Khương Nhiên mặc đồng phục bóng rổ mang số đang đứng ở một bên sân, thở phì phò từng ngụm.
Tầm mắt không chút để ý đảo qua khán đài, trong lúc vô tình liền nhìn thấy Tô Yên an an tĩnh tĩnh giữa một rừng nữ sinh đang điên cuồng thét chói tai.
Nhiều người như vậy, nhưng liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô.
Con ngươi hiện lên một tia cảm xúc khác lạ, liếm liếm khoé môi.
Hắn vốn dĩ không cảm thấy khát.
Nhưng khi nhìn thấy cô, lại cảm thấy, khát.
Người đối diện chạy tới trực tiếp cướp bóng từ tay Khương Nhiên.
Nhưng Khương Nhiên lại không có chút phản ứng.
Rầm một tiếng, bên kia thành công ném một cú bóng vào rổ.
Trình Tinh Dương thò qua, vỗ vào cánh tay Khương Nhiên.
"Đang nghĩ cái gì vậy? Đều để bên kia ghi điểm rồi!"
Khương Nhiên bây giờ mới hồi thần lại, chạy đi cướp bóng.
Mười phút sau.
Trình Tinh Dương đứng ở giữa sân bóng rổ.
Nhìn Khương Nhiên lần thứ năm mắc sai lầm.
Chậc lưỡi một cái.
Mà vị đồng chí lại thành công phạm quy lần thứ sáu này, không những không biết tỉnh táo lại, ngược lại còn phát tính tình khó chịu.
Cả mặt đều là sự không kiên nhẫn và lệ khí.
Phản ứng này, rất giống mỗi khi Khương Nhiên đánh nhau.
Bây giờ ai mà không biết điều lại gần hắn, đảm bảo sẽ chết không toàn thây.
Trình Tinh Dương vốn dĩ muốn trêu chọc một câu, nhưng nhìn thấy hắn đang bực bội, quả quyết trốn về phía sau một bước.
Khương Nhiên cực lực khắc chế bực bội trong lòng, nhưng mà đôi mắt của hắn lại không tự chủ được mà nhìn về phía khán đài.
Rốt cuộc, không nhịn được nữa.
Phịch một tiếng, đập bóng rổ xuống mặt đất.
Thẳng tắp đi về phía khán đài.
Thấy hắn đi về phía này, một đám nữ sinh xung quanh thét to tới nỗi muốn lật luôn nóc nhà thi đấu.
Không ngừng có người tiến về phía trước.
Thế cho nên Tô Yên bị người ta đẩy lùi về phía sau, vào lúc sắp bị đám đông bao phủ.
Một cánh tay nóng rực, xuyên qua mọi người, nắm chặt cổ tay của cô, dùng sức lôi kéo.
Trực tiếp kéo cô đến trước mặt hắn.
Bởi vì hành động bất ngờ này, tất cả nữ sinh đều sửng sốt.
Không chỉ có những nữ sinh này im lặng, đồng đội đang ở trên sân bóng cũng không chơi nổi nữa, nhìn chằm chằm về hướng bên này.
Tô Yên chớp chớp mắt, cô còn chưa mở miệng nói chuyện.
Liền nghe thấy giọng nói ngang ngược không nói đạo lý của người nào đó.
"Cậu không thể cười với tôi một cái à?"
Tô Yên: "..."
Sắc mặt Khương Nhiên cực kì không tốt, nhưng khi hắn vừa nói xong, nhìn lại dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại của nữ sinh này liền có chút hối hận.
Hắn sửa sang ngữ khí của mình một chút.
Tuy rằng không còn ngang ngược, nhưng dù sao nghe vào cũng không giống như ôn nhu:
"Cười một cái!"
Lời nói ra chính là mệnh lệnh cưỡng chế.
Sau đó, Tô Yên thành thành thật thật lộ ra một gương mặt tươi cười.
Nhìn thấy cô cười, bực bội trong lòng Khương Nhiên rốt cuộc cũng giảm một chút.
Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, sự chú ý rơi vào trên cánh tay của cô.
Miệng vết thương đã kết vảy, vốn dĩ cũng không phải nghiêm trọng, qua hai ngày liền tốt rồi.
Hắn nhìn vào cái nơ hình con bướm màu đen trên cổ áo của cô, vươn tay, túm túm lấy:
"Cà vạt của tôi đâu?"
Tô Yên liếm khóe môi, sau đó mềm mại nói:
"Ở trong cặp sách."
"Giặt sạch sẽ rồi?"
"Ừ."
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, trong lòng hắn không hiểu thấu liền nảy sinh chủ ý xấu xa.
Duỗi tay, không hiểu sao lại túm nơ con bướm của cô lần nữa.
"Giặt sạch sẽ rồi cũng không trả lại? Cậu muốn giữ lại làm gì?"
Giọng điệu dần dần bình tĩnh lại, khôi phục ngữ điệu lười nhác ngày thường.
Bởi vì hắn vừa mới đánh bóng xong, cả người toát ra một cỗ lười biếng hấp dẫn người khác.
Hắn tiến lại gần cô một chút, ý vị sâu xa:
"Giữ lại?"
Hắn cố ý hạ thấp giọng nói, bởi vì Tô Yên đang đứng cạnh hắn, cho nên nữ sinh xung quanh cũng không nghe được lời hắn nói.