Nàng cứ cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, xoay người muốn đi: "Dữ Thương còn có việc muốn hỏi ta, ta đi trước, đệ nghỉ ngơi đi.

"

Cơ Tinh Loan thấy rõ toàn bộ sự thay đổi nét mặt của nàng, ánh mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, cùng với cảm giác hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn chặn trước mặt nàng.

Bây giờ hắn đã cao hơn nàng hẳn một cái đầu, rất có sức áp bách khi đứng trước mặt nàng, nàng không khỏi lùi lại một bước.

Cơ Tinh Loan nhíu chặt mày lại, phản ứng của nàng không bình thường, rất không bình thường!

"Tỷ tỷ, tỷ không muốn gặp ta sao?" Hắn hơi hạ giọng xuống đầy rầu rĩ.

Phong Già Nguyệt không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn yếu ớt nhìn nàng, vẻ mặt có chút thất vọng, còn có chút tủi thân mơ hồ, nàng ngẩn người.

"Sao lại thế được?" Phong Già Nguyệt nhấc tay, do dự một giây rồi nhẹ nhàng vỗ vai hắn, "Ngày nào tỷ tỷ cũng muốn gặp đệ, chỉ là thấy đệ lớn thế này, ta nhất thời không phản ứng kịp, đệ đừng để tâm.

"

Cơ Tinh Loan nhìn vào mắt nàng, ánh mắt nàng lập lòe, rõ ràng có vấn đề, nhưng hắn vẫn mỉm cười tiến lên nửa bước, hai tay nhẹ nhàng vòng quanh nàng, ôm nàng vào lòng.

Cơ thể Phong Già Nguyệt hơi cứng lại, nhưng khi ngửi thấy trên người hắn có hương thơm thoang thoảng thanh mát của cây cỏ chứ không phải mùi máu tươi nồng nặc thì nàng thả lỏng một chút.

Đây là Cơ Tinh Loan mà nàng nuôi lớn, không phải nam chính hắc hóa đáng sợ trong truyện, mặc dù vẻ ngoài của bọn họ giống nhau, nhưng bản chất thì khác nhau.

Nhận ra cơ thể trong lòng đã hơi thả lỏng, khóe miệng Cơ Tinh Loan khẽ kéo lên, lúc này mới chậm rãi nói: "Tỷ tỷ, ta nhớ đồ ăn mà tỷ nấu.

"

Đây đích xác là đứa bé mà nàng nuôi lớn, Phong Già Nguyệt lại thả lỏng hơn, nàng cũng nhấc tay vỗ vỗ nhẹ lưng hắn: "Tỷ tỷ sẽ nấu cho đệ, đệ muốn ăn gì?"

"Chỉ cần là tỷ tỷ nấu thì ta đều thích.

" Cơ Tinh Loan buông nàng ra, mỉm cười nhìn nàng, "Tỷ tỷ nấu gì cũng ngon.

"

Phong Già Nguyệt nghiêng đầu, hình như Cơ Tinh Loan dẻo miệng hơn trước nhiều thì phải? Nàng thậm chí không nhịn được muốn x0a nắn mặt hắn, nhưng khi thấy trước mắt không phải là Tiểu Tinh phiên bản đáng yêu, nàng đành phải nén nỗi xúc động này xuống: "Vậy ta sẽ nấu mấy món theo ý mình.

"

"Được.

" Cơ Tinh Loan rất tự nhiên nắm lấy tay nàng dắt nàng đi ra ngoài.

Nàng khựng lại tại chỗ, vẻ mặt cổ quái đứng lại, nhìn tay của hai người: "Tiểu Tinh! ! "

"Sao vậy tỷ tỷ?" Cơ Tinh Loan nhìn nàng bằng vẻ mặt đầy thuần khiết.

Phong Già Nguyệt thử rút tay về nhưng không được, bàn tay Cơ Tinh Loan nắm tay nàng nhìn có vẻ không dùng sức nhưng thực tế lại rất chắc.

"Tiểu Tinh, bây giờ đệ đã lớn rồi.

" Nàng đành phải nhắc nhở.

Trước kia hắn là một đứa trẻ, nàng ôm hôn bế hắn không có chút áp lực tâm lý nào, nhưng bây giờ hắn đã người trưởng thành, hai người còn tay trong tay hình như không tốt lắm đúng không?

Nhưng Cơ Tinh Loan lại nhìn nàng với vẻ mặt mù mờ, dường như hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.

Nàng đành phải nói bằng giọng trêu chọc: "Chẳng lẽ đệ còn cần tỷ tỷ dắt tay à?"

"Không phải tỷ tỷ rất thích dắt tay ta sao?" đôi mắt trong veo không có tạp chất của Cơ Tinh Loan nhìn thẳng vào nàng, trong mắt dường như có hai dấu hỏi chấm to đùng, "Chẳng lẽ giờ tỷ tỷ đã ghét bỏ ta? Không thích dắt tay ta nữa ư?"

Phong Già Nguyệt: "! ! "

Quả nhiên mười năm trước nàng không nên đồng ý cho hắn bế quan, còn nhỏ mà đã bế quan nên rất nhiều chuyện nên hiểu đều chưa học được, là sai lầm của nàng!

Nàng vừa thầm hối hận trong lòng, vừa nở nụ cười, còn vui vẻ lắc lắc tay, tỏ vẻ nàng không ghét bỏ gì cả: "Tỷ tỷ sẽ không bao giờ ghét bỏ đệ, tỷ tỷ chỉ lo đệ ghét bỏ tỷ tỷ thôi.

"

Cơ Tinh Loan mỉm cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, ta cũng sẽ không bao giờ ghét bỏ tỷ tỷ.

"

Nói xong hắn liền thuận lý thành chương tiếp tục dắt nàng đi về phía trước, lúc quay đi ánh mắt hắn lóe lên ý cười.

Phong Già Nguyệt lặng lẽ thở dài, xem ra nàng còn phải dạy hắn rất nhiều thứ.

Trong đầu nàng hiện lên bóng dáng của Lộ Nhất Minh và U Vũ, hay là nhờ bọn họ nói với hắn? Bây giờ bọn họ đều đã là những chàng thanh niên khí phách hăng hái, chắc là sẽ rất dễ kết bạn, đến lúc đó bạn bè chỉ cần nói một câu kiểu nam nữ khác biệt thì chắc là Cơ Tinh Loan sẽ hiểu thôi.

Phong Già Nguyệt đã nghĩ ra cách giải quyết nên trong lòng vui vẻ hơn một chút, mọi người đang chờ hết ở chân núi, nàng vốn định bay thẳng xuống, nhưng Cơ Tinh Loan lại không muốn: "Tỷ tỷ, lâu rồi ta không ra ngoài nên cảm thấy cái gì cũng có chút xa lạ, chúng ta đi từ từ được không?"

"Được.

" Vừa nghĩ đến chuyện hắn vượt qua thời gian mười năm cô độc một mình, Phong Già Nguyệt đã không khỏi đau lòng, nàng bèn đi chậm lại, vừa đi vừa nói chuyện với hắn, "Tiểu Tinh, đệ còn nhớ U Vũ và Lộ Nhất Minh không?"

"Hình như cũng có chút ấn tượng.

" Cơ Tinh Loan nhìn nàng nói, "Chỉ có tỷ tỷ là ta nhớ rõ nhất, những người khác đều có chút mơ hồ.

"

"Là một cậu nhóc mập mạp và một cậu nhóc gầy gò chơi cùng đệ lúc nhỏ đó.

" Phong Già Nguyệt cố gắng miêu tả cho hắn, nhưng Cơ Tinh Loan chỉ mỉm cười lắc đầu, vờ như không nhớ lắm.

Phong Già Nguyệt cảm thấy hơi lạ, trong truyện nam chính có trí nhớ siêu tốt, dù chỉ gặp một lần lúc nhỏ nhưng mấy chục năm sau gặp lại hắn vẫn nhớ được, tại sao Lộ Nhất Minh và U Vũ từng chơi với hắn rất nhiều lần mà mới mười năm hắn đã không nhớ nữa?

Nhưng nhìn vẻ mặt thuần khiết của hắn, nàng tuyệt nhiên không nghi ngờ hắn chút nào, còn lo lắng là do hắn bí bách một mình lâu quá nên sinh ra tác dụng phụ gì đó.

Vì thế nàng thoải mái nói: "Không nhớ được cũng không sao, lát nữa các ngươi làm quen lại là được, hai người bọn họ rất tốt, rất có tài, cũng rất đẹp trai, các ngươi sẽ trở thành bạn tốt nhanh thôi.

"

Cơ Tinh Loan thầm cười lạnh một tiếng, không giết bọn họ đã là sự nhân từ lớn nhất của hắn rồi, trở thành bạn tốt là không thể nào.

"Ừm.

" Hắn đáp một tiếng, Phong Già Nguyệt liếc nhìn hắn, trong lòng đầy vui mừng, quả nhiên không giống với nam chính trong truyện, người mà nàng nuôi lớn ngoan ngoãn tốt đẹp biết bao nhiêu này!

Cảm thấy nàng lại thả lỏng hơn, ý cười trên mặt Cơ Tinh Loan càng sâu hơn.

_______

Muội muội của chưởng môn sắp xuất quan, tất cả mọi người trong Thiên Cực Môn đều rất nể mặt, đến cả Dữ Thương cũng chờ đón ở dưới chân núi.

Thật ra mười năm trước Cơ Tinh Loan muốn bế quan, đám Dữ Thương đã không quá tán đồng, còn quá nhỏ tâm trí còn chưa chín chắn đã bế quan rất có thể chỉ có hại chứ không có lợi.

Nhưng khi đó Cơ Tinh Loan đã quyết tâm, Phong Già Nguyệt lại đứng về phía hắn, người ngoài như bọn họ chỉ có thể từ bỏ.

Bây giờ đã mười năm trôi qua, bọn họ cũng muốn biết, việc bế quan của muội muội chưởng môn có hiệu quả ra sao?

Đối lập với sự lo lắng của người lớn thì thế hệ trẻ lại quan tâm đ ến một vấn đề khác.

"Ta nhớ lúc nhỏ muội muội của chưởng môn rất xinh đẹp, không biết bây giờ thế nào?"

"Chưởng môn đẹp như vậy, chắc chắn muội muội của ngài ấy cũng là mỹ nhân.

"

U Vũ và Lộ Nhất Minh đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía hai người đang thì thầm phía sau, ánh mắt của U Vũ rất lạnh, ánh mắt của Lộ Nhất Minh cũng mang ý cảnh cáo, hai người nọ run lên, cười lấy lòng nhìn bọn họ rồi lẩn vào đám đông, không dám nói nữa.

Từ khi được Dữ Thương nhận làm đồ đệ mười năm trước, U Vũ đã khắc khổ tu luyện, tu vi của hắn cũng tăng rất nhanh, mới mười năm đã lên đến kỳ Trúc Cơ, trở thành đại sư huynh thế hệ trẻ của Thiên Cực Môn.

Trừ khi ở trước mặt Phong Già Nguyệt hắn sẽ có chút hoạt bát ra thì những lúc khác đều rất trầm mặc ít nói, nhưng lúc hung lên lại rất đáng sợ, lớp trẻ của Thiên Cực Môn ai cũng sợ hắn.

Còn Lộ Nhất Minh là người thay đổi nhiều nhất, khi còn nhỏ hắn tròn như một quả bóng, tài năng cũng chỉ xếp chót trong môn phái.

Nhưng từ khi Phong Già Nguyệt tìm về cho hắn một quyển công pháp âm tu rất hiếm thì Lộ Nhất Minh đã không ngừng phất lên, tu vi ngày càng tăng cao, dáng người cũng giống như dương liễu rụng cành, trở thành một thiếu niên tuấn tú nhẹ nhàng với nụ cười thường trực trên môi.

Hai người này một nóng một lạnh, nhưng đều rất tôn kính Phong Già Nguyệt, không cho phép người khác nói xấu Phong Già Nguyệt nửa lời, có khi ngay cả khen ngợi cũng không được.

Mọi người nhất thời yên tĩnh lại, Dữ Thương nhìn lướt qua, bỗng lặng lẽ nở nụ cười.

Chỉ trong mười năm ngắn ngủi mà Thiên Cực Môn có thể nói là đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, khi ông mới quay về Thiên Cực Môn còn ngổn ngang trăm bề mà bây giờ đã đông đảo nhân tài, ngày càng phát triển.

Vị chưởng môn kia của ông mặc dù rất vô trách nhiệm, thời gian nàng ở lại môn phái mười năm nay chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà kể cả có ở môn phái thì nàng cũng bế quan tu luyện hoặc chơi với các đệ tử trong môn, chuyện trong chuyện ngoài môn phái vẫn do ông ta xử lý.

Nhưng không thể phủ nhận, Thiên Cực Môn có được như bây giờ phần lớn là do công lao của nàng, là nàng đưa về các loại tài nguyên, dạy dỗ các đệ tử theo tài năng của từng người, cho bọn họ học công pháp phù hợp nhất với mình, nàng thay đổi môn quy, khuyến khích các đệ tử cạnh tranh lành mạnh, phát triển mọi mặt! !

Hiện giờ Thiên Cực Môn đã vượt xa Kim Sa Phái, trở thành môn phái hàng đầu ở Tiên Thủy Thành, số người đến bái sư trong lần nhận đồ đệ ba năm trước là đông nhất kể từ khi ông gia nhập Thiên Cực Môn đến giờ.

Trước đây ông chỉ chăm chăm muốn chờ đến một trăm năm sau để tranh chức chưởng môn với nàng, nhưng thời gian trôi qua, ý nghĩ này của ông ta càng lúc càng mờ nhạt, chính ông ta cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Dữ Thương định thần lại, liền nhìn thấy hai bóng người xuất hiện ở chỗ ngoặt phía trước: Một cao một thấp, một nam một nữ, tay trong tay, nói cười vui vẻ, nhìn có vẻ đúng là một đôi bích nhân.

"Ơ?"

"Á?"

"Ố?"

Dữ Thương chớp chớp mắt, cô gái kia nhìn rất tự nhiên phóng khoáng, da trắng tóc đen, dung mạo xinh đẹp, đúng là chưởng môn rồi, vậy chàng trai kia là ai?

Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan đi đến trước mặt mọi người, Phong Già Nguyệt cười tươi rói, Cơ Tinh Loan hơi mỉm cười, nhưng đám người trước mặt bọn họ kiểu: gì trời?

"Chưởng môn, vị này là?" Lộ Nhất Minh kinh ngạc, hắn cảm thấy nam tử này quen quen, nhưng không biết sao lại có cảm giác này.

"Đệ đoán xem?" Phong Già Nguyệt cười híp mắt nói, "Các ngươi nhìn hắn mà không nhận ra sao?"

Mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt đầy mù mờ, đến cả Dữ Thương cũng ù ù cạc cạc: "Chưởng môn, không phải ngài đi đón muội muội ngài xuất quan sao? Muội muội ngài đâu?"

Nói là đi lên đón muội muội, cuối cùng lại dẫn về một nam nhân, tư thế còn thân mật như vậy, trong đầu Dữ Thương chợt lóe lên, giật mình nhìn về phía Cơ Tinh Loan.

Phong Già Nguyệt dẫn Cơ Tinh Loan đến trước mặt Lộ Nhất Minh và U Vũ, hỏi Cơ Tinh Loan: "Hai người này chính là Lộ Nhất Minh và U Vũ chơi cùng đệ lúc nhỏ, đệ có ấn tượng gì không?"

Cơ Tinh Loan nhìn lướt qua hai người bằng ánh mắt lạnh nhạt, rồi vẫn ngây thơ lắc đầu, áy náy nhìn Phong Già Nguyệt: "Xin lỗi, ta không nhớ.

"

Hắn nói không nhớ, nhưng Lộ Nhất Minh và U Vũ thì nhớ, mười năm trước, mỗi lần chưởng môn muốn bọn họ chơi cùng muội muội của nàng, chỉ cần chưởng môn không có mặt, muội muội của nàng sẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt này, lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy, bọn họ sẽ không bao giờ quên được ánh mắt này.

Phong Già Tinh!

Lộ Nhất Minh và U Vũ nảy ra một suy nghĩ: Hắn nói dối, hắn nhớ bọn họ!

"Đồ ngốc, có gì đâu mà xin lỗi, không nhớ thì coi như làm quen lại lần nữa, sau này thành bạn bè là được.

" Phong Già Nguyệt nhìn Lộ Nhất Minh và U Vũ đầy chờ mong, "Các đệ sẽ trở thành bạn tốt mà đúng không?"

Lộ Nhất Minh thầm cười khổ, hắn thì sao cũng được, nhưng nhìn biểu hiện của Phong Già Tinh thì rõ ràng là không thể nào.

"Đúng.

" U Vũ mỉm cười, chỉ cần là điều tỷ tỷ muốn thì hắn đều có thể làm được, vì thế hắn quay đầu nhìn Cơ Tinh Loan, "Chúng ta sẽ trở thành bạn bè.

"

Ha ha, Cơ Tinh Loan ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn một cái, trong lòng thầm tiếc nuối không thể giết hắn.

Hắn là người Phong Già Nguyệt tốn tâm tư bồi dưỡng, nếu giết hắn, nàng sẽ buồn.

_______.

Truyện Chữ Hay