Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đại phu nhân dịu dàng nhìn Tử Tuyết Vi yếu ớt nằm trên giường, vuốt ve khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nàng
- Sương Nhi có nghe thấy không, phải hảo hảo nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu không mẫu thân không yên lòng
Tử Tuyết Vi cười yếu ớt gật đầu.
- Sương Nhi không có việc gì chứ?
Một giọng nói vang lên khiến Tử Tuyết Vi hơi giật mình, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình. Bây giờ nàng không có ký ức cùng cốt truyện, phải thật cẩn thận để bọn họ không biết nàng là hàng giả
Ngoài cửa, nam nhân khoảng tầm tứ tuần, khí độ bất phàm, đôi mắt nghiêm nghị nhưng khi nhìn Tử Tuyết Vi lại chứa đựng dịu dàng cùng yêu thương. Đại phu nhân vội vàng đứng lên hành lễ nhưng bị ngăn lại
- Ta nghe nói Sương Nhi đã tỉnh nên mới qua nhìn một chút, nàng không cần câu nệ lễ nghi
- Lão gia không cần lo lắng, Sương Nhi bị cảm nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ tốt
Lời bà vừa dứt, ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào
- Xin Lan Ngọc tỷ tỷ cho ta vào đi, tam tiểu thư thật sự nguy lắm rồi
- Lão gia và phu nhân đang ở bên trong, ngươi mà vào thì chúng ta sẽ bị phạt, Đàn Nhi, ngươi nên ngoan ngoãn biến đi...
- Không, làm ơn để ta vào... Làm ơn... Lan Ngọc tỷ tỷ, Lan Ngân tỷ tỷ...
- Nha đầu nào to gan lớn mật, dám làm loạn nơi ở của đại tiểu thư?! - Giang Tĩnh tức giận nói to, nói xong nhớ ra nữ nhi đang ở đây, mới quay đầu lại nhìn Tử Tuyết Vi, thấy nữ nhi từ từ được đại phu nhân nâng ngồi dậy, rồi nhìn mình lắc lắc đầu, hiểu là nàng không có vấn đề gì lại nói to, nhưng so với lúc nãy đã nhỏ hơn nhiều
- Dẫn nha đầu kia vào đây
Ông phải thay nữ nhi quản giáo đám hạ nhân không an phận, mấy nha đầu này nghĩ đây là nơi nào muốn đến liền đến? Nếu ông đi rồi nữ nhi làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi? Nghĩ như vậy Giang Tĩnh càng tức giận
Đại phu nhân ngồi cạnh Tử Tuyết Vi vỗ lưng thuận khí cho nàng, xong mới nhìn ra ngoài cửa
Nha đầu mười hai mười ba tuổi được lôi đi vào, nhìn kĩ thì đây chính là nha đầu lúc trước năn nỉ La ma ma cứu tam tiểu thư, giờ đây nước mắt nước mũi tèm lem, quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói
- Cầu... Cầu lão gia tha cho tam tiểu thư, tiểu thư rơi xuống nước được cứu lên đã bị sốt, từ sáng giờ chưa ăn gì cả, giờ đây lại còn bị lão gia phạt quỳ trong từ đường hai canh giờ, sợ rằng... Chống đỡ không được... Cầu lão gia khai ân...
Nói xong lại dập đầu bang bang xuống nền gạch mặc cho tia máu bắt đầu túa ra
Giang Tĩnh phất tay, tức giận nói
- Cái gì khai ân? Cái gì tha mạng? Lúc nó kéo đại tiểu thư rơi xuống nước có khai ân không? Bây giờ chỉ phạt quỳ hai canh giờ mà thôi, có gì không chịu được? Nếu ngươi trung thành hộ chủ như vậy... - Ông dừng câu nói, hướng phía ngoài hô to - Người đâu!
Hai hộ vệ bên ngoài liền đi vào cung kính quỳ xuống
- Có nô tài!
- Đem nha đầu này xuống đánh bản răn đe, nếu ai còn làm phiền đại tiểu thư, trực tiếp xử lý!
Nha đầu Đàn Nhi nghe xong mặt trắng bệch ngã ngồi xuống bị hộ vệ lôi xềnh xệch ra ngoài. Lan Ngân Lan Ngọc nhìn tình cảnh này vội biến sắc, thầm nghĩ sẽ không để ai quấy rầy đại tiểu thư, nếu không bọn họ cũng bị đánh