Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Tuyết Vi ngủ xong một giấc, tinh thần tỉnh táo mười phần. Sau ba ngày nằm mốc meo trên giường thì cuối cùng nàng cũng có thể ra ngoài hưởng thụ ánh sáng mặt trời yêu dấu. Thế giới cổ đại thật là chán chết, không ti vi, không tiểu thuyết, không điện thoại, không wifi, cái gì cũng không có. Bây giờ chỉ còn cách đi tản bộ hái hoa bắt bướm giải trí thôi, tuy rằng nàng thấy nó thật ấu trĩ
[ Ký chủ có thể giải trí bằng cách thêu thùa may vá, học nữ hồng như những cô nương ở đây ] - hệ thống lựa lúc chen vào một câu
Tử Tuyết Vi mặc định mình không nghe thấy gì cả
Suốt ba ngày nằm giường, hệ thống không lúc nào không tám chuyện với nàng. Nếu là chuyện nhiệm vụ thì nàng còn nghiêm túc mà nghe, thế nhưng cái hệ thống quỷ này toàn nói chuyện trên trời dưới đất, xuống luôn cả long cung. Chỉ cần chuyện có thể nói đều nói, nàng quả là xui xẻo tám kiếp mới bị cái hệ thống này bắt đi
Hệ thống nghe suy nghĩ của nàng vội phản bác
[ Có bản hệ thống đi theo là một điều cực kỳ may mắn của ký chủ. Hệ thống chỉ sợ ký chủ nằm trên giường chán nản đến muốn tự sát nên mới dốc lòng quan tâm nói chuyện. Làm việc tốt mà còn bị chê là lòng lang dạ thú. Hừ! Bản hệ thống thề sẽ không bao giờ nói chuyện với ký chủ nữa ]
Tử Tuyết Vi: "...."
Hệ thống thật là làm cho nàng nghẹn họng. Còn nữa, tự sát gì chứ, cái ý tưởng vớ vẩn đó chỉ có đồ thiểu năng mới làm thôi có được không
- Giang Tĩnh Sa, ngươi còn không mau quỳ xuống xin lỗi bản tiểu thư?
Tử Tuyết Vi vốn dĩ là không thèm quan tâm cái màn kịch đầy cẩu huyết phía trước. Chỉ là tháng ngày bị ngược của nữ chính thôi, dù người ngược kia là ai thì chắc chắn mai sau sẽ thảm chết, nàng cũng không có ngu mà đi tham gia đâu.
Nhưng Tử Tuyết Vi dù không muốn thì người ta vẫn lôi kéo mình vào,không buông tha. Giang Bảo Nhi phía trước vừa thấy nàng thì liền gọi to
- Biểu tỷ, Bảo Nhi ở đây!
Tử Tuyết Vi trợn trắng mắt. Ai mà không biết ngươi ở đó. Bởi vì ta biết chính là ngươi nên mới cố tình tránh đi đó. Tử Tuyết Vi quyết định làm như không biết, mặc định tôi không nghe tôi không thấy mà dứt khoác xoay người tiêu sái rời đi. Nhưng làm nàng tức chết là cái Giang Bảo Nhi kia cư nhiên còn vừa chạy đuổi theo nàng vừa la to không một chút hình tượng
- Biểu tỷ, Bảo Nhi ở đây, Bảo Nhi đến báo thù cho tỷ, biểu tỷ!
Con mẹ nó, ngươi sợ không ai biết ngươi tới đây là vì cái gì à mà còn la to như cháy tới mông thế hả?!
Tử Tuyết Vi đỡ trán, quay lại rặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, nói
- Biểu muội! - Hai chữ này cơ hồ là nghiến răng nói ra
Giang Bảo Nhi chỉ là một đứa con nít mười một tuổi, cũng không biết giọng điệu bất thường của Tử Tuyết Vi, nàng cao hứng khoe khoang đã sắp báo được thù cho Tử Tuyết Vi. Mặt mũi nàng bừng bừng khí thế, thật giống như Tử Tuyết Vi đã thực sự giao cho nàng việc trọng đại nào đó, khoe khoang đến độ nước miếng văng vào Tử Tuyết Vi. Tử Tuyết Vi trong lòng ghê tởm muốn chết, nàng còn cật lực bày ra một bộ biểu tình ghét bỏ, rõ ràng đến mức chỉ hận không thể không cho Giang Bảo Nhi biết. Thế nhưng đứa nhỏ kia vẫn không ngừng nói, cơ hồ là nước miếng trong miệng bay toàn bộ vào Tử Tuyết Vi