Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tử Tuyết Vi đi được một đoạn, quả nhiên phía trước có ánh sáng chiếu đến, ban đầu ánh sáng rất nhạt, yếu ớt tựa ánh trăng, dần dần chói lòa cả một mảng khiến người ta không mở nổi mắt. Khi mở mắt ra, Tử Tuyết Vi liền phát hiện cô đang bay. Phải, chính là đang bay, mặc dù chân tay cô vẫn đầy đủ, quần áo vẫn như cũ không thay đổi và cô chắc chắn mình không biến thành một con ma mặt xệ xấu xí nào đó nên hiếu kì điều khiển cơ thể bay qua bay lại.
Vừa trải nghiệm cảm giác làm ma, vừa quan sát nơi hiện tại cô tới, Tử Tuyết Vi theo thói quen lại nhếch môi.
Đây là một căn phòng rộng kiểu công chúa, đặc biệt được bao phủ bởi một màu hồng khá nổi bật, trên giường hay tủ kính còn trưng bày vô số búp bê cùng gấu bông, vừa nhìn liền biết đây là phòng của một bé gái. Bên cạnh tủ quần áo, một cái gương hình chữ nhật được đính trên tường, Tử Tuyết Vi bay lại nhìn bộ dạng bản thân, phát hiện chiếc gương vẫn phản chiếu hình ảnh phía đối diện, thế mà cô một cái bóng cũng không có. Tử Tuyết Vi đưa tay chạm vào lại trực tiếp xuyên qua, cô thấy thế liền theo đó bay qua bên kia bức tường.
Biết bay nhưng vẫn có chân, gương không phản chiếu hình ảnh, không có bóng và đặc biệt xuyên qua được tất cả các vật thể... Tất cả đều chứng minh cô đang tồn tại trong trạng thái linh thể.
Tử Tuyết Vi bay ra khỏi căn phòng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc của con nít. Tử Tuyết Vi cũng không có hứng nhiều chuyện, nhưng nghĩ lại đây là biển ý thức của Hạ Tích Tích liền theo tiếng khóc mà bay đi.
Sự thật thì dù có nghe Hạ phu nhân nói hay không thì Hạ Tích Tích cũng chưa từng nhớ lại được một thứ gì cả. Những hành động lúc đó đều do Tử Tuyết Vi đóng kịch tạo nên nhằm kích thích thêm cho trí nhớ của nguyên chủ, thật đúng như cô mong đợi, hết chuyện này đến chuyện khác như nước lũ cuồn cuộn cuốn tới để kích động, cuối cùng tinh thần vượt quá giới hạn chịu đựng Hạ Tích Tích liền lâm vào hôn mê sâu. Cô cũng thuận lợi đi đến biển ý thức của Hạ Tích Tích tìm lại ký ức đã mất của cô ấy.
- Tích Tích ngoan nào, không khóc, không khóc!
Tiếng nói mềm dịu an ủi cắt ngang suy nghĩ của Tử Tuyết Vi, cô dừng lại giữa hành lang dài và rộng, sau đó xoay người xuyên qua bức tường phía bên phải tiếp tục bay.
Giọng nói rất gần ở phía này!
Sau khi lại xuyên qua thêm một bức tường, Tử Tuyết Vi liền nhìn thấy một bé gái oa oa ngồi khóc trên ghế ăn, bên cạnh là một vị tiểu thư ăn mặc trang nhã luống cuống dỗ dành cô bé, cầm khăn nhẹ lau đi những giọt nước mắt lăn trên đôi gò má bầu bĩnh, trong mắt không hề có một tia mất kiên nhẫn. Nhìn mặt liền biết địa chỉ, đây đương nhiên là Lưu Thư, còn được gọi là Hạ phu nhân, bé gái kia không cần nói cũng biết là nguyên chủ.
Bé gái lắc đầu nhỏ, nước mắt rơi không ngừng, nghèn nghẹn lên tiếng
- Oa...không phải...Nguyệt Nhi không phải Tích Tích...Nguyệt Nhi muốn về nhà...!
Lưu Thư đau lòng nhìn bé gái, nhẹ giọng khuyên bảo
- Được, được, Nguyệt Nhi từ sáng tới giờ chưa ăn gì cả, nào, nếu ăn ngoan dì Thư dẫn con về nhà, chịu không?
Bé gái nấc lên, cuối cùng gật gật đầu, tiếng khóc dần nhỏ lại, ngoan ngoãn ăn thức ăn được bưng lên.
Lưu Thư thở phào, mỉm cười, cũng ngồi vào ghế bắt đầu dùng bữa.
Vài ngày sau, đúng như lời Hạ phu nhân đã kể, Hạ Tích Tích rất ngoan, ngoan đến mức dường như ai nói cái gì thì nghe cái đấy, không khóc không nháo, nhìn qua là biết có vấn đề, một đứa bé mới chỉ bốn tuổi mới hai ngày trước còn khóc inh ỏi đòi gặp ba mẹ, hai hôm sau lại thành thật làm một đứa bé ngoan tầm cấp vũ trụ, mắt mù cũng thấy có vấn đề trầm trọng. Tử Tuyết Vi nhàm chán nằm lơ lửng trên không trung, mắt liếc xuống bọn người Hạ gia có chỉ số IQ âm vô cực đang cười một cách ngây ngô, Hạ Tích Tích tiếp tục dùng gương mặt bán manh cùng đôi mắt to tròn lúng liếng nước làm đòn sát thủ, tiếng nói trong trẻo nài nỉ
- Đi mà, Lý thúc, một chút thôi!
Lý thúc là một anh chàng thanh niên trẻ, anh ta đưa tay gãi đầu khó xử, sau đó vì không chịu được ánh mắt thiên sứ của bé gái, nhịn không được gật đầu. Bé gái mừng rỡ, cười đến thiên chân vô tà làm anh ta ngây ngô cười theo.
Tử Tuyết Vi lơ lửng trên đầu bọn họ thật sâu nhìn Hạ Tích Tích. Nguyên chủ thật sự không phải dạng tầm thường đâu, còn nhỏ như vậy đã biết bày mưu tính kế rồi, không hiểu vì sao lớn lên lượng chất xám lại ít như vậy. Tiến hóa ngược chăng?
Được Lý Ngu đồng ý (Cái tên nói lên tất cả =))) Hạ Tích Tích vui vui vẻ vẻ đi ra vườn ngoài sân chơi, sau đó vờ bảo muốn đi vệ sinh, từ chối mọi người đưa đi xong không tiếng động chạy về phía sau biệt thự, núp tạm một chỗ trong lùm cây rậm rạp, trùng hợp phía bên kia truyền tới tiếng kêu " Có cháy", " Có hỏa hoạn " rồi đợi vệ sĩ canh gác rút đi hết liền tìm đến phía sau một bụi cây bình thường, chui qua một cái lỗ chó không biết có từ đâu chạy ra ngoài.
Tử Tuyết Vi không cảm xúc nhìn lỗ chó mạc danh kỳ diệu xuất hiện trong biệt thự Hạ gia, cô bỗng ngửi thấy mùi bug của tác giả đại nhân.
Cô xuyên qua tường dày ra ngoài, bay theo nguyên chủ, đúng lúc thấy một cái xe chở hàng bên tiệm tạp hóa đối diện, nguyên chủ lén trốn lên, lại "trùng hợp" xe nổ máy, chạy mất hút, hướng chạy rõ ràng là đi tới Lăng gia.
Tử Tuyết Vi: "..." Trùng hợp cái beep!
Nghĩ nghĩ vẫn là nên bay theo, tới nơi, cô thấy chiếc xe chở hàng lúc nãy lại quẹo trở về con đường cũ, cô bay qua nhìn một chút, nguyên chủ không có ở đây. Trước mấy chục con mắt có cũng như không của đám vệ sĩ, Tử Tuyết Vi nghênh ngang bay vào cổng chính Lăng gia. Nhưng bay được một đoạn cô lại khựng lại, bay trở về quan sát kĩ đám vệ sĩ áo đen.
Bộ đồng phục vệ sĩ này rõ ràng là của đám người Cố gia! Chẳng lẽ, hôm nay là ngày Lăng gia bị thảm sát? Khoan đã, nguyên chủ đi đâu rồi?
Đây là tình tiết quan trọng, nó trả lời cho câu hỏi "vì sao nguyên chủ có thể thoát khỏi đây" mà không ai có thể cho đáp án kể cả nguyên chủ. Tử Tuyết Vi bay thẳng vào Lăng gia, mặc kệ cho những tiếng hét thảm thiết cùng màu đỏ chói mắt của những thi thể ngã xuống, cô vẫn thản nhiên bay qua, lục từng ngóc ngách của Lăng gia. Nhờ đặc tính xuyên vật thể, rất nhanh cô thấy được nguyên chủ núp trong một tủ quần áo của hạ nhân trong kho, đầu cúi thấp chôn trong chân, hai tay bít tai, mắt nhắm chặt mặc cho lệ cứ như từng chuỗi hạt châu mà rơi xuống, cô bé cắn chặt răng để bản thân không lỡ miệng nấc lên, cơ thể bé xíu co ro thu mình ngồi trong góc, hai chân thu đầu gối, ép lại đến mức có thể. Đột nhiên phía ngoài khẽ vang tiếng mở cửa rồi đóng lại, tiếng chốt cửa, sau đó khẽ nghe tiếng một giọng nam nhân an ủi
- Đừng sợ, em nhất định phải sống, con chúng ta nhất định phải sống!
Tiếng phụ nữ nức khẽ
- Em sợ rằng bọn chúng sẽ nhanh tìm ra chỗ này thôi!
Tử Tuyết Vi xuyên qua cửa tủ quần áo, nhìn ra, thấy một đôi vợ chồng ôm nhau run lẩy bẩy, người vợ có một cái bụng nhô to, mặc trên người là đầm bầu, vừa nhìn liền biết cô ta sắp tới ngày sinh con. Người chồng liên tục vuốt ve cái bụng, dùng tiếng nói để người phụ nữ bình tĩnh hơn.
"Rầm"
"Rầm"
"Rầm"
Cửa bị người dùng lực đá, tuy có chốt cửa chặn được một chút nhưng nhìn tình hình hiện tại xem ra cửa sẽ mau chóng bị bật bay.
Hai vợ chồng mặt điếng ngắt. Thấp thoáng nghe tiếng bàn tán bên ngoài
- Có chuyện gì vậy?
- Căn phòng này bị khóa, chứng tỏ có người bên trong! Mau lên giúp tao, ông chủ nói không được để một con gà nào sống sót!
- Được!
Sau đó là một chuỗi tiếng đá cửa rầm rầm. Cánh cửa oanh liệt bị đá văng, mở tung ra.
Người chồng kinh hoảng quỳ xuống, dập đầu với hai tên áo đen
- Xin các ngài tha cho vợ tôi! Cô ấy đang mang thai, đã gần sanh rồi! Cầu xin...
" Đoàng"
Tiếng chưa dứt, người chồng thủng một lỗ ngay trán ngã thẳng xuống thềm, trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm tuyệt vọng, máu loang ra một vòng chói mắt. Người vợ kích động té xuống, hét to một tiếng, sau đó ôm bụng thống khổ rên rỉ.
- Đau...Cứu... Cứu tôi...Con...
Một tên áo đen nở nụ cười khát máu, từ bên hông lấy ra một con dao, từ từ lại gần người phụ nữ.
Tên áo đen còn lại mắt lạnh nhìn, rõ ràng là không có ý đi ngăn cản, chỉ để lại một câu rồi rời đi
- Xử lý nhanh lên!
Sau khi tên áo đen kia đi, tên áo đen còn lại cười còn nguy hiểm hơn, gã không chút do dự, cầm dao hướng giữa ngực của người phụ nữ, đâm mạnh xuống. Máu tươi phụt lên mặt gã không làm cho gã dừng lại động tác, ngược lại trong mắt càng tăng thêm vẻ thích thú, gã liếm máu bị văng lên khóe môi, con dao cắm giữa ngực người phụ nữ rạch thẳng xuống bụng, cắt nửa cái đầm trên thành hai đồng thời xẻ bụng người phụ nữ tách ra, lòi ra cả nội tạng cùng ấu thai. Người phụ nữ vốn còn đang hấp hối chớp mắt tắt thở, mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt. Gã áo đen moi ấu thai chưa thành người ra cùng lục phũ ngũ tạng ném sang một bên, sau đó điên cuồng cưỡng bức xác chết, xong xuôi mọi việc, gã ta kéo lại quần, lau máu trên tay vào đầm người phụ nữ rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối, Tử Tuyết Vi chỉ mắt lạnh nhìn, không tỏ ra cảm xúc nào khác thường. Nhưng hiển nhiên, mọi chuyện lúc nãy đã vượt qua giới hạn của một cô bé bốn tuổi, bé gái mở cửa tủ quần áo nhìn thấy một màn liền ngây người. Con ngươi cô bé dần nhiễm sắc màu tuyệt vọng, tuy rằng nước mắt đã ngưng rơi nhưng con ngươi dần đen hết một màu, không còn trong suốt lấp lánh như lúc sáng. Cô bé không có động tác nào khác nữa, chỉ đứng ngây người nhìn chăm chăm xác chết như thế, nhưng như vậy còn đáng sợ hơn là biểu cảm sợ hãi nữa.
Tử Tuyết Vi mặc kệ cô bé, bay ra khỏi cửa nhìn tình hình. Đúng lúc có hai tên áo đen đi lại đây, gã áo đen giết người phụ nữ lúc nãy lên tiếng chào hỏi, không hề có một chút áp lực tâm lý sau khi làm những việc khủng khiếp, có vẻ như không chỉ làm một hai lần. Cô nghe thấy họ bàn tán
- Đi kiểm tra sao? Nếu là ở căn phòng kia thì không cần, tao đã giết sạch người rồi!
Hai tên áo đen kia nhìn nhau, sau đó một tên trả lời
- Nghe nói cấp trên để xổng mất một con bé, họ yêu cầu chúng ta kiểm tra những chỗ nhỏ nhất để tìm giết nó!
Gã áo đen gật đầu, nhưng dường như không hứng thú quay lại chỗ cũ nên đi thẳng. Hai tên áo đen tiếp tục đi về phía căn phòng
Tử Tuyết Vi bay nhanh trở về, nhìn bé gái một động tác vẫn không đổi mà đứng đơ ra thì nhíu mày. Cô không thể chạm vào cũng không ai thấy cô, vậy nói chuyện thì có nghe được không?
- Không muốn chết thì trốn đi!
Tử Tuyết Vi thử nói một câu. Kết quả bé gái thật sự giật mình nhìn lên chính xác chỗ cô lơ lửng, nhưng một lúc sau lại nhìn trở về xác chết.
Tử Tuyết Vi nhíu mày. Không ổn rồi! Hai tên kia nói rằng chỗ nhỏ nhất cũng không bỏ qua, cô phải nghĩ chỗ trốn thích hợp mà không bị phát hiện cho Hạ Tích Tích mới được, may mắn là cô bé dù không nhìn thấy vẫn có thể nghe thấy cô nói. Dù trở thành linh thể nhưng thính giác của Tử Tuyết Vi vẫn rất nhanh nhạy, dù xa nhưng cô nghe tiếng bước chân của hai tên áo đen khi nãy đã gần hơn không ít. Cô nhìn cái xác phụ nữ rồi lại bay tới gần Hạ Tích Tích, nhìn cô bé
- Bọn chúng đến rồi! Nhóc mau lật người xác chết này lại rồi trốn trong bụng cô ấy! Mau!
Nếu hệ thống có ở đây thì đã phun tào. Ký chủ, người bình thường không ai có thần kinh thép như cô đâu, huống hồ đây chỉ là một đứa con nít bốn tuổi. Bốn tuổi đó!
Đuôi mắt cô bé giật giật. Tử Tuyết Vi đánh đòn sát thủ
- Nếu em chết, ai báo thù cho nhà họ Lăng đây?
Bé gái chớp mắt, một giọt lệ trong vắt chảy xuống. Bé gái mau chóng làm theo lời Tử Tuyết Vi nói. Với cơ thể nhỏ bé thì bụng bà bầu là một chỗ trốn lý tưởng, tuy rằng nghe hơi kinh dị, máu me.
Hai tên áo đen vào nhìn thấy một xác chết quỳ, một bị nằm úp, nội tạng bị ném sang một bên liền tặc lưỡi, cũng không dám động chạm gì hai xác chết. Vừa lục tủ hay gầm bàn gầm ghế vừa nói chuyện với nhau
- Đây là Vu Dư làm? Thật là hệt như lời đồn, thằng khốn đó đúng là một tên bệnh hoạn, không hiểu sao cấp trên lại tuyển cả hắn!
- Hừ, sao đoán được suy nghĩ của mấy người biến thái, mày cứ giả điếc đi! Bên tao không có!
- Bên tao cũng thế!
Hai tên không hẹn cùng rời đi.
Tử Tuyết Vi nhìn Hạ Tích Tích một thân đầy máu từ dưới người xác chết chui ra, ngay cả đầu tóc cũng bê bết máu nhìn giống như bị thương rất nặng, trong lời kể của Hạ phu nhân, Hạ Tích Tích một thân máu tươi nằm ngất xỉu trước cổng Hạ gia, bác sĩ khám bệnh lại nói một vết trầy cũng không có chứ nói gì đến chuyện bị thương nặng, có lẽ nguyên nhân là do đây. Mà khoan, lúc đó cô chưa đến, không có nhắc nhở của cô, Hạ Tích Tích đáng lý phải chết không thể nghi ngờ, vậy tại sao cô ấy sống được đến bây giờ và gọi cô đến ủy thác? Thật mâu thuẫn, rốt cuộc là chuyện gì?
Đang nhức đầu suy nghĩ nguyên do, bé gái một thân đầy máu lật xác chết lên lại, ngồi xổm nhìn, nói khẽ
- Cảm ơn!
Tử Tuyết Vi nghe vậy theo thói quen nhếch môi, nhìn xác chết hỏi
- Nhóc quen người này?
Bé gái gật đầu
- Đây là chị họ Lưu Vũ của tôi!
Bé gái dứt lời, xung quanh đột nhiên tối sầm, lát sau, tiếng hệ thống vang lên
[ Nhiệm vụ phụ tuyến phụ: thay nguyên chủ trả thù cho Lưu Vũ ]
Sau đó rộn rã lên tiếng
[ Ký chủ, ký chủ, cô lạc trôi ở đâu mà bây giờ mới chịu xuất hiện, còn kéo ra một cái nhiệm vụ phụ của phụ ]
Tử Tuyết Vi: "..." Còn có phụ của phụ sao?
- -------
Hôm nay tác giả thấy mình siêng hẳn ra, đánh gần chữ, cầu khen ngợi (ノ´∀`)
P/s: Ta đã đổi tên truyện